Nghe đại sư nói muốn đưa tám người tới Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, Phất Lan Đức nổi giận đùng đùng:
"Ngọc Tiểu Cương, ngươi đây là có ý gì. Đám nhỏ là học sinh của ta, ta không cho chúng đi đâu hết."
Đại sư chỉ bình thản nói:
"Để chúng đi, ta không chỉ muốn chúng tới còn muốn chúng đại diện Thiên Đấu Hoàng Gia học viện đi thi giải đấu Cao Cấp Hồn Sư toàn đại lục. Ngươi có thể cho chúng tài nguyên bồi dưỡng tốt nhất, hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, cho chúng cơ hội ghi danh ngạch sao? Không, Sử Lai Khắc chưa phải học viện chính thức không thể ghi danh thi đấu, ngươi muốn ích kỉ cản trở cơ hội cho bọn trẻ phát triển?"
Không thể phản bác lại lời đại sư, cắn răng suy nghĩ một lát, Phất Lan Đức nói:
"Ta.. Ta đồng ý cho bọn nhỏ đi nhưng ta có điều kiện. Ta muốn các lão sư của học viện cũng tới, chúng ta sẽ đích thân dạy bọn nhỏ, học viện của ngươi không được can thiệp. Ngươi thấy được sao?"
Đại sư tiếp lời: "Đúng thế, đó cũng là ý của ta."
Nghe vậy, Tần Minh vui mừng:
"Có mọi người tới giúp học viện của ta tranh thủ vinh quang, học viện ta sao từ chối chứ, cho dù là các lão sư cũng như học sinh đều là thiên tài."
Phất Lan Đức thở dài đi ra ngoài, Sử Lai Khắc là tâm huyết nhiều năm, bỏ đi hắn thật sự rất đau lòng, đại sư để Mã Hồng Tuấn theo an ủi, Nana cũng ra hiệu cho mọi người cùng đi ra.
Phất Lan Đức đứng trông rất cô đơn, Mã Hồng Tuấn nhẹ nhàng đến sau hắn thản nhiên nói:
"Viện trưởng, em không hiểu tại sao ngài lại phải buồn chứ, chúng ta đến học viện của họ dùng không tài nguyên chỗ ngủ của họ, nâng cao bản thân, chẳng phải chỉ là chiêu mượn gà đẻ trứng sao."
Phất Lan Đức bừng tỉnh:
"Đúng, hay cho câu mượn gà đẻ trứng haha."
"Ngài yên tâm, dù ở đâu chúng em cũng vẫn là học sinh của Sử Lai Khắc học viện."
"Cả chúng em cũng thế!" Theo sau Mã Hồng Tuấn, bảy người cũng kiên định nói.
Phất Lan Đức vô cùng cảm động nhìn đám học sinh, chớp thời cơ Nana thử thăm dò hắn:
"Vậy, viện trưởng. Học viện không cần tiền nữa vậy học phí của em... Á!"
Nhắc đến tiền là Phất Lan Đức lại lấy lại tinh thần ngay lập tức, nắm Nana một cái ném đi xa. Thất Quái đồng đều lắc đầu, Đới Mộc Bạch nói:
"Viện trưởng cũng quá ác."
"Nó ranh con không chết được! Các ngươi đi vào ăn cơm." Phất Lan Đức kéo cả đám đi vào tiếp tục bữa tối.
Nana sau khi bị viện trưởng hung hăng ném đi, giờ đây đang ở trên đường Tước Thác thành dạo chơi. Tâm trạng có vẻ rất tốt.
"Cũng thoải mái quá đi, lâu lắm rồi mới đi chơi một mình. Lại nói viện trưởng cũng quá vô tình đi, không phải có ít tiền sao, nỡ đối xử với một tiểu cô nương như vậy, hừ."
Nhảy nhót ngắm nhìn lung tung rất hào hứng nhưng khổ nỗi trên người Nana không có lấy một xu dính túi, thấy bao nhiêu thứ mà không được mua tâm trạng phút chốc lại trầm xuống.
