Đấu La Đại Lục

Chương 278: Phượng Hoàng cuồng dã


trước sau

Dịch: A Tù

Biên tập: A Nèo

Đường Tam bị thương, đối với đại đa số tham gia đợt tấn cấp tái học viện mà nói là chuyện không thể tưởng được. nhất là còn chưa phải gặp Sử Lai Khắc học viện thì tất cả học viện khác đều hy vọng đạt được thành tích tốt. nhưng là, từ ngày thứ hai vòng thăng cấp tái bắt đầu, các học viện khác lại phát hiện Sử Lai Khắc học viện có sự thay đổi.

Người xuất chiến thay đổi, thực lực tựa hồ cũng thay đổi.

Tại ba trận đấu kế tiếp, Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch bằng vào thủ đoạn công kích cương mãnh bạo liệt của hắn, mỗi lần đều ít nhất hạ gục bốn gã đối thủ. Người thứ hai xuất tràng là Chu Trúc Thanh lên chấm dứt trận đấu. Không có Đường Tam, Sử Lai Khắc học viện như trước xuất tràng cũng chỉ hai người.

Qua thời gian một ngày sau, tốc độ khôi phục của Đường Tam so với sự phán đoán của y sư lại càng nhanh hơn, chỉ với ba ngày, vết thương của hắn có vẻ đều đã được khép miệng và mọc da non, hành động đã có thể dễ dàng. cả người dường như đã lại linh hoạt. Khi Đường Tam tỏ vẻ muốn tham gia làm dự bị cho thăng cấp tái, thì tất cả mọi người của Sử Lai Khắc học viện đều nhất trí phản đối.

Bất đắc dĩ, Đường Tam từ người chủ lực mạnh nhất biến thành khán giả xem cuộc chiến. Hôm nay, các trận đấu đã diễn ra đến ngày thứ sáu. Năm trận đấu trước, Sử Lai Khắc học viện đều toàn thắng.

Hôm nay, đối thủ của Sử Lai Khắc đối thủ là một học viện hệ thực vật, cũng là đối thủ mà Đường Tam nhìn không thấu thực lực. Đối mặt học viện này, Đại Sư bố trí lực lượng xuất chiến hoàn toàn không giống trận trước. Ba trận đấu đầu tiên xuất chiến bao gồm Hoàng Viễn, Kinh Linh và Thái Long.

Trận đấu bắt đầu không lâu, đã gây chấn động cho những người quan tâm. Bởi vì, trong ba tràng đấu đầu tiên, Sử Lai Khắc học viện đã bị đối thủ là Thực Vật học viện một đánh bại ba. Thực Vật học viện chỉ phái ra một gã đội viên, trước sau cũng đánh bại Hoàng Viễn, Kinh Linh và Thái Long.

Mà vũ hồn của tên đội viên Thực Vật học viện này lại chính là một loại dây leo, đối với lam ngân thảo của Đường Tam, có vẻ cùng loại tác dụng, chỉ là thô và to hơn. Đạt tới bốn mươi mốt cấp hồn lực, khống chế hệ năng lực xuất chiến. hoàn toàn khắc chế ba người bọn Thái Long. Mặc dù tiêu hao không ít hồn lực nhưng dù sao vẫn là liên tiếp đánh bại ba người. Có thể nói Sử Lai Khắc học viện từ lúc thăng cấp tái bắt đầu về sau đây chính là đả kích lớn nhất.

Đương khi đánh bại người thứ ba là Thái Long, đối thủ phát ra một câu nói làm khi thế của cả Sử Lai Khắc học viện chiến đội xuất hiện một chút biến hóa.

Tên đệ tử kia của Thực Vật học viện liên tiếp chiến thắng ba gã đối thủ, hiển nhiên là có chút đắc ý kiêu ngạo, sau khi đánh bại Thái Long liền nói một câu: Sử Lai Khắc học viện cũng không phải là dạng ma quái gì cả!.

"Mẹ kiếp, lão tử không thể nhẫn nhịn được nữa, để xem ta thu thập bọn họ như thế nào." Người nói là Mã Hồng Tuấn, trong Sử Lai Khắc học viện chính là người thứ tư xuất tràng. Lúc này khuôn mặt hắn đã lộ ra nét đỏ bừng, cực kỳ phẫn nộ nhìn ra giữa sân nơi tên hồn sư kia đang sắp trở thành đối thủ.

Chính lúc này, một bàn tay to chậm rãi hướng đến bả vai Mập Mạp vỗ vỗ, "Nhìn rõ ràng phương thức công kích của đối thủ chưa? Đó là mục tiêu của ngươi. Phải đánh bại toàn bộ bọn họ, mà ngươi vẫn có thể dư được một chút hồn lực đấy."

Mã Hồng Tuấn quay đầu lại nhìn lên, phát hiện người nói chuyện đúng là Đại Sư. Đường Tam đang đứng xem cuộc chiến tự nhiên hiểu được, Đại Sư cố ý để cho bọn Thái Long xuất trận trước tiên, mục đích là muốn thấy rõ phương pháp chiến đấu của đối thủ. Mà người thứ tư phái lên là Hồng Tuấn, mục đích cũng chỉ có một, đó chính là thuộc tính tương khắc. tựa như lúc đầu Sí Hỏa học viện tưởng rằng có thể khắc chế Lam Ngân Thảo của Đường Tam là giống nhau.

Đang lúc Mã Hồng Tuấn đi lên sân đấu, không những tên kia mà ngay cả ba người bại tướng của Sử Lai Khắc học viện suýt nữa cũng bật cười ra tiếng.

