Khi đó cô cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, nhưng không ngờ rằng người đàn ông này lại nhớ rõ như vậy.
Văn Ý ho nhẹ một tiếng, cô bình tĩnh nói:, "Làm tốt lắm, tiếp tục phát huy."
Màn đêm chưa buông xuống, trung tâm thành phố đã lên đèn.
Văn Ý hơi nghiêng đầu sang, cô nhìn Thẩm Ôn Đình bên cạnh, "Chu Vũ Lạc tìm anh làm gì?"
Thẩm Ôn Đình: "Đầu tư kịch bản."
Chu Vũ Lạc là biên kịch, lớn hơn Thẩm Ôn Đình khoảng một tuổi.
Vẫn luôn viết kịch bản cho một số web drama, hai năm gần đây mới có chút khởi sắc.
Không ngờ rằng cô ta vừa mới có chút khởi sắc, đã xem mình có thể một bước lên trời rồi, muốn lấy được cơ hội hợp tác với Thẩm thị.
"Thẩm Ôn Đình, anh có cảm thấy là...!Hình như anh rất được người khác yêu thích không?" Văn Ý trầm tư một chút, mới nhận ra mấy lời này không thích hợp để nói cho lắm.
Không chỉ có Văn Kỷ Niên muốn có mối quan hệ tốt với Thẩm Ôn Đình, ngay cả Chu Vũ Lạc, thậm chí nhiều người khác cũng vậy.
Thẩm Ôn Đình im lặng vài giây, "Bọn họ chỉ muốn lấy lợi ích từ chỗ anh."
Là người nhà họ Thẩm, từ nhỏ Thẩm Ôn Đình đã biết đến chuyện này.
Sau lưng anh là nhà họ Thẩm, điều này có nghĩa là anh khác với những người khác.
Có lẽ là do anh có ít bạn tâm giao, cũng may là anh không để ý đến, cũng đã quen với tính tình lạnh lùng, một mình cũng thoải mái.
Cho đến khi cái chân ngắn nhỏ nhắn nào đó xuất hiện, phá vỡ cuộc sống bình yên vốn có của anh thành một mớ hỗn độn.
Nhưng cũng rất ngọt ngào.
"Ai nói vậy, Chu Vũ Lạc kia chẳng phải vẫn luôn muốn có được anh sao?" Văn Ý hừ một tiếng, "Cô ta thích anh nhiều năm như vậy, anh không nhìn ra à?"
Chiếc xe chầm chậm dừng lại, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, ánh mắt anh chợt sáng lên, "Vậy còn em?"
Nhiều năm như vậy rồi, em cũng không nhìn ra.
"Chẳng phải em có được anh rồi sao?" Văn Ý đắc ý nói, "Ồ, tiền tài cũng có được rồi."
Thẩm Ôn Đình không nói gì, anh bình tĩnh cởi dây an toàn rồi xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại một mình Văn Ý đang bối rồi, cô vội vàng xuống xe, đi đến trước mặt Thẩm Ôn Đình, nhìn thấy vẻ mặt không vui của anh, cô buồn bực hỏi một câu, "Anh giận rồi à?"
Cô thầm nghĩ, hình như cô đâu có làm gì đâu.
"Em nhìn nhầm rồi." Thanh âm của Thẩm Ôn Đình càng lạnh lùng.
Văn Ý: "..."
Ồ, Thẩm Ôn Ôn giận rồi.
-
Chỉ trong một buổi tối, cô và Thẩm Ôn Đình lại khôi phục dáng vẻ sống chung kiểu mẫu như trước kia.
Thậm chí có vô số lần Văn Ý hoài nghi rằng, hôm đó Thẩm Ôn Đình không vui, chẳng qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Vì thứ bảy có lớp họp, Văn Ý đến studio.
Ngải Tư Ngôn, một người đang tạm thời vô công rỗi nghề cũng đi theo, Văn Ý đang vẽ, Ngải Tư Ngôn đi mấy vòng, không nhịn được mà hỏi cô, "Cậu không lo lắng Chu Vũ Lạc sẽ có thủ đoạn gì à?"
"Buổi chiều cô ta quay lại đoàn phim rồi." Văn Ý nói, "Sáng nay Tô Vũ Kiều vừa nói với tớ."
Bộ phim kia vẫn chưa quay xong, nghe Tô Vũ Kiều nói, Chu Vũ Lạc không chỉ là biên kịch mà còn là phó đạo diễn.
Nghe được tin tức này, Văn Ý chỉ cảm thấy buồn cười.
Đồ nhà họ Văn, lại dễ dàng rơi vào tay Chu Vũ Lạc, mà cô lại không hề hay biết.
"Thảo nào." Ngải Tư Ngôn như đang nghĩ gì đó, cô nhìn lướt qua cạnh bàn, nhìn thấy một quyển sách nhỏ, cô cầm lên.
Mở trang đầu tiên ra, trên đó vẽ hai nhân vật hoạt hình, cô gái nằm trên sofa, chàng trai bên cạnh xoa bóp cho cô.
Tuy chỉ là vài nét vẽ đơn giản nhưng nhìn rất sống động đáng yêu.
"Đây là cậu vẽ à? Thú vị đấy." Ngải Tư Ngôn lại lật ra sau, còn có hai tấm nữa.
Cô gái bôi kem dưỡng da cho chàng trai, vi vẽ không ra, Văn Ý còn viết thêm ba chữ "kem dưỡng da" bên cạnh.
"Đúng vậy, hôm qua lúc livestream, tiện tay vẽ vài bức." Văn Ý nói, cô đặt cọ xuống, nhìn Ngải Tư Ngôn, "Thấy thế nào?"
"Thấy có thể xuất bản thành một tập truyện tranh rồi." Ngải Tư Ngôn nghĩ một chút, cô nghiêm túc đề nghị, "Thấy có vẻ thú vị, cậu có hứng thú vẽ truyện tranh không?"
Văn Ý lắc đầu, "Tạm thời không có." Công việc ở studio của cô đã rất bận rồi.
Là một phu nhân giàu có, mỗi ngày cô không chỉ ăn uống lãng phí đời người đã xem như là không phụ lòng xã hội rồi, để bản thân quá mệt mỏi, không phải là tính cách của cô.
"Vậy thôi, lâu lâu vẽ một chút giải trí là được rồi." Ngải Tư Ngôn cất vở vẽ đi, cô hơi tò mò, "Cậu lấy cảm hứng từ đâu vậy?"
Văn Ý cầm lấy vở vẽ, điều chỉnh góc độ, chụp hai bức ảnh rồi gửi cho Thẩm Ôn Đình, "Không phải cảm hứng, là những chuyện đã xảy ra."
Ngải Tư Ngôn: "Cậu và Thẩm Ôn Đình á?"
Văn Ý: " Đúng vậy.
Nhưng trí nhớ của tớ không tốt, cũng không biết viết kịch bản, vì vậy chỉ tùy tiện vẽ một chút thôi."
Ngải Tư Ngôn vẫn còn đang hoảng hốt không phản ứng kịp, "Ý cậu là, cậu bôi kem dưỡng da cho Thẩm Ôn Đình, anh ấy giúp cậu xoa bóp à?"
Thẩm Ôn Đình không trả lời ngay, Văn Ý đặt điện thoại xuống, ánh mắt khó hiểu nhìn Ngải Tư Ngôn, "Cái này chẳng phải rất bình thường sao?"
Thẩm Ôn Đình đã từng nói, giữa vợ chồng với nhau nên là như vậy.
Ngải Tư Ngôn: "..."
Một người đàn ông lạnh lùng như Thẩm Ôn Đình xoa bóp cho cậu, để mặc cho cậu bôi kem dưỡng da, cậu thấy bình thường sao!
Hít một hơi thật sâu, Ngải Tư Ngôn kìm nén sự kích động trong lòng, cô trịnh trọng vỗ vai Văn Ý, "Là tớ có lỗi với cậu, đưa cậu đến quán bar đến vũ trường, nhưng lại không dạy cho cậu chuyện đời nhân gian, thế nên cậu mới ngốc như vậy."
Văn Ý: "??"