"Không biết mọi người có khỏe không?" Nana tự nói tự nghe, thời gian qua bận rộn cùng vui vẻ không có nhớ tới gia đình trước kia, giờ đây cô mới thật sự cảm thấy nhớ họ. Dặn lòng rằng họ vẫn
khỏe, còn có các em của cô thay cô chăm sóc ba mẹ, Nana cố mỉm cười bước nhanh, cô rất muốn gặp lại những người của Sử Lai Khắc, ở bên họ cô mới có cảm giác ấm áp.
"Nana học muội!"
Một tiếng gọi làm cô giật mình, ngước mắt nhìn thấy đứng trước mặt một người.
"Tần Minh? Ngươi sao lại ở đây?"
Tần Minh cười đi đến gần Nana:
"Nghe nói ngươi bị viện trưởng ném đi, không sao chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì, không phải rất khỏe sao!" Nana nói rồi lướt qua hắn mà đi, không hiểu sao đối với hắn Nana không có hảo cảm, dù hắn tốt tính.
Đối thái độ của Nana, Tần Minh cũng không tỏ ra khó chịu, nói theo Nana đang đi phía trước:
"Ta đưa ngươi về, Nana học muội."
Nana bực mình quay lại liếc xéo hắn:
"Xí, ta không yếu như ngươi nghĩ. Còn nữa, đừng có hở chút là học muội học muội, ta là Sở Phượng Na."
"Được rồi, Nana." Tần Minh gãi đầu cười, nói chuyện với tiểu cô nương này trí thông minh của hắn như biến không vậy, thật là cô nương bướng bỉnh.
Nana trợn mắt với hắn, bực bội dùng hồn lực phóng cái vèo đã không thấy đâu, Tần Minh chỉ lắc đầu cười:
"Đúng là không có yếu đuối." Thế rồi hắn quay người trở lại khách sạn của mình.
Nana về tới trước cửa khách sạn, Thất Quái đang đứng nơi đó đợi cô, thấy Nana có vẻ kì quái, Tiểu Vũ hỏi:
"Vừa nãy ngươi gặp chuyện gì sao?"
Nana giật mình đáp:
"Không, không có gì. Ta lâu rồi mới đi dạo một mình, có cảm giác nhớ nhà."
"Nhà của ngươi không phải ở đây sao?"
Đới Mộc Bạch nói rồi tiến tới gần cô, những người khác cũng vậy, tám người lại tập trung cười nói cùng nhau.
Trên một căn phòng của khách sạn, Phất Lan Đức đang đứng cùng đại sư.
Phất Lan Đức: "Ngươi đang nghĩ gì vậy, tiểu Cương."
Đại sư: "Ta nghĩ, tuổi trẻ như chúng nó thật tốt. Chúng nó giống như chúng ta lúc đầu vậy."
Thấy hắn thở dài, Phất Lan Đức vỗ vỗ bờ vai của hắn:
"Ngươi cũng nên bỏ xuống gánh nặng trong lòng, Nhị Long..."
Đại sư bất giác run run, không để hắn nói tiếp, đại sư đã ngay lập tức chuyển chủ đề:
"Thân phận của Mộc Bạch và Trúc Thanh, ngươi biết gì sao?"
Phất Lan Đức thấy hắn không muốn nói cũng mặc kệ, đáp:
"Ta đã đoán ra, nhờ vũ hồn của họ."
"Vậy còn Nana, thân phận nó cũng rất bí ẩn."
"Ta không biết, năng lực dị thường cùng hồn thú sủng vật, ta chưa từng nghe qua nhưng có một điều ta chắc chắn. Dù là gì đi nữa, ta sẽ bảo hộ đám nhỏ chu toàn."
Nghe Phất Lan Đức kiên định thủ hộ, đại sư mỉm cười. Đúng vậy, Sử Lai Khắc chính là như thế, mọi người đều là thành viên của gia đình này, vì mọi người mà bảo hộ lẫn nhau.