Mặc dù Mã Hồng Tuấn đã không còn giống như hai năm trước, nhưng vẫn là một quả cầu thịt, nhất là khuôn mặt thịt mập phì, nhìn qua có phần đáng yêu. Mặc dù hắn không phải là đội viên nhỏ nhất của Sử Lai Khắc học viện, nhưng nhìn từ bề ngoài, hiển nhiên hắn là người thấp nhất. Huống chi, tại những trận đấu trước đó. Mã Hồng Tuấn cho tới giờ cũng không có xuất tràng.

Cho dù là tứ nguyên tố học viện, sự chú ý cũng chưa bao giờ để ý đến trên người Mã Hồng Tuấn, chú ý của bọn họ là Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ nhưng tuyệt không hề chú ý đến tên tiểu Mập Mạp như thế này.

Ngay cả thắng ba trận, tên đội viên Thực Vật học viện xuất chiến mặc dù hồn lực bị tiêu hao không ít, nhưng tin tưởng đã tăng lên tới đỉnh, căn bản là không để Mã Hồng Tuấn vào mắt.

"Tiểu Mập Mạp, hay là ngươi xuống đi, vạn nhất ca ca không tốt mà đả thương ngươi thì khổ lắm." mặc dù vẻ mặt có ý cười, nhưng trong mắt đệ tử Thực Vật học viện rõ ràng hiện ra nét khinh miệt.

Sử Lai Khắc học viện ở cùng một chỗ với nhau trong thời gian dài, tính cách cũng đã bị ảnh hưởng bởi đồng bọn. Mập Mạp cũng không ngoại lệ. Y liền nháy mắt cầu tình, làm ra một bộ dáng vô tội. "Nhưng sư phụ để cho ta thượng tràng, ta cứ như vậy mà đi xuống, trở về ắt hẳn là bị phạt. Hay là ca ca ngươi đánh ta xuống đi nhé. Tuy nhiên, ngươi cần phải nhẹ tay một chút chút được không."

"Không thành vấn đề. Ta sẽ không bắt nạt trẻ con đâu."

Còn đang dương dương tự đắc, Vị tinh anh thắng cả ba trận của Thực Vật học viện này lại đã trừng lớn hai mắt, bởi vì, từ trên người Mã Hồng Tuấn, hắn rõ ràng thấy được bốn cái hồn hoàn rất mau hiện ra, hai vàng, hai tím, một tổ hợp hồn hoàn tuyệt mỹ.

Không chỉ hắn giật mình, tứ nguyên tố học viện đang xem cuộc chiến bên dưới cũng chấn động không kém, bọn họ không thể nào nghĩ tới, trong Sử Lai Khắc học viện vẫn còn ẩn núp một đội viên như vậy. Thực lực ngoài bốn mươi cấp, không khí bên người hắn trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, tóc cùng với thân thể đều biến hóa, không thể nghi ngờ là vũ hồn của hắn rất cường hãn.

Theo hồn lực từ từ tăng lên, sau khi Mã Hồng Tuấn sử dụng vũ hồn, kiểu tóc mào gà trên đầu hắn đã hoàn toàn trở thành màu đỏ, từ lúc Đường Tam cho hắn ăn tiên phẩm dược thảo Kê Quan Phượng Hoàng, chẳng những không còn bị tà hỏa cắn trả uy hiếp, mà Phượng Hoàng lực của hắn cũng trở nên hoàn toàn tinh thuần, ngay cả Đại Sư cũng nói qua, trong Sử Lai Khắc thất quái, luận về lực bạo phát, Mã Hồng Tuấn có thể coi như người mạnh nhất.

Căn bản không thèm để ý tới đối phương có giật mình hay không, trong nháy mắt vũ hồn phóng thích ra, Mập Mạp đã lập tức động thủ. Oanh một tiếng, nương theo đệ nhị hồn hoàn lóe sáng, ngọn lửa tử hồng sắc mênh mông bay lên trời, ngay sau đó, một đạo hỏa tuyến bắn ra, trực tiếp hướng đối phương lao tới.

Cho dù dây leo cấp tốc làm thành tấm chắn dày đặc, uy lực của tương khắc thuộc tính đã thể hiện ra, đừng nói đối thủ của Mã Hồng Tuấn tại ba tràng đấu trước đã hao phí đại lượng hồn lực, cho dù không có tiêu hao, cũng không có khả năng chống đở được công kích của ngọn lửa Phượng Hoàng này. Tựa như bọn họ lúc trước gặp phải Sí Hỏa học viện không hề lo lắng sẽ bị thua là giống nhau.

Ngọn lửa tử hồng sắc mặc cho đối thủ phòng ngự, đã dễ dàng dính lấy thân thể đối thủ.

Thoáng kinh hãi, tên Thực Vật học viện đã liên tiếp thắng ba đội viên không chút do dự xoay người nằm xuống, thân thể rất nhanh lăn tròn trên mặt đất, hy vọng cách này có thể dập tắt ngọn lửa trên người. Đồng thời vô số dây leo màu xanh từ trong cơ thể hắn phóng ra, đánh về phía Mã Hồng Tuấn, cố gắng ngăn cản hắn tiếp tục hướng mình phát động công kích.

Nhưng Mã Hồng Tuấn cũng không nghĩ đến chuyện tha cho hắn mà vẫn tiếp tục công kích, chỉ là nhìn kỹ đối thủ mà cười lạnh, toàn thân ngọn lửa tử hồng sắc bay lên càng trở nên nồng đậm.

Dây leo màu xanh vọt tới trước mặt Mã Hồng Tuấn, hắn tựa hồ không phát hiện ra, tùy ý công kích, đáng tiếc dây leo này căn bản không qua được cửa Dực Hỏa Phượng Hoàng. Ngọn lửa tử hồng sắc thực sự hơn hẳn lửa thường, phàm là dây leo đến gần đều trong nháy mắt đều hóa thành tro tàn.

