Vốn dĩ Văn Ý cho rằng Thẩm Ôn Đình chẳng qua chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, không ngờ rằng anh thật sự để cô ngủ ở phòng làm việc một đêm.
Giường trong phòng làm việc khá hẹp, vì lúc thiết kế chỉ nghĩ rằng đây chỉ là nơi nghỉ ngơi tạm thời, không hề êm ái chút nào.
Ngay cả giường cũng hơi cứng, Văn Ý đã quen ngủ giường lớn, hơn nữa lần đầu tiên Thẩm Ôn Đình chủ động để cho cô ngủ ở phòng làm việc, cô tức giận lăn qua lộn lại.
Cổ lại đau, cô không dám động đậy, Văn Ý đành phải cứng cổ xem phim tiếp.
Gần đây, cô thích một bộ phim truyền hình, nam chính rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt xanh nhạt đó, khi ánh mắt đó nhìn vào ống kính, Văn Ý cảm thấy giống như người đàn ông đó đang thả thính mình.
Nếu không phải anh ta ở nước ngoài, Văn Ý rất có thể đi Văn thị tìm kịch bản cho anh ta đóng vai nam chính, sau đó ngày ngày cô chạy đến đoàn làm phim, nhân tiện đóng một vai diễn nhỏ để chiêm ngưỡng sắc đẹp của anh ta.
Thoáng một cái, sắc trời bên ngoài càng ngày càng sáng, ngoài cửa có tiếng vang khe khẽ.
Văn Ý giật mình, cô vội vàng tắt điện thoại giả vờ ngủ.
Thẩm Ôn Đình không thích Văn Ý thức đêm, bình thường lúc ngủ chung với cô, anh đều nghiêm khắc ra lệnh cấm cô thức khuya xem phim.
Mỗi lần cô đều lầm bà lầm bầm, Thẩm Ôn Đình lại nói ra mấy câu giải thích giống như thế hệ trước, nào là thức khuya có hại gì đến sức khỏe, nào là ngủ sớm có lợi thế nào cho sức khỏe, vân vân mây mây.
Anh biết Văn Ý không nghe lọt tai, cuối cùng Thẩm Ôn Đình trực tiếp lấy điện thoại đi, giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Có tiếng mở cửa, hô hấp của Văn Ý trở nên căng thẳng.
Người đàn ông bước đi rất nhẹ, Văn Ý nhắm mắt một lúc vẫn không xác định được rằng anh có bước vào hay không.
Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang nằm thẳng tắp, môi mỏng của anh mím chặt lại, cô giả vờ ngủ, nhưng lại không biết nên giả vờ như thế nào.
Đèn ngủ ở đầu giường vẫn còn sáng đèn, không tính là quá tôi.
Hàng mi dài của Văn Ý khẽ run lên, rất rõ ràng.
Thẩm Ôn Đình cũng không có ý định vạch trần Văn Ý, anh chỉ ngồi ở đầu giường, giúp cô kéo chăn lại.
Anh liếc nhìn chiếc điện thoại ở bên cạnh, anh với tay lấy nó, ngón tay vô tình chạm vào mũi cô.
"Hắt xì!" Văn Ý ngứa mũi, hắt xì một cái thật mạnh.
Cô vô thức mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Ôn Đình.
Đầu óc không linh hoạt của Văn Ý đang quay cuồng, cô ngay lập tức thấp giọng nói, "Ừm..."
Thẩm Ôn Đình không trả lời cô, anh mở điện thoại của Văn Ý ra, trên đó là một người đàn ông ngoại quốc, nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi.
"Xem đến tận bây giờ?" Thẩm Ôn Đình muốn đuổi kịp chuyến bay, bây giờ đã gần bốn giờ.
"Đâu, đâu có." Văn Ý ngay lập tức chối, "Mười hai giờ em ngủ rồi."
Thẩm Ôn Đình cũng không thèm để ý chuyện này với cô, anh nhìn lướt qua cổ cô, "Còn đau à?"
"Đau chứ!" Nói đến nỗi tủi thân của Văn Ý, "Giường trong phòng làm việc cứng chết đi được, vừa hẹp vừa không ngủ được.
Thẩm Ôn Đình, hay là chúng ta sửa phòng ngủ phụ đi?" Để sau này cô cãi nhau với Thẩm Ôn Đình còn có chỗ để đi.
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Có thể sửa sân thượng."
Căn phòng này vốn dĩ không nên có chiếc giường thứ hai, nếu không phải sợ Văn Ý vẽ mệt, chiếc giường này cũng sẽ không tồn tại.
Văn Ý thường thích nằm trên sân thượng: "...!Hay là thôi vậy, đổi chiếc giường là được rồi."
Thẩm Ôn Đình nhàn nhạt nhìn cô, giọng anh trầm trầm, "Sao vậy, định ở thư phòng luôn à?"
Văn Ý: "..." Sao em cứ cảm thấy giọng điệu của anh có gì đó không đúng vậy?
Trong bóng tối, cô nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Ôn Đình có chút không tốt, Văn Ý chớp mắt nhìn anh, "Chẳng phải anh bảo em ngủ trong phòng làm việc à?"
Thẩm Ôn Đình im lặng vài giây, "Anh nói với em nhiều như vậy, em chỉ nghe lời anh mỗi câu này."
Văn Ý: "..." Vậy nên anh có cho em ngủ trong phòng làm việc không vậy? Mọi người đều nói tâm ý phụ nữ như mò kim đáy bể, Văn Ý ngược lại cảm thấy tâm tư của Thẩm Ôn Đình mới không dễ đoán.
Khu Thanh Hà không gần sân bay, Thẩm Ôn Đình cũng không nán lại quá lâu.
Sau khi Thẩm Ôn Đình đi, Văn Ý bò vào phòng ngủ chính rồi ngủ đến tám giờ mới chịu dậy.
Cô đến biệt thự Yên Thủy thăm ông nội Thẩm trước, sau đó mới đến studio làm việc.
Khoảng thời gian gần đây, có thể nói là Văn Ý đã ngoan ngoãn hơn trước kia rất nhiều.
Không đu idol cũng không đến quán bar, ngay cả Ngải Tư Ngôn cũng trêu chọc cô, "Từ khi Thẩm Ôn Đình quay lại, cậu hoàn lương rồi."
Văn Ý thở dài, cô sờ chiếc nhẫn trên ngực, "Không hoàn lương không được, trong nhà quản nghiêm."
Ngải Tư Ngôn không hề khách khí chút nào mà cười cô, "Hôn nhân quả nhiên là nấm mồ của phụ nữ."
Văn Ý chớp mắt nhìn Ngải Tư Ngôn, cô tiếp tục vẽ manga.
Ngải Tư Ngôn cảm thấy nhàm chán, đi một vòng quanh studion, chỉ vào hai bức tranh, hơi kinh ngạc nói: "Đây chẳng phải là Mao đại sư vẽ sao? Tớ nhớ là cũng ngàn vàng khó sánh được."
Ba Ngải cũng là một người thích thư pháp và hội họa, mấy ngày trước Ngải Tư Ngôn còn nghe được ba nhà mình cảm khái rằng bức tranh này có tiền cũng vô dụng, ngay cả tranh cũng không mua được.
Kết quả lại nằm trong tay cô bạn thân nhà mình?
Văn Ý nhìn lướt qua, "Ồ, đó là quà Thẩm Ôn Đình tặng cho tớ."
"Lại tặng à?" Ngải Tư Ngôn biết Thẩm Ôn Đình thỉnh thoảng sẽ tặng những bức họa nổi tiếng cho Văn Ý, nhưng mà tháng này, đã là lần thứ tư rồi nhỉ! Những bức tranh này không phải là hàng rong ven đường, không chỉ đắt, mà còn rất khó mua.
Văn Ý kiêu ngạo nhìn qua, "Không có cách nào, ai bảo chồng tớ cưng chiều tớ chứ."
Ngải Tư Ngôn: "..." Mẹ nó, tớ muốn vào mộ rồi.
-
Hoàn lương là điều không thể nào, là khi Thẩm Ôn Đình ở đây cô nhẫn nhịn một chút.
Thẩm Ôn Đình không có ở đây, Văn Ý bắt đầu buông thả bản thân.
Cô thay đồ, trang điểm rồi đến quán bar, kết quả còn chưa vào trong đã bị người ta cản lại, "Xin lỗi, cô Văn, ông chủ chúng tôi có nói, cô không thể vào quán bar."
Tiền đã chuẩn bị xong rồi, kết quả là cậu nói với tôi cái này?
Nghĩ đến hai mươi bốn năm Văn Ý sống buông thả, đây là lần đầu tiên cô bị người khác chặn ở cửa.
Ngoài mặt cô mỉm