Sở Vĩnh Ninh trong lòng thật mờ mịt, hắn nhớ hắn có quen biết cô nương nào ở thế giới này đâu? Bất quá mặt hắn vẫn lãnh đạm như cũ, biểu tình không chút biến hoá, hỏi: "ai cơ?"
"Chính là vị cô nương hôm trước chặn xa ngựa của ngài, nàng đang đứng ở trước phủ, đuổi mãi không đi, có cần.."
Nguyên lai là vậy, Sở Vĩnh Ninh tuỳ ý phất tay, nói: "để nàng vào đi"
Đoá Nhi thật sợ hãi bước vào, cả người căng thẳng tới trước mặt Sở Vĩnh Ninh, nàng mặc bộ vải thô cũ, trên mặt không còn hiện ra vài nét thương tâm, nhưng bộ dáng trông thật tiều tuỵ, da nàng hơi ngăm, tuy vậy ngũ quan lại cực kỳ thanh tú, đường nét rõ ràng, nếu dưỡng tốt cũng sẽ được coi là một đại mỹ nhân.
Sở Vĩnh Ninh liếc mắt nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "ngươi tới đây làm gì?"
"Ân vương gia đối với dân nữ đếm không hết, dân nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài" vừa nói nàng vừa quỳ xuống đất, người giọng nói nàng run run, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Sở Vĩnh Ninh xoa xoa trán, giọng điệu có chút mệt mỏi: "Không cần, tiện tay mà thôi"
"Đối với vương gia chỉ là tiện tay, nhưng đối với dân nữ việc đó là quyết định cả cuộc đời mình, nếu không có vương gia, chắc chắn giờ này dân nữ đã bán mình vào lầu xanh đổi lấy tiền chôn chôn cất cha rồi" nàng khóc thân thể run rẩy theo từng đợt, càng nói Đoá Nhi càng khóc tới lợi hại, nàng trán đập xuống đất vài cái, nói tiếp: "xin vương gia đồng ý thu nhận tiểu nữ, tiểu nữ, ân này phải báo, tiểu nữ nhất định nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ngài"
Sở Vĩnh Ninh rũ mắt xuống, mi mắt dài cụp xuống tạo thành bóng râm nhỏ, không biết nghĩ gì, hắn im lặng một lúc sau đó tuỳ ý nói: "vậy thì ở lại đi"
Sau đó hắn quay sang đối với quản gia: "sắp xếp cho nàng một chỗ ở"
"Đa tạ, đa tạ vương gia"
Sở Vĩnh Ninh: "Không cần, ngươi có thể tuỳ thời rời đi"
Sáng sớm thức dậy, ánh dương từ bên ngoài tràn vào trong phòng, gió bay thoang thoảng, mùi trầm hương lan toả khắp không gian, Sở Vĩnh Ninh ngồi nhìn một bàn toàn đồ ăn khẽ câu môi lên cười, quả nhiên là người có tiền có khác, khi xưa hắn viết tiểu thuyết trên mạng mỗi ngày đều vội tối mắt tối mũi, đành phải pha mì ăn qua ngày. Hiện giờ thì có thể từ từ hưởng thụ, bất quá ăn xong không bao lâu hắn lại phải vào cung gặp hoàng thượng.
Nhìn tới thân hình nhỏ nhắn, mặt đang căng lại cầm cung tên hắn bất giác mỉm cười một chút, đi tới bên cạnh hỏi: "hoàng thượng đây là đang luyện cung?"
Sở Mạc Nhiên giật mình một cái, nhìn thấy người bên cạnh lông mày không nhịn được nhíu lại với nhau, hắn nhỏ giọng hô: "hoàng thúc"
"Hoàng thượng cầm cung tư thế không chuẩn, để ta tới chỉ" nói rồi Sở Vĩnh Ninh tiến tới, bàn