Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Nana mộng


trước sau

Nếu nói rằng Đường Tam có thể giết hồn thánh Thì Niên mọi người chắc chắn sẽ tin, hắn có ám khí, có độc, có trí thông minh nhưng một tiểu cô nương hồn tôn như Nana thì khác, thoát chết được đã vô cùng may mắn chứ đừng nói là tự mình giết. Không thể quang minh chính đại trở về, Nana đành diễn một vở khổ nhục kế, chạy vèo vèo trong rừng cố để cây cối đâm vào xé rách quần áo cùng bị thương một chút da thịt, Nana đau đến nhăn mặt kêu gọi Lam Mỵ, một chiếc gương màu lam do băng kết tạo thành xuất hiện từ trong không gian, kĩ năng thiên phú thần thú - Băng Bích Phản. Nana qua gương đối chính mình thi triển Tinh Thần Tập Kích, lần đầu tự đánh chính mình lại không hề nương tay, lập tức hôn mê.

Học viện Sử Lai Khắc, phòng viện trưởng.

Phất Lan Đức đang ngồi uống trà, Tiểu Vũ ầm ầm xô cửa làm hắn giật thót: "Viện trưởng, không thấy Nana đâu!"

Phất Lan Đức vẫn thản nhiên: "Ửm, hôm nay nó dậy sớm thế hả!"

Tiểu Vũ bực mình đập bàn: "Viện trưởng, mất tích, Nana mất tích. Thất Quái đã đi khắp học viện nhưng không tìm thấy, ngài sao có thể bình thản như vậy hả?"

Phất Lan Đức tự động đứng bật lên: "Ngươi nói Nana xảy ra chuyện? Đi, đi tìm nó mau." Hắn bây giờ đầu óc không nghĩ được gì nữa, phải mau chóng tìm Nana.

Hai người nhanh chóng chạy khỏi lầu dạy học, Tần Minh mới nghe tin đang lật tung toàn học viện, cổng học viện vẫn đóng, bình thường giờ này Nana còn chưa tỉnh, làm sao có thể đi mà không nói, chỉ có là xảy ra chuyện. Gặp Phất Lan Đức, Tần Minh la lên: "Thầy, Nana đâu hả? Nana không đến tìm thầy sao?"

"Nếu có ta sẽ hốt hoảng như vậy? Con bé này liên tục vướng vào rắc rối, làm ta tức chết mà." Phất Lan Đức phát hỏa dậm chân đi đi lại lại.

Những người của Thất Quái tìm xong cũng chạy đến thở hồng hộc, Đới Mộc Bạch nói: "Học viện không có, chúng ta mau ra ngoài."

Chín người vội vã hướng cổng học viện đi, đúng lúc này phía xa xuất hiện một con cáo trắng, bộ dáng hớt hải bật nhảy đến Phất Lan Đức, nó đưa chân nhỏ chỉ ra cổng, miệng liên tục ô ô.

Phất Lan Đức kinh ngạc cảm thấy như hắn có thể hiểu được tiếng con cáo: "Ngươi nói Nana gặp nguy hiểm? Chúng ta đi mau."

Không chần chừ, chín người cấp tốc theo hướng tiểu Tuyết chỉ, chẳng mấy chốc đã đến rừng Lạc Nhật. Tần Minh từ xa đã thấy một góc áo màu lam, hắn vận hồn lực vọt tới, kinh hoảng thấy Nana một thân thương tích nằm bất động, mắt hắn lập tức biến đỏ, rống lên giận giữ lay người Nana: "Nana, ngươi làm sao? Là ai? Là ai dám hại ngươi? Ngươi mau tỉnh dậy nói cho ta!"

Tám người khác tới thấy cảnh tượng cũng vô cùng hốt hoảng, Nana y phục rách rưới, hẳn là do liều mạng chạy trốn mà thành, ba nữ chạy đến ngồi xuống xem Nana. Liên tưởng đến vụ án, Đường Tam nắm chặt nắm đấm nghiến răng: "Là kẻ đó, chắc chắn hắn đã nhắm đến học viện Sử Lai Khắc như Hạ Từ đại nhân đã nói, tốt nhất đừng để ta tìm ra hắn!"

Thất Quái không ngờ chuyện mới nói hôm qua, hôm nay Nana đã gặp nạn, ai nấy toàn thân run lên vì giận giữ, dám tính kế với Sử Lai Khắc, dám hại đồng đội của họ, kẻ đó chết không toàn thây. Phất Lan Đức tuy rằng lo lắng nhưng hắn dù sao cũng đã trải qua nhiều việc, thấy Nana còn sống hắn đã phần nào an tâm, tiến lên vỗ vai Tần Minh hắn nói: "Đưa Nana về đi, còn phải chữa trị cho con bé, ta sẽ không để người hại nó được yên thân."

Tần Minh hít sâu lấy lại bình tĩnh ôm Nana trở về, đây là lần thứ hai hắn bất lực, tại sao mỗi lần hắn đều đến muộn nhìn Nana thảm hại hôn mê. Hắn muốn bảo vệ Nana khó đến như vậy sao? Mang theo tự trách cùng thống khổ, Tần Minh đưa Nana về học viện giao cho Tiểu Vũ thay y phục. Sau đó hắn luôn ở bên giường túc trực không rời nửa bước.

Lão sư trị liệu ổn thỏa quay người nói với Phất Lan Đức: "Viện trưởng, ta xin lỗi. Vết thương ngoài da không nghiêm trọng ta có thể chữa nhưng cháu gái ngài bị chính là tổn thương tinh thần, các lão sư trị liệu trong học viện không có khả năng này, chúng ta chỉ có thể đợi."

Phất Lan Đức nhìn Nana, cháu gái hắn vẫn bầu bĩnh đáng yêu như thế, sao lại liên tục trở thành người bị hại, lông mày thủy chung luôn co lại, chắc hẳn nó đang rất đau đớn. Phất Lan Đức lắc đầu thở dài: "Ta là gia gia nhưng thật vô dụng, đến cháu gái mình cũng không thể bảo vệ."

Đường Tam tiến lên nói: "Viện trưởng, hôm qua Hạ Từ đại nhân đến để cảnh báo chúng ta về một kẻ gây án. Người này chuyên nhắm vào hồn sư nổi bật ở mỗi đội tuyển, thủ pháp gây án nghi ngờ là tấn công tinh thần hoặc huyễn tượng. Như Nana có thể bị chính hắn làm hại." Mặc dù Nana đã hôn mê nhưng không thể lộ ra tám người đang hợp tác với đội chấp pháp, ảnh hưởng nhiều đến hành động sau này, bây giờ Thất Quái phải âm thầm điều tra.

Tần Minh nghe Đường Tam càng là tự trách: "Là tại ta, tại ta khuyên nhủ để Nana lên thi đấu, ta thật không ngờ..."

Phất Lan Đức ôm lấy bờ vai Tần Minh: "Không sao, Nana không sao, ta tin con bé đủ mạnh mẽ để
vượt qua. Nó rất yêu chúng ta, yêu Sử Lai Khắc, nó sẽ không làm chúng ta lo lắng. Thất Quái còn phải thi đấu, các ngươi trở về đi."

Vinh Vinh vội vàng lên tiếng: "Viện trưởng, em không phải thi, em sẽ ở lại trông chừng Nana."

Phất Lan Đức gật đầu, hắn không còn tâm trí đâu mà đi nghĩ nhiều chuyện, hắn cần làm chính là điều tra hung thủ. Thất Quái sau mỗi buổi đấu kết thúc đều âm thầm chú ý người của các học viện, sau năm ngày cũng đã có chút tin tức.

Trong phòng Nana, mọi người đang tụ họp, Đường Tam vuốt chút cằm báo cáo thông tin: "Năm ngày nay bọn ta luôn đề cao cảnh giác, phát hiện phía học viện Thương Huy đang âm thầm tìm một người. Hắn tên Thì Niên, hồn thánh, đã vô thanh vô tức biến mất vào năm ngày trước, trùng với ngày Nana gặp nạn, sau đó cũng không còn nghe đến có hồn sư nào tự sát. Đặc biệt, vũ hồn của hắn là Tàn Mộng."

Phất Lan Đức bừng tỉnh: "Tàn mộng, hồn sư khống chế, hắn có thể khiến người ta rơi vào ảo giác, tâm trí cảm xúc bị lệch lạc. Dẫn đến tự sát? Nana đây là vẫn đang bị lạc trong ảo mộng? Không thể, nếu nó không thể thoát ra, nó sẽ..."

Tần Minh điên tiết đứng bật dậy xông ra cửa: "Thì Niên! Ta giết chết ngươi!"

Đới Mộc Bạch vụt đến ôm lại hắn: "Tần Minh học trưởng bình tĩnh, bên Thương Huy tìm kiếm Thì Niên có thể đã bị Nana giết chết, nói đúng hơn là Lam Mỵ giết chết. Nana luôn có thần thú hộ thân, ngươi nghĩ xem, Thì Niên tuy là hồn thánh nhưng có thể đấu lại thần thú sao? Vô thanh vô tức biến mất, chúng ta đến không thấy xác hay vết tích gì, chắc chắn hắn đã thịt nát xương tan."

Phất Lan Đức cũng đến kéo Tần Minh lại: "Đúng thế, bây giờ chỉ có thể cầu mong Nana tỉnh lại, chúng ta sẽ biết rõ ràng. Các ngươi cũng nên giữ kín chuyện này, đợi Nana tỉnh hẵng nói."

Tần Minh nén nhịn cắn môi đến chảy máu, hắn ngồi bên giường ôm đầu cúi gập, hắn thân là hồn đế, vốn gọi là thiên tài, vậy mà hắn muốn bảo vệ một người cũng không làm được. Những người khác tâm trạng đều vô cùng tức giận, Thương Huy, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Tinh Thần Tập Kích rất mạnh nhưng không có khả năng làm Nana hôn mê lâu như vậy, Nana là bởi vì chuyện này mà tiến vào một giấc mộng khác, nguyên nhân của việc cô vẫn chưa tỉnh lại.

Nana giờ đang trôi nổi ở một thế giới màu đen, mở mắt không thấy gì vô cùng kinh ngạc: "Không phải chứ? Ta giả hôn mê thôi mà, không đến nỗi mất mạng? Đây, chẳng phải nơi lúc trước từng tới sao!"

Cố đứng dậy nhưng không có điểm đặt chân, Nana chới với trong không gian màu đen không biết qua bao lâu. Không có hoảng sợ, có, cũng chỉ là bực mình: "Thật là, cái cảm giác này, y như rơi xuống nước. Ta! Rất! Tức! Giận!"

"Gan của ngươi cũng lớn nhỉ, ở đây như vậy còn dám la hét."

Nana giật mình, giọng nói này, là người đã đưa cô tới, Nana nhìn xung quanh phát hiện ra một bóng người vàng óng đang dần tiến đến nghi hoặc hỏi: "Là ngài đã đưa ta tới đây?"

Bóng người màu vàng dừng lại trước mặt Nana, dùng lực lượng vô hình nâng cô đứng dậy: "Ừm, không sai, lịch lãm ở Đấu La đại lục quả nhiên càng ngày càng mạnh mẽ."

Nana khó hiểu nhăn mặt: "Cái gì lịch lãm, muốn đưa ta trở về trái đất sao?" Trở về với gia đình thì cũng được nhưng... Trong lòng Nana bỗng hiện lên rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Bóng người vàng óng lắc đầu: "Chưa được. Ta đưa ngươi tới là có mục đích, chuyện đó là bất đắc dĩ. Ta không dễ can dự vào chuyện của ngươi ở Đấu La nên mới đầu chỉ để lại cho ngươi lời cảnh báo. Nhưng ta thật không ngờ, con nhóc ngươi quá thật thà, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ giết chết ngươi, còn định bỏ đi? Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng rời khỏi Sử Lai Khắc, rời đi mới chính là con đường chết. Tiểu Ly là một lần ta vì ngươi mà sắp xếp, sẽ không có lần thứ hai. Thời cơ tới ta sẽ đưa ngươi trở về. Lần này nhờ ngươi đối chính mình đánh sâu vào ta mới tới nhắc lại để ngươi rõ, không can thiệp mạch chính, còn lại tự mình lo liệu, tự bảo vệ mình, giữ kín thân phận là người của thế giới khác, Thất Quái đã được thành lập nên cảnh báo liên quan đã hết hiệu lực. Ngươi rõ rồi chứ?"

Nana ngơ ngác, càng nói càng khó hiểu: "Vì sao phải để ta ở Sử Lai Khắc? Muốn ta làm kí sinh sao?"

Bóng người vàng óng tức giận: "Kí sinh cái gì? Ta cho ngươi sức mạnh còn chưa đủ? Ta là muốn... Hừ, ngươi đúng là làm ta tức chết. Ngắn gọn, quay lại và sống cho tốt đi."

Bóng người một cái phất tay, Nana đang trong tình trạng ngơ ngác bị đưa trở lại Đấu La đại lục.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện