Đấu La Đại Lục

Chương 46: Tiểu Vũ, Nguyên Lai Nhĩ Chân Đích Thị Cá thỏ Tử (4)


trước sau

Đường Tam từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiêu Trần Vũ: "Không cần thử. Ngươi không có khả năng thoát đâu. Đệ nhất hồn hoàn của ta chính là Mạn đà la xà, cho nên Lam Ngân thảo của ta có tính cứng cỏi của mạn đà là xà. Đương nhiên cũng có một chút độc tính của nó. Nếu ngươi nghĩ còn có lực để tái chiến, ta không ngại cho ngươi thưởng thức một chút vị độc của Mạn đà la xà. Nga, thuận tiện nói một chút, ta sẽ không giải độc."Lại là mười căn Lam Ngân thảo vươn lên sau lưng Đường Tam, những chiếc lá trôi nổi sau lưng hắn, tựa như là mười con Mạn đà la xà chẩn bị chọn người mà cắn.Tâm tình sợ hãi bắt đầu xuất hiện trên người đám đệ tử cao niên cấp, những thủ hạ của Tiêu lão đại cơ hồ không tự chủ rất nhanh lui lại đằng sau.Bọn họ cho dù chưa thấy qua Mạn đà la xà, cũng tuyệt đối có nghe nói qua. Người nào lại nguyện ý cùng loại độc rắn kinh khủng như vậy tiếp xúc chứ.

"Đừng phóng độc rắn! Ta nhận thua!" Tiêu Trần Vũ mặc dù là lão đại trong đám đệ tử, nhưng hắn dù sao cũng chỉ có mười hai tuổi, đồng dạng cũng có sự sợ hãi của một đứa bé, trong lúc nhất thời đã hoàn toàn rối loạn.

Kì thật, Lam Ngân thảo của Đường Tam mặc dù có độc, nhưng dù sao cũng là hồn hoàn đầu tiên, cũng không phải là hấp thu Mạn đà la xà cường đại, cho nên độc tính phụ trợ chỉ có hiệu quả gây mê mà thôi, cũng không có kịch độc trí mạng. Nhưng Tiêu Trần Vũ làm sao dám dùng chính thân thể mình để thử nghiệm đây?

Lam Ngân thảo lặng yên biến mất dưới chân Tiêu Trần Vũ, trên mặt Đường Tam lại toát ra nụ cười ôn hòa mà các công độc sinh vẫn quen thuộc: "Nếu ngươi đã nhận thua, vậy, hãy án chiếu theo ước định của ngươi và Tiểu Vũ mà làm."

Tiêu Trần Vũ ngơ ngác nhìn Đường Tam: "Ta đây phải nhận ngươi làm lão đại hay nhận nàng?" Hắn như thế nào cũng không tin, thực lực của Tiểu Vũ có thể vượt qua Đường Tam. Hồn sư sáu tuổi, đây đã vượt quá nhận thức của hắn.

Đường Tam mỉm cười nói: "Đương nhiên tiểu Vũ là lão đại của ngươi. Ta không đánh lại nàng. Nếu không, phòng số bẩy của túc xá trường là ta chứ không phải nàng rồi."

"A?" Tiêu Trần Vũ miệng mở thành hình chữ O, trong lòng thầm than, ngươi đã mạnh như vậy rồi, nàng so với ngươi còn lợi hại hơn, các ngươi thật sự là công độc sanh, thật sự chỉ có sáu tuổi sao?

Tiểu Vũ chậm rãi đi đến bên người Đường Tam, vỗ vỗ lên vai hắn, bày ra bộ dáng một đại tỷ: "Tiểu Ba biểu hiện thật tốt, khổ cực rồi."

Đường Tam a a cười, nói: "Sư phụ còn đề ta đi làm một việc, sự tình còn lại ngươi tự mình xử lý đi. Sau này ngươi chính là đại tỷ của học viện rồi."

Tiểu Vũ cười hướng đầu vai Đường Tam vỗ một cái: "Được rồi, ngươi đi đi, còn lại để cho ta."

Nói xong, ánh mắt nàng chuyển hướng Tiêu Trần Vũ "Như thế nào? Ngươi còn không phục? Được rồi, ta tự giới thiệu một chút. Ta gọi là Tiểu Vũ, nhất niên cấp công độc sinh, vũ hồn, thỏ, thập nhị cấp một hoàn Chiến hồn sư."

Đừng nói Tiêu Trần Vũ, ngay cả Đường Tam chưa đi cũng lấy làm kinh hãi, hắn cũng là bây giờ mới biết Tiễu Vũ đồng dạng cũng là Hồn sư, hơn nữa so với mình còn cao hơn một bậc, nhưng tuổi của nàng và mình không sai biệt lắm, chẳng lẽ nói, nàng cũng là Tiên thiên mãn hồn lực?

Trên người Tiểu Vũ bắt đầu phát ra quang mang màu đỏ, dưới sự bao phủ của hồng quang nhàn nhạt, hai con mắt nàng bắt đầu biến thành màu đỏ, lỗ tai chậm rãi biến dài ra mang theo bạch mao hai bên đầu mọc ra. Vóc người tựa hồ cao lên một chút. Khí tức hồn lực nhu hòa vòng quanh thân thể nàng ba động. Hồn hoàn dưới chân dâng lên cũng giống như Đường Tam, cùng là màu vàng bách niên hồn hoàn.

Tiêu Trần Vũ dùng sức vỗ vào đầu mình một cái: "Tiểu Vũ tỷ, ta phục rồi. Sau này
tỷ chính là đại tỷ cùa Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện chúng ta. Tất cả lại đây, ra mắt Tiểu Vũ tỷ."


Một cái Lam Ngân thảo thập nhất cấp khí hồn sư đã mạnh như vậy, đây là một cái thập nhị cấp một hoàn Chiến hồn sư, hơn nữa cũng là bách niên hồn hoàn. Tiêu Trần Vũ không cần đánh cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ có chút đắc ý nhìn đám đệ tử cao niên cấp trước mặt mình cúc cung hành lễ, liếc nhìn Đường Tam đang đứng ngẩn người một chỗ "Ngươi không phải có việc gì sao? Như thế nào còn không đi. Ngươi có được tiên thiên mãn hồn lực, ta lại không được sao?"

Đường Tam từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, cẩn thận liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, tay phải sờ sờ trên đôi tai dài mềm mại của nàng, gật gật đầu: "Tiểu Vũ, nguyên lai ngươi thật là một con thỏ."

"Ngươi…" Tai thỏ chính là nơi mẫn cảm nhất, vũ hồn biến thân, hiệu quả này đồng dạng cũng xuất hiện trên người Tiểu Vũ, khuôn mặt tiểu cô nương này nhất thời đỏ ửng, nâng tay lên muốn đánh, nhưng Đường Tam cũng đã chạy đi rồi.

Không nói Tiểu Vũ bên này xử lý như thế nào, Đường Tam chạy ra sau học viện, tâm tình không nhịn được một trận sướng khoái, ngoại trừ sư phụ thụ độc thương để cho hắn lo lắng ra, hết thảy so với tưởng tượng của hắn đều tốt đẹp hơn. Vấn đề tu luyện của Huyền Thiên công rốt cục cũng giải quyết, hơn nữa mình còn hơn một kỹ năng quấn quanh của Lam Ngân thảo, thực lực có một tiến bộ lớn. Đường Tam tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng không ngừng tu luyện, Huyền Thiên công tất nhiên sẽ tăng mạnh. Nhiều nhất là mười năm, chỉ cần mình có thể tiến vào Huyền Thiên công đệ ngũ trọng cảnh giới, coi như là có chút thành tựu rồi, tới khi đó, đại bộ phận ám khí ghi lại trong Huyền Thiên bảo lục đã có thể đem ra sử dụng rồi.

Sư phụ không phải nói thế giới này có rất nhiều tông môn của vũ hồn gia tộc sao, chính mình tại dị giới này một lần nữa thành lập một Đường môn thì có gì là không thể?

Trên Đấu La đại lục, bất luận là Thiên Đấu đế quốc hay Tinh La đế quốc, trong bất cứ một tòa thành thị nào, Vũ hồn điện đều là tiêu chí kiến trúc của tọa thành thị. Đường Tam chỉ tùy tiện hỏi một người qua đường cũng có thể thuận lợi tìm đến chỗ của Vũ Hồn diện.

Vừa rồi trợ giúp công độc sanh quyết đấu đã chậm trễ một ít thời gian, còn phải đi về đưa cơm trưa cho sư phụ nữa, cho nên Đường Tam dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Vũ Hồn điện, không muốn chậm trễ nữa.

"Đứng lại. Tiểu bằng hữu, nơi này là vũ hồn điện, không thể xông loạn vào." Đường Tam vừa tới được Vũ Hồn điện đã bị người canh cửa ngăn lại.

Vũ Hồn điện của Nặc Đinh thành là một tòa kiến trúc thật lớn. Chỉ riêng mặt trước đã rộng hơn trăm thước, độ cao đạt hai nươi thước, tổng cộng chia làm ba tầng.

Cả kiến trúc là một màu nâu, mặt trước đại môn là tiêu chí của vũ hồn điện trên đó có hình một thanh trường kiếm. Thông qua lời gải thích của đại sư lúc trước, Đường Tam biết, trên tiêu chí chỉ có một đồ án, đại biểu cho vũ hồn điện của Nặc Đinh thành là Vũ Hồn điện cấp thấp nhất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện