Hoàng hôn dần buông xuống.
Mọi người trong cung đều đang bận rộn thu xếp mọi việc ……..
Tại cung điện của vương tử Thánh Quốc, một vị thiếu niên tuấn suất đứng lặng trước cửa sổ, ánh mắt xa xăm hướng ra ngoài sa mạc hoang hoải……..
“Ca, ngươi làm sao vậy?”
Thiếu niên ngũ quan tinh xảo bước tới gần ca ca song sinh, thấy vẻ mặt phiền muộn của gã, lo lắng hỏi.
Là Tiểu Dĩnh?
Tiểu Á chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua biểu tình quan tâm lo lắng của thân đệ gã.
Tiểu Dĩnh càng ngày càng đẹp.
Tuy rằng hai người là huynh đệ song sinh nhưng bề ngoài vẫn có chút bất đồng.
Tiểu Dĩnh vô cùng xinh đẹp, mỗi phần trên cơ thể đều giống như điều kì diệu của tạo hóa, sắc môi như hoa anh đào, sóng mũi dọc dừa, hai mắt trong suốt như pha lê, cho dù tỉ mỉ dò xét cũng không thể tìm được một chỗ thiếu hoàn mỹ.
Vì vậy mà tên lang thần tâm cao khí ngạo kia mới nhìn trúng Tiểu Dĩnh a.
Bởi vì, Tiểu Dĩnh xinh đẹp như vậy.
“Ca, ngươi vì sao không để ý tới ta? Ngươi có tâm sự sao?”
Tiểu Dĩnh vỗ vào vai hắn.
“Không có.”
“Ngươi gạt ta.”
Tiểu Dĩnh luôn hồn nhiên, hôm nay cũng nhìn ra ca ca của y có tâm sự.
Tuy rằng hôm nay là ngày Tiểu Tuấn tới cầu hôn khiến y phi thường vui vẻ, thế nhưng nhìn tới vẻ mặt u sầu của ca ca, Tiểu Dĩnh cũng không cao hứng nổi.
“Ca, ngươi không nên sầu mi khổ kiểm, ta nói cho ngươi tin lớn nha. Hôm nay Tiểu Tuấn đã tới Thánh Quốc cầu hôn, cha mẹ cũng đã tiếp kiến hắn rồi.”
Tiểu Dĩnh nhắc tới người thương, trong lòng ngọt ngào, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui sướng.
Cái tên ngốc tử Tiểu Tuấn nói là làm, vừa mới đăng cơ ngôi vị Lang Đế liền lập tức chạy tới, còn sợ không ai biết mà mang theo một đống người tiền hô hậu ủng tới đây cầu hôn.
“Ta đã sớm biết rồi.”
Tiểu Á lãnh đạm nói.
“Nga? Ngươi đã sớm biết? Nhưng…hôm nay Tiểu Tuấn mới tới đây a?”
“Ca ca… Tin tức của ngươi thật nhạy bén.”
Tiểu Á xoa đầu đệ đệ, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia cười khổ.
Lang Đế? Cái tên kia cư nhiên đã thành Lang Đế.
Không sai, từ lần đầu tiên gặt mặt, không, là từ lần đầu tiên đánh nhau, gã đã biết trên người Tiểu Tuấn có loại khí chất không giống người thường.
Tiểu Tuấn nhiệt tình lại thẳng tính, đứng trước nghịch cảnh càng không chùn bước, hai mắt lộ ra vẻ kiên nghị bất phàm.
Trong đầu lại hiện ra bóng dáng đối thủ “một mất một còn” từ hồi nhỏ, mỗi lần trợn mắt nhìn nhau, hắn thở phì phì, gương mặt ửng đỏ, biểu tình phẫn nộ lại khiến tim Tiểu Á loạn khiêu.
Báo và lang đều giống nhau, cả hai loài đều mang trong mình trực giác phi thường, Tiểu Tuấn từ lần đầu tiên gặp mặt đã nhận thức Tiểu Dĩnh……Tiểu Á, cũng đã nhận thức Tiểu Tuấn rồi.
Nếu không, vì sao gã lại luôn xuất hiện chen ngang giữa Tiểu Tuấn và Tiểu Dĩnh?
Nếu không, vì sao gã phải tìm đủ mọi cách trêu chọc hắn?
Thế nhưng đến ngày hôm nay, mọi công sức của gã đều uổng phí.
Tiểu Tuấn rốt cuộc cũng không còn là tên tiểu hài tử dễ nổi giận như hồi nhỏ, hắn hiện tại đã là Lang Đế, mang theo thủ hạ cùng trân bảo đường đường chính chính tới Thánh Quốc cầu hôn Tiểu Dĩnh.
Tiểu Á biết đến ngày Tiểu Tuấn cưới được Tiểu Dĩnh, hắn sẽ không còn thường xuyên chạy tới đây nữa.
Bởi vì, ở đây đã không còn người mà hắn yêu.
Người Tiểu Tuấn yêu, cũng chỉ có Tiểu Dĩnh.
Còn gã……
Trong lòng Tiểu Tuấn, gã có lẽ chính là “khắc tinh”, “ma tinh” hay “tai tinh”…đại loại là mấy loại tai họa xui xẻo mà hắn muốn tránh càng xa càng tốt.
Bất quá Tiểu Á tuyệt đối không dễ dàng buông tha hạnh phúc của bản thân mình như vậy.
“Tiểu Dĩnh, nếu ca ca nói cho ngươi tâm sự của mình, ngươi có thể giúp ca ca không?”
Tiểu Dĩnh hai mắt mở to nhìn ca ca y.
Không thể nào? Ca ca luôn mạnh mẽ của y cũng có lúc nói ra những lời cảm tính như vậy sao?
Không xong rồi, nhất định là ca ca y đã gặp phải chuyện cực kỳ khó giải quyết rồi.
“Đương nhiên rồi, ngươi là ca ca duy nhất của ta a. Ca, ngươi có tâm sự gì thì mau nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết, nếu cả hai đều không làm được thì đi hỏi ba mẹ, cũng có thể nhờ Tiểu Tuấn giúp, chỉ cần ta nhờ hắn, hắn nhất định sẽ giúp chúng ta.”
Tiểu Dĩnh rất có nghĩa khí nói.
Thân là đệ đệ, y nhất định lắng nghe tâm sự của ca ca, hảo hảo tìm cách giải quyết phiền não, đó vốn là chuyện nghĩa bất dung từ.
“Aizz…..”
“Ca, ngươi không nên thở dài, có chuyện gì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi mà.”
Hồi lâu sau đó Tiểu Á mới chịu mở miệng:
“Kì thật, lòng ta rối bời, chính là vì chuyện Tiểu Tuấn đến đây cầu hôn.”
“A?”
Tiểu Dĩnh đột nhiên cảm thấy có chuyện không ổn:
“Ca, không phải là ngươi muốn phản đối chuyện của chúng ta chứ? Ca đừng ghét Tiểu Tuấn, tuy rằng các ngươi bình thường hay đánh nhau, nhưng Tiểu Tuấn cũng không phải người xấu. Năm đó ngươi cắn mông hắn, hắn cũng không về méc lại. Thật ra Tiểu Tuấn cũng là một người rất có nghĩa khí…”
Hắn không méc lại, bởi vì hắn còn muốn trở lại đây. Tiểu Á liếc nhìn đệ đệ thiên chân vô tà (ngây thơ) của mình nghĩ.
Nhớ lại khoảnh khắc ngọt ngào lúc đó, Tiểu Á thật sự không tưởng tượng Tiểu Tuấn lại có cái mông trắng nõn như vậy.