Nếu tên thực vật hệ hồn sư ngoài bốn mươi cấp này bảo trì toàn vẹn trạng thái hồn lực, nói không chừng còn có thể sinh ra một ít tác dụng uy hiếp đối với Mã Hồng Tuấn. Đáng tiếc là, hồn lực của hắn trong ba trận chiến trước đã tiêu hao nhiều lắm. Đối mặt người có cấp bậc cũng không kém hắn, trạng thái hồn lực lại sung mãn, thuộc tính tương khắc toàn diện như Mã Hồng Tuấn, thì sao hắn có thể chống đỡ được chứ.

Chẳng những không có khả năng ngăn cản Mã Hồng Tuấn, ngọn lửa tử hồng sắc cũng không có bị dập tắt bởi việc lăn tròn. Với năng lực phụ trợ mạnh mẻ là tính nóng cháy ăn mòn, gây cho đối thủ sự thống khổ đến không lời nào có thể diễn tả. Lúc này tên đội viên này ngay cả khả năng mở miệng cũng không có, trong cơ thể thực vật tính toàn lực chống cự sự ăn mòn của ngọn lửa Phượng Hoàng, nhưng ngọn lửa Phượng Hoàng này thật kinh khủng, đâu dễ dàng gì ngăn cản.

"Trận này chúng ta nhận thua." Sư phụ Thực Vật học viện không chút do dự hướng trọng tài hô to.

Mã Hồng Tuấn giơ tay phải lên hướng về đối thủ, ngọn lửa tử hồng sắc liền thu hồi, lúc này mới hóa giải nguy cơ cho đối thủ. Đối với hắn mà nói, cái này chỉ là một thắng lợi đơn giản. Đương nhiên, loại thắng lợi đơn giản này chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.

Thực Vật học viện có tổng cộng ba gã ngoài bốn mươi cấp hồn sư, ngoại trừ trận này một gã đội viên xuất tràng, còn hai gã còn lại cũng đều xếp ở sau cùng. Bởi vậy, Mã Hồng Tuấn đối mặt bốn gã đối thủ kế tiếp, đều là ngoài ba mươi cấp thực vật hệ hồn sư mà thôi.

Mặc dù hồn sư vũ hồn thực vật hệ này, chính mình đều là khống chế hệ, đáng tiếc vũ hồn của bọn họ bị khắc chế của Mã Hồng Tuấn thật sự quá kinh khủng, căn bản hai bên không cần giao thủ. Mã Hồng Tuấn chỉ cần phóng thích dục Hỏa Phượng Hoàng, có thể cam đoan hồn kỹ đối thủ đối mình hoàn toàn không có hiệu quả.

Bất luận ngươi có sở hữu hồn kỹ mạnh thế nào, nhưng vũ hồn của ngươi bị khắc chế đến gần như mất hết hiệu lực của vũ hồn mình, thì ngay cả khi hồn kỹ đạt trạng thái mạnh mẽ nhất cũng không có ý nghĩa gì.

Mã Hồng Tuấn từ trận đầu đến trận đấu thứ năm, thậm chí đều là đúng bất động ở chỗ này, thúc dục Hỏa Phượng Hoàng hộ thể, đồng thời dùng Phượng Hoàng hỏa tuyến tiến hành tăng phúc, ngọn lửa quét ngang, một khi trúng đối thủ, trận đấu sẽ lập tức chấm dứt. Đối với hắn mà nói, tràng chiến đấu này cực kỳ dễ dàng.

Một xuyên ba, vốn là ưu thế thật lớn, nhưng trong lúc đó, Thực Vật học viện đã bị Sử Lai Khắc học viện đánh tới năm, nhưng lạ lùng là họ lại không hề tỏ vẻ lo lắng.

Rốt cục lại là một gã hồn sư ngoài bốn mươi cấp tiến lên đài, bốn cái hồn hoàn màu sắc phân biệt là vàng, vàng, vàng, tím. Thuộc tính rõ ràng không bằng Mã Hồng Tuấn.

Vũ hồn của hắn chính là xích viêm (bụi gai lửa), cũng là đội viên duy nhất trong toàn bộ bảy tên Thực Vật học viện tham gia chiến đấu có khả năng đối kháng với lửa. Lúc này hắn tự nhiên cũng là tia hy vọng cuối cùng của Thực Vật học viện, nếu hắn cũng bại bởi Mã Hồng Tuấn, vậy cuối cùng cũng không cần đánh nữa

Sư phụ của Thực Vật học viện chứng kiến Mã Hồng Tuấn có ngọn lửa mạnh mẻ như thế, trước tiên hắn cho vài tên đội viên xuất tràng cũng chỉ là làm nhiệm vụ tiêu hao hồn lực của Mã Hồng Tuấn. Dù sao, tại trước khi đội viên Sử Lai Khắc học viện xuất tràng, không nghĩ rằng Mã Hồng Tuấn lại là hồn sư có năng lực dùng lưa như vậy, chỉ cần sáu gã hồn sư của bọn họ xuất tràng có thể chiến thắng được Mã Hồng Tuấn, như vậy vẫn còn có cơ hội chiến thắng Sử Lai Khắc học viện. Đường Tam tại lúc đấu với Sí Hỏa học viện đã trọng thương, không cách nào xuất tràng. mặc dù mấy người này của Sử Lai Khắc học viện thật sự cũng rất mạnh, nhưng khống chế hệ hồn sư của Thực Vật học viện có thực lực khống chế cũng không kém.

Ngay từ đầu trận đấu,hai tay đối thủ của Mã Hồng Tuấn đồng thời huy động, đệ tam hồn hoàn trên người trong nháy mắt lóe sáng, phát động kỹ năng.

Quang mang màu đỏ từ giữa thân thể hắn phát tán, từng tảng lớn tảng lớn bụi gai màu đỏ cao hai thước lừng lững dựng lên, trên mặt đất bày ra một mảnh rừng rậm bằng bụi gai, ngăn cách hai bên lại. Cứ như vậy, Mã Hồng Tuấn đã không cách nào thấy được hành động của đối thủ, đồng thời, bụi gai cũng bay nhanh tới hướng Mã Hồng Tuấn mà vây lại, hơn nữa hắn cũng hướng Mã Hồng Tuấn mà nhanh chóng tiến tới gần. Mục đích của hắn chính là muốn khống chế Mã Hồng Tuấn trong vòng bụi gai của mình, chỉ cần thành công, phía sau đã không cần nói tới. Mặt khác hắn đối với tính kháng hỏa của xích viêm cũng thập phần tự tin. dù sao, đây là vũ hồn Thực Vật hỏa thuộc tính.

Mã Hồng Tuấn thật sự sẽ bị đối thủ khống chế được sao? Rất nhanh hắn đã đưa ra đáp án.

Đối mặt với rừng rậm bụi gai đang lẹ làng bay tới gần, Mập Mạp không tỏ vẻ gì hoảng hốt, đệ tam hồn hoàn trên người trong nháy mắt lóe sáng, nương theo một tiếng phượng minh thánh thót sau lưng, Mập Mạp lập tức hiện ra một cái quang ảnh tử hồng sắc thật lớn.

Chứng kiến một màn này. Không chỉ là sư phụ Thực Vật học viện đang xem trận chiến ở phía dưới, mà sắc mặt đội viên cũng đại biến. Tựu ngay cả khán giả trên đài cũng đều chấn động. Các trận đấu trước, ngoại trừ một số ít người ra, đại đa số người đều không thấy vũ hồn xuất ra của Mã Hồng Tuấn xuất là gì. Lúc này thấy quang ảnh sau lưng hắn, chúng nhân mới ý thức được, tiểu Mập Mạp này nhìn qua không có gì vừa mắt, thế nhưng lại là một trong những vũ hồn tối cao nhất, Phượng Hoàng.

trong nháy mắt từ sau lưng Mã Hồng Tuấn triển khai ra hai cánh ngọn lửa tử hồng sắc thật lớn. Xích viêm dù tính kháng hỏa rất mạnh nhưng đối đầu với tử hồng sắc quang mang kinh khủng, cũng không có khả năng thoát khỏi vận mệnh bị phá hủy. Cho dù cũng đều là hỏa thuộc tính, cũng có phân cao thấp. nếu hỏa diễm của Mã Hồng Tuấn ngay cả cái hỏa thuộc tính Thực Vật nho nhỏ này cũng không thể khắc chế, vậy dù hắn là Tà Hỏa Phượng Hoàng cũng không xứng được xưng là vũ hồn tối cao.

Oanh - -. Thân thể Mã Hồng Tuấn mang theo ngọn lửa phóng lên cao, tại không trung hai cánh tử diễm thật lớn triển khai sau lưng. Hắn tự nhiên rất dễ dàng tìm được thân ảnh đối thủ, Phượng Dực Thiên Tường, không chút do dự hướng đối phương đánh tới.

Mặt đất đối không trung, như thế nào né tránh đây? bất luận là tốc độ cùng tính linh hoạt, cũng không thể nào so sánh được. Xích viêm hồn sư đang ở trong rừng bụi gai, hắn chỉ có thể cảm nhận được động tác Mã Hồng Tuấn, nhưng không cách nào thấy. Đến khi Mã Hồng Tuấn đã thân nhập không trung, hắn mới biết được trình độ đối thủ của mình đến tột cùng là cường đại như thế nào. Nhìn đối thủ đánh tới, hắn cũng chỉ có thể giãy dụa là cùng.

Đệ tứ hồn hoàn bừng sáng. tử quang lóng lánh, trên mặt đất màu đỏ bụi gai đồng thời bị bao trùm bởi một tầng quang mang màu tím, lúc quang mang vừa tiến vào bụi gai. sau một khắc, vô số quang điểm màu tím phóng lên cao. Tất cả hướng không trung chỗ Mã Hồng Tuấn bắn tới.

"Bụi Gai Vũ", đệ tứ hồn kỹ. Bụi gai hỏa nguyên tố có thể mãnh liệt công kích trên diện tích rộng, cũng có thể tập trung công kích. một khi bị bắn trúng, hỏa độc trong đó sẽ ở trong cơ thể đối thủ phát ra, sinh ra khả năng phá hủy thật lớn.

Thực sư Mã Hồng Tuấn lúc bị đối thủ dùng hồn kỹ công kích vẫn đang ở không trung, mặc dù hắn có thể làm đối thủ không chỗ nào che dấu. Nhưng chính hắn cũng rất khó né tránh. Huống chi bụi gai vừa xuất hiện là từ bốn phương tám hướng mà đến.

Dục Hỏa Phượng Hoàng cùng Phượng Dực Thiên Tường trong nháy mắt mở rộng phạm vi tới tới lớn nhất. bụi gai vừa tiến vào phạm vi ngọn lửa chung quanh thân thể Mã Hồng Tuấn, lập tức hóa thành tro tàn.

Nhưng, Dù sao là một hồn kỹ của hồn hoàn ngàn năm. Mặc dù thuộc tính đang bị Mã Hồng Tuấn khắc chế, nhưng sự lợi hại đã không giống vài người bị khắc chế khi trước. Bởi vậy, mặc dù hắn phá hủy phần lớn gai độc. Nhưng gai độc lúc này đâm vào hắn không bao nhiêu nhưng cũng lưu lại trên người hắn không ít.

nếu chỉ là 1 vết, hoặc là hơn mười vết, Mập Mạp có lẽ cũng không có cảm giác gì. nhưng đây lại thành ngàn vạn tiêm thứ. đau đớn nói ra không đáng kể, nhưng càng lúc lại càng không ngừng truyền đến cảm giác khó chịu.

Mã Hồng Tuấn đã hoàn toàn bị chọc giận, liền không thèm lưu lại hồn lực, Phượng Dực Thiên Tường tốc độ toàn lực, lao thẳng xuống.

Oanh, thân thể Mã Hồng Tuấn mạnh mẽ nện xuống đối thủ đang ở trên mặt đất. đệ tứ hồn kỹ lập tức phát động.

Đẹ tứ hồn kỹ của Mã Hồng Tuấn là Phượng Hoàng Khiếu Thiên vốn thuộc về kỹ năng công kích sau khi đã hạn chế đối thủ. khuyết điểm lớn nhất chính là đối thủ có thể né tránh, không cách nào tiến hành tập trung. Nhưng buồn cười chính là, vị xích viêm hồn sư của Thực Vật học viện này ngay từ đầu trận đấu đã bày ra trong sân vô số rừng rậm bụi gai, mục đích của hắn đương nhiên là hạn chế Mã Hồng Tuấn. nhưng lúc này lại biến thành hạn chế hoạt động của chính mình.

nổ ầm ầm, trong nháy mắt Mã Hồng Tuấn đâm xuống đất, Phượng Hoàng Khiếu Thiên kích chấn động đã bộc phát, không gian chung quanh tức thì vặn vẹo, liền đó rừng rậm bụi gai toàn bộ bị phá hủy, trong lúc vặn vẹo đó, thân thể xích viêm hồn sư mơ mơ hồ hồ bị hãm vào trong mê muội.

"Mập Mạp, hạ thủ lưu tình." dưới đài, Đường Tam, Đái Mộc Bạch mấy người mắt thấy Mập Mạp phát động Phượng Hoàng khiếu thiên kích, kinh hoàng la lớn.
Phượng Hoàng khiếu thiên kích chia làm hai bộ phận, bộ phận thứ nhất là hạn chế đối phương, bộ phận thứ hai mới chính là kinh khủng của Phượng Hoàng dung nham bắn phá, một khi bộ phận thứ hai hoàn thành, hoàn toàn, xích viêm hồn sư lâm vào trạng thái giằng co hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Là hồn kỹ công kích tối cường đại trong Sử Lai Khắc thất quái, cho dù là hồn sư năm, sáu mươi cấp đối diện với Phượng Hoàng Khiếu Thiên, cũng sẽ bị thương nặng. Huống chi đối thủ chỉ là bốn mươi cấp mà thôi.

Mọi người của Sử Lai Khắc học viện lo lắng thừa, mặc dù toàn thân Mã Hồng Tuấn cực kỳ ngứa ngáy, tê dại bởi ma dương làm trong lòng hắn tức giận điên cuồng, nhưng ở cùng đồng môn một thời gian dài như vậy, tâm tình hắn vẫn có thể khống chế được. Ngay khi đánh ngất đối thủ, trên người hắn thuộc tính hỏa của Phượng Dực Thiên Tường đã xâm nhập thân thể đối phương. Đồng thời, thân hình mập mạp nhẹ nhàng xoay người một cái, toàn thân lập tức đánh trúng ngực đối phương bay lên trời.

Thân thể xích viêm hồn sư tại không trung vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, trực tiếp bay ra bên ngoài tràng đấu. Được một gã sư phụ Thực Vật học viện tiếp được. Lúc này mặc dù hắn còn đang trong trạng thái hôn mê, nhưng cũng không có chính thức bị thương.

Mọi người của Sử Lai Khắc học viện hoan hô một tiếng, xông lên võ đài nghênh đón anh hùng Mập Mạp, thân thể đang nhẹ nhàng ở không trung.

Từ lúc vòng thăng cấp bắt đầu tới giờ, người một xuyên bảy đầu tiên rốt cục xuất hiện. nhưng lại là xuất hiện trên người một gã đội viên chưa bao giờ xuất tràng của Sử Lai Khắc học viện. Chuyện thật này, làm kinh hãi tất cả học viện tham chiến của Thiên Đấu đế quốc.

Ánh mắt lóe ra quang mang, thần sắc trên mặt Mập Mạp vô cùng sung sướng, thật lâu không cùng người khác chiến đấu qua. này tràng chiến đấu lại là toàn thắng đối thủ. Dĩ nhiên hắn cùng đối thủ có liên quan tới vũ hồn khắc chế nhau, nhưng cũng là mấy ngày nay Mập Mạp cố gắng tu luyện. Ngay cả chính Mập Mạp cũng hiểu được, từ khi ăn kê quan Phượng Hoàng quỳ, hồn lực mình đột nhiên tăng mạnh. Trong đoàn đội lúc này, hắn đã không còn nhược điểm khi công kích nữa.

Luận về tổng hợp thực lực, tại Sử Lai Khắc thất quái Mập Mạp đã tiếp cận Đường Tam và Đái Mộc Bạch, so với Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh còn muốn hơn một bậc.

"Mập Mạp, ngươi đã có thể!" Đái Mộc Bạch vỗ vỗ bả vai Mã Hồng Tuấn.

Mã Hồng Tuấn dương dương đắc ý cười nói: "đó là, mấy ngày nay huynh đệ nỗ lực cố gắng nên đã không uổng phí. Vòng thăng cấp về sau hãy xem ta thể hiện đi. Tuy nhiên phải nói thật, Đái lão đại, cảm giác một xuyên bảy thật sự là rất sảng khoái, ha ha ha ha."

Đại Sư mỉm cười nhìn Mã Hồng Tuấn, nói: "Ngươi cũng không nên đắc ý vội. Hôm nay thắng lợi, chỉ bởi vì vũ hồn ngươi đối với đối thủ khắc chế quá lớn, mới có thể liên tiếp chiến thắng bảy đối thủ. Một loại tình huống, không dễ gặp được chút nào. Ví dụ như, ngươi đối đầu với thủy học viện là thủy Băng nhi còn có nắm chắc chiến thắng không? Nàng là băng Phượng Hoàng cùng ngươi là Hỏa Phượng Hoàng khắc chế lẫn nhau, tại thuộc tính này dường như một chút ưu thế ngươi cũng không có, mà nàng đối với hồn kỹ cùng hồn lực rõ ràng khống chế lại trên ngươi. hoặc là, không cần thuộc tính tương khắc, chỉ cần ngươi gặp phải một gã mẫn công hệ hồn sư có tính linh hoạt thật tốt, cũng rất khó chiến thắng đối thủ. cho dù có thể chiến thắng, hồn lực tất nhiên cũng tiêu hao thật lớn."

"Ách ……" Mã Hồng Tuấn gãi gãi đầu, trong lòng hưng phấn nhất thời hạ xuống rất nhiều, nhìn Đại Sư nói không ra lời.

Đại Sư mỉm cười nói: "Có lực công kích cực mạnh trong đội ngũ, dĩ nhiên tác dụng của ngươi là không phải nghĩ. Nhưng ngươi phải hiểu được, bởi vì lực công kích của ngươi kinh khủng đến như vậy, cũng là dễ dàng bị đối thủ chú ý nhất, cho nên trước hết phải tiêu diệt ngươi. Trong một đội, cường công hệ hồn sư và khống chế hệ hồn sư không thể nghi ngờ đều là trọng yếu nhất. Đều là mục tiêu đối thủ chú ý đầu tiên. Bởi vậy, ngươi chẳng những phải phát huy lực công kích tốt nhất, đồng thời, ngươi cũng phải có thể tự bảo vệ chính mình. Nếu bên người ngươi, không có khả năng hòa hợp với bằng hữu trong đội. Đối với tương lai của ngươi mà nói, ngươi là chỗ yếu nhất trong đội khi chiến đấu, đây là điều mà Cường Công hệ hồn sư phải nhớ: Thắng không kiêu, bại không nản, luôn giữ tâm tính được vững vàng tỉnh táo."

Kết hợp chiến đấu với giáo dục, không thể nghi ngờ đây là cách hữu hiệu nhất. Đại Sư nói những lời này không chỉ là đối với một Mã Hồng Tuấn, đồng thời cũng là nói với người bên cạnh là Đái Mộc Bạch và vài tên cường công hệ hồn sư khác.

"Tốt lắm, được rồi, chúng ta có thể lui về." Đại Sư phất tay, mang theo mọi người hướng khu nghỉ ngơi đi đến.

Chứng kiến việc này, Trên mặt Đại Sư không khỏi hiện ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt rơi vào thân thể Đường Tam cơ bản trên người đã khôi phục.

Một thân ảnh màu đỏ cũng nhìn về hắn, không phải ai khác, giống như một ngọn lửa chính là đội phó của Sí Hỏa học viện chiến đội, vũ hồn Hỏa Ảnh thần kỳ, Hỏa Vũ.

Nhìn kỹ chiến đội che mặt Sử Lai Khắc vừa mới đạt được sáu trận thắng liên tiếp, Hỏa Vũ khẽ cắn hàm răng, không che dấu mục đích mình chút nào, ánh mắt mang theo vài phần nóng cháy soi mói trên người Đường Tam. Nhưng nhìn kỹ ánh mắt nàng, lại tựa hồ đã không còn tràn ngập ý không phục lẫn phẫn nộ như trước kia mà cái loại này rõ ràng khác lạ, ánh mắt nàng tựa hồ xuất ra vài tia phức tạp.

"Hỏa Vũ tiểu thư, có việc gì thế?" Người mở miệng chính là đội trường Đái Mộc Bạch.

Ánh mắt Hỏa Vũ đảo qua trên người Đái Mộc Bạch, gật đầu, rồi hướng Đường Tam nói: "Đường Tam, ta muốn nói chuyện cùng ngươi."

Sáu người Sử Lai Khắc thất quái cùng với bốn gã đội viên dự bị ánh mắt nhất thời đều tập trung trên người Đường Tam. Mà Đường Tam chính mình cũng thoáng có chút giật mình, nhíu mày, "Có chuyện gì không thể nói ở chỗ này được sao?"

Hỏa Vũ lắc đầu, "Ta muốn một mình nói chuyện cùng ngươi."

Đường Tam đột nhiên cảm giác được bên hông mình đau nhói, quay đầu nhìn lại, thấy trong lúc đó Tiểu Vũ đang rất bất mãn nhìn mình. ánh mắt tựa hồ có vài phần khó hiểu. Mà Đái Mộc Bạch đã có chút bất đắc dĩ. Tại Sử Lai Khắc thất quái, luận về vẻ ngoài, Đường Tam cũng chỉ có thể hơn Mã Hồng Tuấn chút ít mà thôi. Bất luận là Áo Tư Tạp phi thường anh tuấn, Đái Mộc Bạch mới chính là người tràn ngập mị lực tà dị, hiển nhiên so với hắn cũng là hấp dẫn nữ hài tử hơn.

Không thể nghi ngờ Hỏa Vũ là một cô gái cực kỳ xuất sắc, mười chín tuổi nàng đã nổi danh đỉnh điểm, vóc người càng vì vận động huấn luyện nên càng cực kỳ hoàn mỹ. Cho dù là trải qua vô số nữ tử như Đái Mộc Bạch cũng không khỏi suy nghĩ một chút về nàng. Nếu không phải có Chu Trúc Thanh tồn tại, nói không chừng hắn sẽ thực sự theo đuổi nàng.

Nhưng giờ Đái Mộc Bạch lại không rõ, tựa hồ từ lúc hai chiến đội tiếp xúc tới nay, Sự chú ý của Hỏa Vũ dường như không phải mình mà là hướng quá tới trên người Đường Tam. Mặc dù thực lực Đường Tam rõ ràng rất mạnh, nhưng cũng làm cho Đái Mộc Bạch có chút hoài nghi mị lực của mình. Về sau mọi người mới biết được. Hỏa Vũ chú ý đến Đường Tam như vậy chủ yếu nhất là do Đường Tam đối với nàng có đả kích rất mạnh. Hỏa Vũ là một nữ hài tử cực kỳ hiếu thắng, người càng theo nàng. Nàng ngược lại sẽ càng không để ý, mà ngay lần đầu tiên hai chiến đoàn đối mặt thì Đường Tam đã mang đến nàng đả kích thật lớn, lúc này mới tạo thành trong mắt Hỏa Vũ chỉ có một mình Đường Tam. Đại Sư nhìn Đường Tam, lại nhìn qua Hỏa Vũ nói: "Ngươi đi đi, sau đó phải trở về nhanh."

Đường Tam lúc này mới đi theo Hỏa Vũ, trên mặt Tiểu Vũ hiện ra một tia thần sắc lo lắng, muốn nói cái gì, lại bị Đại Sư dùng ánh mắt ngăn trở.

"Chúng ta trở về." Sau lúc Đại Sư hạ lệnh, mấy người Sử Lai Khắc học viện lúc này mới hướng chỗ trú của mình đi tới.

Mới vừa đi không xa, Tiểu Vũ dường như nhịn không được hỏi: "Đại Sư. tại sao muốn cho tiểu Tam và Hỏa Vũ nói chuyện một mình với nhau. Nàng làm hại tiểu Tam còn chưa đủ sao?"

Trong mắt Đại Sư hàm chứa thâm ý nhìn Tiểu Vũ nói: "Nàng đối với tiểu Tam tuyệt không thể uy hiếp, đây là điểm thứ nhất. Tiếp theo, hài nhi, ngươi phải nhớ kỹ, không thể trói buộc tâm nam nhi được, ngươi, vĩnh viễn là ngươi phải tín nhiệm, Tuy nhiên trụ cột là phải có cảm tình lẫn nhau. Tiểu Tam rất nặng tình nghĩa với người, thời gian ở cùng một chỗ đã bảy, tám năm, ngươi cũng không thấy rõ sao? Ở trong lòng hắn, không có người nào có thể thay thế vị trí của ngươi".

Lời vừa hết. Ánh mắt Đại Sư chăm chú hướng Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh nói tiếp, "Đương nhiên. Người cùng người cũng không giống nhau, đối với mỗi nam nhân có tính cách khác biệt, sẽ phải biết dùng phương pháp khác biệt, mấu chốt là, trước tiên phải nắm giữ tính cách bọn họ. Các ngươi đang mỗi ngày một lớn lên, tình cảm còn đang ngây thơ, trong trắng, ta hy vọng, các ngươi không nên để vấn đề tình cảm lên trên, chuyện này sẽ ảnh hưởng các ngươi trong tương lai. Ta hy vọng mỗi người các ngươi đều có thể phát huy trình độ thiên phú lớn nhất".

Hỏa Vũ nhìn vẻ mặt rất bình tĩnh, đôi mắt màu xanh biếc nhìn Đường Tam, ánh mắt thoáng biến hóa vài phần, "Ngươi theo ta." Nói xong, cô liền xoay người hướng khu nghỉ ngơi đi đến.

Mặc dù Hỏa Vũ tìm đến mình khiến Đường Tam có chút kỳ quái, nhưng hắn vẫn theo Hỏa Vũ cùng đi vào khu nghỉ ngơi.

Hỏa Vũ đi vào bên trong khu nghỉ ngơi tới một gian phòng yên tĩnh mới dừng lại. lúc này, bên ngoài vòng đấu vẫn đang tiếp tục như trước, đệ tử các học viện đều đang xem cuộc chiến, tại khu nghỉ ngơi này, kỳ thật đây chính là một khu chuyên môn được tạo ra, dùng để điều chỉnh lại. lúc này vốn cũng không có người nào.

Cước bộ dừng lại, Hỏa Vũ quay đầu lại nhìn về phía Đường Tam, trên mặt thần sắc rõ ràng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, " Thương thế của ngươi có sao không?"

Đường Tam yên lặng gật đầu, "Cơ bản đã tốt rồi." ngay cả chính bản thân hắn đối với việc thân thể mình có năng lực tự khép lại cũng rất kinh ngạc, đừng nói da tay, huyết nhục, dường như cả nơi xuất hiện vết rách của bát chu mâu cũng đã hoàn toàn khép lại. nếu không do Đại Sư áp chế, không cho hắn ra chiến đấu nữa, thì chuyện Đường Tam tham gia vòng tấn cấp không hề có vấn đề gì.

Hỏa Vũ tựa hồ thở phào nhẹ nhỏm, "Vậy là tốt rồi."

Ý nghĩ Đường Tam có chút không thông, "Ngươi gọi ta tới là vì vấn đề này?"

