Khi những chiếc đèn lồ ng được thắp lên, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống.
Phía chân trời vẫn còn một đám mây lớn màu xám nhạt đang treo lơ lửng, thỉnh thoảng tỏa ra chút ánh sáng.
Những đêm hè luôn luôn đến muộn.
Thẩm Ôn Đình vừa mới xuống máy bay, đêm tháng tám rất nóng, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua cũng không làm dịu đi được cái nóng.
Nhìn lên bầu trời, anh cởi cúc áo trên cổ tay, để lộ ra chiếc cổ tay nhỏ.
Bạch Tiêu dặn dò người khác xử lý chuyện hành lý rồi bước lên xe.
Sau khi lên xe, Bạch Tiêu liếc nhìn tin nhắn mà Bạch Cảnh gửi đến, quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Ôn Đình, "Thẩm tổng, bây giờ bà Thẩm đang ở quán bar.
Chúng ta về nhà trước hay là đến quán bar trước?"
"Quán bar."
Thẩm Ôn Đình nhắm mắt lại, cảm thấy rất buồn ngủ.
Đầu óc cảm thấy choáng váng, trước khi về nước anh bị cảm, sau đó lại ngồi mười mấy tiếng trên máy bay.
Cho dù sức khỏe của anh có tốt đến đâu thì giờ phút này cũng không chịu đựng nổi.
Bạch Tiêu gật đầu, khởi động xe.
Giờ này đã qua giờ cao điểm, đi đường trót lọt không gặp chút trở ngại nào, chưa đến nửa giờ đã đến được quán bar.
Vừa vào cửa là âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng nhạc ồn ào thay nhau vang lên.
Ánh đèn bên trong vô cùng chói mắt, những người đứng trên sàn nhảy đang lắc lư cơ thể, ánh đèn nhức mắt hỗn loạn chiếu ra tứ phía.
Thẩm Ôn Đình càng ngày càng thấy nhức đầu, "Phu nhân ở đâu?"
Bạch Tiêu nhìn lướt qua sàn nhảy, sau đó nhìn về nơi có ánh đèn tối hơn, "Chắc là ở bên đó."
Văn Ý thích đến quán bar, nhưng cô lại không thích tham gia vào cuộc vui trên sàn nhảy, cô thích lặng lẽ ngồi ở một bên uống rượu.
Thẩm Ôn Đình nghe vậy, nhấc chân bước tới.
Trong trẻo lạnh lùng mi mắt sơ lược đảo mắt nhìn một vòng chung quanh, chân mày hơi nhíu lại.
So với sàn nhảy, chỗ ngồi bên này tối hơn nhiều.
Thỉnh thoảng có mấy tia sáng chiếu lên mặt bọn họ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
"Văn Ý, cậu thua rồi." Một giọng nam đùa giỡn vang lên.
Thẩm Ôn Đình nhìn về phía trong góc, anh có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng của người phụ nữ.
Cô lẳng lặng ngồi đó, đường cong vô cùng đẹp mắt, khuôn mặt ẩn hiện dưới ánh đèn mờ ảo.
Bỗng nhiên, có một luồng ánh sáng xanh từ trên sàn nhảy quét qua, rơi trên mặt cô, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt thanh tú của cô.
"Dare đi." Văn Ý ngáp một cái rồi nói.
"Được." Cố Phương Nguyên bật đèn, rút từ trong sấp bài ra một lá.
Nơi bọn họ đang ngồi là một không gian nhỏ được ngăn cách với những bàn xung quanh.
Trên chiếc ghế hình vòng cung có một khoảng trống nhỏ, trên mỗi chiếc ghế có một ngọn đèn không được tính là sáng lắm.
"Chọn một trong số những người đàn ông có mặt ở đây hẹn hò một ngày." Cố Phương Nguyên dựa theo nội dung trên đó đọc lên rồi nhìn về phía Văn Ý, "Về phần tôi, đương nhiên là Ôn đại tiểu thư không chọn được rồi, không bằng..."
Cố Phương Nguyên dừng lại một chút, ánh mắt rơi trên người Tống Trí đang ngồi bên cạnh, "Tống Trí thế nào?"
Lúc này Bạch Tiêu mới chú ý đến, bên cạnh Cố Phương Nguyên còn có một người đàn ông, khuôn mặt trắng trẻo, nhìn có vẻ rất trẻ.
Bỗng nhiên Tống Trí bị gọi tên, đỏ mặt nói, "Tôi, tôi..."
Ngải Tư Ngôn ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, hung hăng trừng mắt một cái, "Làm nhân viên pha chế ở đây thật thảm, thỉnh thoảng còn bị ông chủ đẩy ra bán sắc."
Tống Trí là nhân viên pha chế vừa mới đến, tuổi cũng không lớn lắm, vừa mới tốt nghiệp cao học.
Tính cách hướng nội ít nói, nhưng gương mặt lại không tệ.
Hôm nay là sinh nhật của Ngải Tư Ngôn, Cố Phương Nguyên tiện đường kéo Tống Trí đến chơi, xem như tăng thêm niềm vui.
Cố Phương Nguyên nhún vai một cái, giọng điệu cà lơ phất phơ, "Sao có thể nói là thảm chứ, có thể cùng đại mỹ nữ Văn Ý của chúng ta hẹn hò đó là vinh hạnh."
Văn Ý miễn cưỡng ngước mắt lên, nhìn lướt qua Tống Trí, có chút không yên lòng.
Không đợi cô trả lời, Tống Trí đã nhẹ giọng lên tiếng, khuôn mặt trắng trẻo mang theo vẻ ngượng ngùng, "Nếu như cô Văn không chê, tôi sẵn lòng."
Văn Ý lấy lại tinh thần, "Hẹn hò sao?"
Cô đang tự hỏi, nhưng Tống Trí lại tưởng cô đang hỏi mình, lập tức trở nên vui mừng rạng rỡ, "Vậy...!Cô Văn độc thân sao?"
Anh ở chỗ này hai tháng, cùng lắm chỉ nhìn thấy Văn Ý hai ba lần mà thôi.
Nhưng mà, anh đối với Văn Ý là vừa gặp đã yêu.
Văn Ý không thường xuyên đến, ngay cả phương thức liên lạc anh cũng chưa hỏi.
Hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội, anh không muốn buông tha.
Không có bạn trai, nhưng người chồng quanh năm suốt tháng không về nhà thì lại có một người.
Nửa tháng nay, Thẩm Ôn Đình giống như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy, nhắn WeChat không trả lời, gọi điện thoại không có người nghe, điều này khiến cho Văn Ý rất phiền não.
Nghĩ tới đây, Văn Ý cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, dưới ánh đèn ấm áp, ánh mắt không nghiêm túc, "Tôi độc thân."
Bạch Tiêu theo bản năng nhìn về phía Thẩm Ôn Đinh, anh dè dặt hỏi một câu, "Thẩm tổng, hay là..."
Mà vẻ mặt Thẩm Ôn Đình vẫn bình tĩnh, giống như là chưa nghe thấy vậy, "Quay về."
Bạch Tiêu ngớ người, "Vậy để phu nhân ở lại đây?"
Thẩm Ôn Đình nhìn đi chỗ khác, giọng nói rất nhỏ.
" Ừ."
Bóng lưng anh cao thẳng như một cành trúc, hoàn toàn xa lạ với khung cảnh ồn ào hỗn loạn ở quán bar.
Khí chất lạnh lùng đó, lại mang đến cho người khác cảm giác khiếp sợ khó mà giải thích được.
Văn Ý giống như là phát hiện ra, cô nhìn về phía Thẩm Ôn Đình.
Trên sàn nhảy đầy bóng người qua lại, thỉnh thoảng có vài bóng lưng của đàn ông, nhưng không phải là anh.
"Cục cưng Ý, cậu đang nhìn cái gì vậy?" Ngải Tư Ngôn ở bên cạnh hỏi một câu
Văn Ý nhìn đi chỗ khác, cô lẩm bẩm, "Vừa rồi hình như tớ nhìn thấy Thẩm Ôn Đình."
Ngải Tư Ngôn: "Hả?"
"Có phải do lâu quá không gặp nên tớ mới nhớ quá thành bệnh rồi không?" Văn Ý tự hỏi tự trả lời, "Nhưng mà tớ cũng không nhớ anh ấy."
Cũng là do gần đây không liên lạc được nên cô mới hơi cáu thôi.
Ngải Tư Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói, "Chắc là cậu vừa làm chuyện xấu nên thấy có lỗi?"
Văn Ý trợn mắt nhìn cô, "Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó, sao tớ lại thấy có lỗi?"
Thẩm Ôn Đình còn dám chơi trò bốc hơi, thỉnh thoảng cô mới đến quán bar thì tính làm gì.
Giọng điệu Ngải Tư Ngôn vô cùng chắn chắn, "Bởi vì cậu bị chồng kiểm soát rất nghiêm."
Văn Ý mỉm cười: "Cậu bớt ăn nói hồ đồ đi."
"Sao vậy cô Văn?" Tống Trí ngồi bên cạnh hỏi một