Từ trước đến nay Ngải Tư Ngôn vẫn luôn thuộc phái hành động, ngày hôm đó cô mua cho Văn Ý mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo, còn không quên dặn dò Văn Ý, "Nhất định phải đọc, tớ chỉ giúp cậu được đến đây thôi."
Lúc Văn Ý đi ra khỏi studio, Thẩm Ôn Đình vẫn chưa xong việc.
Cô cũng không vội, cô định đến phòng làm việc của Thẩm Ôn Đình chờ anh.
Hai người, một người xử lý công việc, một người đọc tiểu thuyết, cũng xem như là hòa hợp.
Lúc Phương Dịch bước vào, anh nhìn lướt qua Văn Ý, "Ôi chao, đến kiểm tra à?"
Văn Ý đặt quyển sách xuống, cô xé một gói khoai tây chiên, "Ôi chao, vẫn còn độc thân à?"
Hai người thường ngày đâm chọt người khác.
Phương Dịch vẫn mỉm cười, người khác không biết, như Văn Ý biết, Phương Dịch muốn theo đuổi lại Ngải Tư Ngôn.
Chỉ là đáng tiếc, gần đây Ngải Tư Ngôn đang si mê một chàng trai trẻ, cô vẫn luôn giúp đỡ cho cậu ấy.
"Biết anh còn độc thân mà không giúp đỡ." Phương Dịch cười nói, anh nhìn Thẩm Ôn Đình, không hề do dự mà bán đứng sếp nhà mình, "Em giúp anh theo đuổi Ngải Tư Ngôn, anh giúp em trông nom Thẩm Ôn Đình, thế nào?"
"E tin tưởng chồng em, anh ấy luôn giữ mình trong sạch, không giống một số người." Văn Ý mỉm cười ngọt ngào, không nghi ngờ gì nữa cô lại đâm một dao vào tim Phương Dịch.
Phương Dịch sững sờ đến nỗi không còn gì để nói, anh đổi một cách khác, "Anh gửi tiền cho em."
Thẩm Ôn Đình ngước mắt lên, anh thờ ơ liếc nhìn Phương Dịch, "Tài liệu đưa cho tôi, người có thể đi rồi."
Phương Dịch không chịu rời đi, "Tớ tán dóc đôi câu với vợ cậu.
Như vậy đi, Văn Ý, em nói xem em muốn cái gì?"
Trái tim của Văn Ý suýt chút nưa bị tiền làm cho dao động, theo bản năng liếc nhìn Thẩm Ôn Đình, vẫn luôn bình tĩnh, " Xin lỗi, em chỉ tiêu tiền của chồng em."
Phương Dịch: "...!Sao trước đây anh không thấy em đáng ghét như vậy nhỉ?"
Văn Ý hừ một tiếng, cô chỉ vào cửa, "Đi nhanh lên đi."
Phương Dịch vẫn chưa từ bỏ ý định, "Thật sự không giúp à?"
Văn Ý phất phất tay, cô lại cầm quyển tiểu thuyết lên, "Phương Dịch, theo đuổi người khác cần phải có thành ý.
Nếu em giúp anh, thành ý ở đâu?"
Phương Dịch ngẩn người, nhưng ngay sau đó anh cũng phản ứng lại, anh mỉm cười với cô, "Cảm ơn đã nhắc nhở."
"Ừ, nhớ gửi bao tiền lì xì." Văn Ý nói.
Phương Dịch: "..."
Kẻ lắm mồm cuối cùng cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Văn Ý và Thẩm Ôn Đình.
Đọc mười mấy trang tiểu thuyết, cốt truyện không tệ.
Có lẽ là do từ trước đến giờ Văn Ý chưa từng đọc qua, cho nên cô cẩm thấy rất mới mẻ.
Chỉ là khả năng lĩnh hội cốt truyện của Văn Ý rất kém, một số tình tiết cô không hiểu nổi.
Cô tự động nhập nam chính vào Thẩm Ôn Đình, Văn Ý không nhịn được mà liên tục ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Ôn Đình đang làm việc chăm chỉ.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt Văn Ý quá nóng bỏng, Thẩm Ôn Đình muốn lờ đi cũng không lờ được.
Anh đành phải gác công việc trong tay xuống, nhìn