Trong lúc đánh nhau, Tiểu Á lỡ tay chụp phải quần của Tiểu Tuấn kéo xuống, để lộ làn da mịn màng trắng nõn. Gã là báo con a, nhìn thấy mỹ thực trước mắt sao có thể không động lòng cho được?
Theo bản năng há miệng cắn một ngụm, cứ thế lưu lại dấu răng trên mông tiểu xử nam.
Nga, thật nhớ đoạn thời gian vui vẻ lúc đó.
Tiểu Á rất nhanh thu lại ý cười, tiếp tục cau mày nói với đệ đệ:
“Tiểu Dĩnh, ngươi không nên nghĩ ca ca vẫn còn để bụng mấy chuyện lúc nhỏ như vậy. Tiểu Tuấn tuy thường đánh nhau với ca ca, nhưng nếu hắn thật sự thương ngươi thì cho dù hắn là cừu nhân không đội trời chung của ta, ca cũng sẽ không phản đối chuyện của hai người. Dù sao đi nữa, hạnh phúc của ngươi là điều quan trọng nhất của ca ca.”
“Ca, ngươi thật tốt với ta.”
Tiểu Dĩnh cảm động nói, hai mắt rưng rưng nhìn ca ca của y.
“Nhưng ta nghĩ…….”
“Có chuyện gì sao?”
“Nếu như ngươi theo Tiểu Tuấn, từ nay về sau ca ca sẽ không được thấy ngươi nữa.”
“Nguyên lai là như vậy!”
Tiểu Dĩnh còn tưởng ca ca y lo lắng cái gì, nghe xong liền thở dài nói:
“Ca, ta thiếu chút nữa là bị ngươi hù chết, còn tưởng rằng là chuyện gì quan trọng…nguyên lai ngươi luyến tiếc ta rời đi. Ca đừng lo, cho dù ta đã gả cho Tiểu Tuấn nhưng ca ca cũng có thể tới Lang Thần Cung thăm chúng ta mà, ta cũng có thể về thăm ngươi cùng với ba mẹ a.”
“Thỉnh thoảng trở về có lợi ích gì? Bình thường cũng không thấy ngươi.”
“Ân.”
“Huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã luôn ở cùng một chỗ, chưa từng rời xa nhau. Hiện tại ngươi lập gia đình rồi, cứ lo cho hạnh phúc của ngươi và Tiểu Tuấn là được rồi, về phần ta……cứ để ca ca một mình cô đơn ở Thánh Quốc là được rồi, cho đến ngày ca ca già yếu, tại sa mạc lưu lạc hoặc do quá tịch mịch mà chết đi giữa nơi hoang dã …….”
“Thật đáng sợ! Không nên nói như vậy, ca, ngươi sẽ không cô đơn một mình đâu, hay là ngươi cũng lập gia đình, ta sẽ bảo ba mẹ cưới tân nương tử cho ngươi.”
“Như vậy lại càng không tốt, hai chúng ta đều cưới người khác, tình cảm lại càng dễ phai nhạt, nói không chừng tương lai chỉ còn như người xa lạ. Hơn nữa nếu ta cưới phải người xấu, tương lai nàng nhất định muốn gây xích mích, ly gián tình cảm huynh đệ giữa chúng ta, nói không chừng còn muốn tranh đoạt quyền kế thừa Thánh Quốc mà đối với chúng ta hạ độc thủ, truy sát chúng ta.”
“Ngươi không cần lo lắng như vậy!”
Tiểu Dĩnh khẽ rùng mình. Ca ca nghìn vạn lần không nên cưới nữ nhân đáng sợ như vậy.
Nghĩ tới ca ca mà y thương yêu nhất cùng người xa lạ tình ý nồng nàn, Tiểu Dĩnh lại cảm thấy khó chịu.
“Nếu ngươi gả cho Tiểu Tuấn, cùng hắn trở về Lang Thần Cung, ca ca thà rằng cả đời