Hỏa Vũ liếc Đường Tam một cái, trong lòng không khỏi nổi giận một trận, từ nhỏ đến lớn, mặc dù nàng vẫn luôn theo đuổi thực lực cường đại, một mực khắc khổ tu luyện, nhưng nàng đối với ngoại hình của chính mình cũng tràn ngập tin tưởng, nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua nam nhân dù là lớn nhỏ nào đối mặt mình lại không nhịn được có chút tâm tình, nhưng lúc này Đường Tam hết lần này tới lần khác thờ ơ gây cho nàng cảm giác khó chịu..

"Ngươi không muốn nói chuyện với ta sao?" Tíh tình Hỏa Vũ vốn nóng như lửa tựa hồ lại bắt đầu tràn ngập.

Đường Tam lắc đầu, "Nói vậy không phải. Chỉ là ta không rõ chúng ta có gì có thể nói trong lúc này, dù sao, chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh."

"Sao ngươi lại đầu gỗ như vậy. Ngươi có là người bình thường không?" Cho tới bây giờ Hỏa Vũ cũng không hiểu ý tứ chút nào, trực tiếp nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

Đường Tam nhíu nhíu mày, "Nếu ngươi nguyện ý như vậy, cũng không có gì không thể. Có thể tham gia tấn cấp tái, tựa hồ cũng có vài người không bình thường. Huống chi, chúng ta Sử Lai Khắc học viện luôn luôn xuất ra nhiều quái vật nổi tiếng."

"Ngươi ……" Hỏa Vũ bị bẽ mặt nói không ra lời, bất giác suy nghĩ, Đường Tam thuyết cũng đúng, hắn quả thật không phải người bình thường. Người bình thường như thế nào có thể có thực lực như vậy, có thể có đệ tứ hồn hoàn vạn năm.

Đường Tam nhìn Hỏa Vũ tựa hồ lại muốn hiện ra bộ dáng lạnh nhạt liền nói: "Nếu không có chuyện gì, ta nghĩ, ta muốn về trước."

"Chờ một chút." Nhìn Đường Tam phải đi, Hỏa Vũ vội gọi hắn lại, "Ta khiến cho ngươi khó chịu vậy sao? Ngươi có thể đi, nhưng trước hết phải trả lời ta một vấn đề đã."

Nhìn đóa hỏa hồng tuyệt sắc ở trước mặt mình, Đường Tam nói: "Ngươi hỏi đi."

Hai mắt chăm chú gắt gao nhìn vào mắt Đường Tam, Hỏa Vũ trầm giọng hỏi: "Ngày đó, ngươi tại sao cứu ta. Tại sao dùng chính thân thể mình ngăn trở công kích. Trong khi chính ta công kích ngươi."

Đường Tam kinh ngạc nhìn Hỏa Vũ, "Đây là vấn đề của ngươi sao? Cũng là nguyên nhân ngươi gọi ta tới. Hỏa Vũ gật đầu," Xem như vậy đi."

Đường Tam có chút bất đắc dĩ nói: "
Ngươi là đối thủ của ta, không sai, nhưng ngươi cũng không phải địch nhân của ta. Ngươi phát động công kích như vậy, chính là vì muốn đắc thắng. Trong lúc đó chúng ta lại không có thâm cừu đại hận gì, huống chi ngươi vẫn còn là phụ nữ. Ngươi chết, đốivới ta có chỗ gì tốt chứ? Thậm chí còn có thể tăng lên mâu thuẫn trong hai học viện chúng ta. Sở dĩ ta nhận công kích như vậy, chưa chắc đã chết, nên cứu ngươi cũng là việc rất bình thường."

"
Sao?" Hỏa Vũ ngơ ngác nhìn Đường Tam, nàng phát hiện, câu trả lời của Đường Tam so với mình tưởng tượng thì không giống một chút nào cả.

Ngày đó Đường Tam vì cứu nàng mà chính mình lại bị thương nặng, lúc đó khiến Hỏa Vũ suy nghĩ rất nhiều, nàng trước hết nghĩ rằng, hay là Đường Tam thích mình, trước giờ đường hoàng theo đuổi Hỏa Vũ rất nhiều người, nhưng thầm mến nàng lại càng nhiều hơn. Dưới suy nghĩ thông thường, đây rõ ràng là một điều Hỏa Vũ đã nghĩ đến. Hôm nay nàng tìm đến Đường Tam, chính là muốn nghe Đường Tam nói như thế nào. Theo suy nghĩ của nàng, Cho dù Đường Tam sẽ không dám nói ẩn ý sâu kín trong lòng,nhưng cũng phải biểu hiện ra chút tình cảm trong lòng chứ.

Nhưng ai có thể ngờ, Đường Tam lại chỉ dùng quan hệ lợi ích để miêu tả, tựa hồ một chút cũng không có để ý hành vi ngày đó.

Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của Hỏa Vũ, Đường Tam quyết định không lưu lại, lúc này, trong đầu hắn chợt nhớ vẻ mặt Tiểu Vũ lộ vẻ kỳ quái khi hắn đi càng e sợ cho Tiểu Vũ suy nghĩ lung tung. cho nên hắn tựu thừa dịp lúc Hỏa Vũ đang ngơ ngẩn, xoay người bước đi.

"
Đường Tam." Hỏa Vũ đột nhiên từ ngơ ngẩn chợt bừng tỉnh, đuổi theo.

Đường Tam nghe được tiếng kêu của nàng, chợt ý thức quay đầu lại. Nhưng ai biết động tác của Hỏa Vũ lại nhanh như thế, thân thể hai người cơ hồ đồng thời chạm vào nhau.

Hỏa Vũ tự ý thức bảo vệ chính mình, dụng hai tay đè lên ngực Đường Tam, mà Đường Tam cũng bất ngờ bị đánh lên ngực mà bắt được bả vai Hỏa Vũ. hai người trong lúc đó khoảng cách nhất thời gần đến cực kỳ, có thể nghe được cả hô hấp của nhau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện