Đầu Năm Nay Làm Phản Diện Thật Khó

55: Phiên Ngoại Mạc Vĩnh 1


trước sau


Sở Mạc Nhiên đi vào tẩm cung, nhìn thấy người bên giường mặc một thân hỉ phục ngồi ngăn ngắn ở trên giường khiến hắn không nhịn được mỉm cười.

Hắn đi tới, vươn tay dỡ chiếc khăn đỏ mỏng được trùm trên đầu của Sở Vĩnh Ninh xuống, khăn rơi xuống đất, để lộ ra khuôn mặt tuấn lãng vô song, làn da trắng nõn mũi cao thẳng tắp, đôi mắt phượng của y khẽ khép hờ, dưới ánh nến, trông khuôn mặt băng sương của Sở Vĩnh Ninh bỗng nhu hoà đi vài phần, hai bên thính tai y không biết từ bao giờ đã đỏ cả lên.

"Hoàng thúc.

.

" Sở Mạc Nhiên cúi xuống ôm trầm lấy y, có lẽ do hành động của hắn quá đột ngột khiến cả hai người đều ngã lên trên giường, Sở Mạc Nhiên vẫn không buông y ra, thậm chí còn ôm chặt hơn, đầu hắn vùi sâu vào hõm cổ của y tham lam mà chiếm lấy hơi ấm trên người y, hắn nhỏ giọng nói: "hoàng thúc.

.

"Một tiếng hoàng thúc, giống như phát ra dưới tận đáy lòng hắn kẹp lại trong cuống họng, khiến âm thanh của hắn phát ra hơi khàn, trầm thấp đầy từ tính.

Lông mi Sở Vĩnh Ninh run lên một chút, hắn bị Sở Mạc Nhiên ôm tới cả người đều nóng, nhưng hắn không rất chặt, y không đẩy hắn ra được cũng đành nhỏ giọng nói: "Mạc Nhiên?""Mạc.

.

" bờ môi vừa hé ra đã bị môi của Sở Mạc Nhiên bao phủ, đầu lưỡi hắn linh hoạt nhẹ nhàng cạy hàm răng của y ra, tham lam mà tiến vào bên trong, răng môi kề nhau, ở khoảng cách gần như vậy Sở Vĩnh Ninh có thể cảm nhận được hơi thở của người trước mặt và tiếng thở dốc của mình.

"Ưm.

.


" Sở Vĩnh Ninh bị Sở Mạc Nhiên hôn đến cả người đều mềm nhũn, hắn mơ hồ cảm nhận được bên dưới bụng mình có vật cứng rắn đang đâm vào.

Sở Vĩnh Ninh vừa thẹn lại vừa giận, y muốn ngừng lại, ai ngờ kẻ trước mặt mình càng ngày càng trầm luân, đầu lưỡi hai bên quấn lấy nhau, len lỏi khám phá khắp khoang miệng, Sở Mạc Nhiên càng làm cành kịch liệt, hắn đưa một tay ra giữ chặt hay tay Sở Vĩnh Ninh vòng lên phía trên, một tay tiến vào bên trong y phục của y mà sờ soạt, ngón tay thon dài nhẹ lướt lên trên da thịt khiến Sở Vĩnh Ninh run lên một chút, hắn nhẹ thở dốc một tiếng.

"Ưm.

.

Sở.

.

Nhiên, ngươi.

.

"Sở Mạc Nhiên lưu luyến mà rời khỏi bờ môi của y, nhìn tới người bên dưới bởi vì bị hắn dày vò một lúc làm bờ môi sưng đỏ lên phía trên đấy còn dính một giọt nước nhỏ do miệng hai người lúc kề bên nhau để lại, Sở Mạc Nhiên nhìn thấy liền dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng dùng tay vuốt mặt y, nói nhỏ: "hoàng thúc, người đúng thật là biết cách câu dẫn trẫm"Nói rồi hắn cúi xuống, chậm rãi mà cắn lên xương quai xanh tinh xảo của y, bàn tay kia vẫn nhẹ nhàng mà vuốt ve người dưới thân sau lớp áo.

Tay chạm tới vòng eo nhỏ, Sở Mạc Nhiên bỗng sầm mặt, ánh mắt tối tăm tràn đầy dục vọng, hắn không nói không rằng, một tay xé rách y phục của y.

Soạt!!Tiếng vải bị xé rách khiến Sở Vĩnh Ninh thanh tỉnh đi một chút, hắn hoảng loạn nói: "Mạc.

.


Mạc Nhiên"Một tiếng cười trầm thấp khẽ vang bên tai, Sở Mạc Nhiên cúi xuống ngậm lấy vành tai y, khẽ nói: "hoàng thúc, ngươi cứng"Sở Vĩnh Ninh đơ người ra một lúc, như nhận ra gì đó mặt y bỗng đỏ bừng lên, y vội quay mặt tránh đi ánh mắt hắn, ai ngờ Sở Mạc Nhiên lại cười lớn hơn.

Nhận ra mình bị chọc ghẹo khiến Sở Vĩnh Ninh không khỏi tức giận, y quay sang trừng mắt với Sở Mạc Nhiên, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Ngươi dám chọc ta""Hửm? Hoàng thúc, trẫm không có lừa ngươi a, người nhìn xuống phía dưới xem, người đã cứng đến cỡ nào rồi?" Sở Mạc Nhiên vừa nói, tay vừa vươn tới sờ vật nóng bỏng cứng rắn bên dưới của y, cười trầm thấp.

"Sở Mạc Nhiên!!""Ngoan, đêm nay ta sẽ không làm gì người đâu, hoàng thúc, ngủ đi" Sở Mạc Nhiên nói là làm, sau đó hắn cũng không làm việc gì quá phận cả, chỉ nằm ở phía trên ôm chặt lấy y, nhẹ nhàng thì thào.

Hắn biết rằng bây giờ hoàng thúc của hắn chưa thể nào mà chấp nhận được hoàn toàn việc này, vậy lên hắn không dám làm loạn thêm, cũng không dám tiến xa thêm một bước, đêm nay.

.

chỉ cần ôm y ngủ là được rồi.

Sau khi Sở Vĩnh Ninh biết Sở Mạc Nhiên dùng chính linh hồn của bản thân ra hiến tế, để cho y có thể quay trở lại thế giới này đã khiến Sở Vĩnh Ninh thập phần hối hận, nếu như.

.

nếu như năm đó hắn không làm ra chuyện như vậy thì tốt rồi.

Mọi việc cũng sẽ không xảy ra, sau khi hắn chết đi cũng có thể giống như bao người khác mà vào vòng luân hồi làm lại từ đầu.

Sở Vĩnh Ninh cực kỳ cực kỳ hối hận, vậy nên từ khi trở lại, y luôn tìm mọi cách để tìm người đạo sĩ tên Thế Vân kia, đọc bao nhiêu cuốn sách cổ về thuật trọng sinh, tụ hồn tán.


.

nhưng mãi vẫn không có chút manh mối.

Sở Vĩnh Ninh không bỏ cuộc, y mỗi ngày đều tới tàng kinh các, vùi đầu trong đống sách, tới nỗi.

.

một quyển không tìm thấy, vậy thì một trăm quyển, trăm quyển không tìm được, vậy thì một ngàn quyển! Tàng kinh các có tổng cộng mười vạn bốn trăm bảy mươi hai quyển sách về cổ thuật, cho dù mất bao nhiêu năm y vẫn phải đọc hết, chỉ

cần mấy thứ đó còn, thì Sở Mạc Nhiên cũng sẽ có hi vọng.

Sở Mạc Nhiên sải chân bước vào tàng kinh các, nhìn thấy một thân ảnh bạch y đang ngồi giữa hai hàng sách lớn, nghiêm túc mà cầm cuốn sách lên đọc không khỏi lắc đầu.

Hắn bất đắc dĩ mà đi tới gần Sở Vĩnh Ninh, nhẹ ngồi xuống bên y, vươn tới mà cất cuốn sách đi, nhỏ giọng nói: "Hoàng thúc, đủ rồi! Bỏ đi, người cũng đã xem hơn được hơn nửa chỗ sách của tàng thư các, vẫn là không có kết quả, người đừng dằn vặt mình" Sở Mạc Nhiên đối diện với ánh mắt của y, cười cười, chân thành nói: "tất cả đều là do ta tự nguyện, dù thế nào đi chăng nữa cùng nên để mình ta gánh vác.

.

đời này được ở bên người đã là một đặc ân đối với ta rồi, ta không cần gì thêm""Mạc Nhiên.

.

" Giọng Sở Vĩnh Ninh khàn khàn, y nhìn hắn, trong mắt còn mang theo chút cố chấp.

"Được rồi, hoàng thúc ngươi đừng khóc, mắt người đỏ hết lên rồi, nhìn người như vậy ta rất đau.

.

""Ta không có khóc, Mạc Nhiên.


.

ngay cả việc ngăn cản ta trở về thế giới kia người kia cũng làm được thì tới việc ngươi không phải bị hôi phi yên diệt sau khi chết đi là hoàn toàn có hi vọng!!" Dừng lại một chút Sở Vĩnh Ninh nói tiếp: "chỉ cần có hi vọng, cho dù việc ấy có xa vời đến cỡ nào ta cũng phải làm, không làm thì sao biết trước được kết quả?"Sở Mạc Nhiên nhìn y, sau đó khẽ cau mày, hắn nắm chặt lấy tay y, kích động nói: "người có phải muốn làm chuyện điên rồ gì nữa hay không??!! Sở Vĩnh Ninh, ngươi đừng làm bậy, ngươi là hoàng hậu của trẫm, là người thân duy nhất trên đời này của trẫm, trẫm sẽ không để ngươi phải gặp nguy hiểm đâu!!"Sở Vĩnh Ninh rũ mi mắt xuống, nói: "ta muốn đến Tây Vực""Sở Vĩnh Ninh!! Ta đã nói là việc ta làm ta chịu, ngươi đừng mơ nghĩ xen vào! Ngươi có biết ở nơi đó có bao nhiêu nguy hiểm hay không?!!""Biết, nhưng ta vẫn muốn đi""Vĩnh Ninh!!" Sở Mạc Nhiên đứng dậy quát lớn, nhưng vẻ mặt Sở Vĩnh Ninh vẫn không chút thay đổi, y bình tĩnh đứng dậy mà đối diện với hắn, nói: "Dù như thế nào đi chăng nữa ta vẫn phải đi""Phản, phản rồi.

Sở Vĩnh Ninh ngươi từng nghĩ được trẫm sủng mà muốn làm gì thì làm!!" Sở Mạc Nhiên tức giận nói, sau đó cho người giam y lại ở đây, trước khi đi còn nói: "nếu ai để y chạy ra bên ngoài, thì đừng mơ còn có thể thấy mặt trời mọc ngày mai nữa!!""Rõ"Chỉ là Sở Vĩnh Ninh vẫn trốn thoát được, ngày hôm sau khi Sở Mạc Nhiên tới, căn phòn chất đầy sách chẳng có thân ảnh bạch y quen thuộc kia đâu, bên dưới cũng chỉ có vài tên thị vệ đang bất tỉnh nằm trên sàn nhà.

Sở Mạc Nhiên hốt hoảng đi tới gần bên chiếc bàn dài kia, mặt bàn sạch sẽ, sách được sắp xếp gọn gàng thành từng chồng một bên dưới, mặt bàn gỗ trống trơn chỉ có một phong thư ở bên trên.

Tay Sở Mạc Nhiên hơi run, hắn chậm rãi mà cầm lấy, xé bao thư ra đọc, nội dung thư rất ngắn gọn, chữ viết ngăn ngắn thẳng tắp, tờ giấy trắng tinh cũng chỉ có hai dòng chữ.

Xin lỗi, ta nhất định phải điChỉ cần có hi vọng ta liền sẽ không để ngươi phải chết như vậy đâu, Mạc Nhiên, tin ta.

Tin ta.

Ta nhất định sẽ làm được.

Sở Vĩnh Ninh không quản sương gió, cưỡi ngựa một ngày một đêm lao ra khỏi kinh thành, chỉ cần hắn có thể rời khỏi nơi này, chắc chắn sẽ không có khả năng bị bắt trở về.

Y ngồi trên lưng ngựa, một mình cưỡi ngựa tới Tây Vực, Tây Vực rộng lớn cũng cách Sở Quốc khá xa, y một đường đi không ngừng nghỉ cũng mất khoảng một tháng mười ngày mới tới nơi.

Tuy nói là Tây Vực, nhưng nơi đó cũng bao trùm cả trung nguyên, trung nguyên rộng lớn thật ra cũng chỉ là một bộ phận ở Tây Vực mà thôi.

Sở Vĩnh Ninh tới đây, cũng không khỏi gặp phải người quen cũ, tránh cũng không tránh được, y đành phải đối diện gặp mặt.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện