Lúc này, đôi tay nhỏ bé nóng rực đang ôm lấy cổ anh, ngay cả hơi thở mà cô phả ra cũng vô cùng ấm áp.
Thanh âm của Thẩm Ôn Đình cũng mềm mại đi vài phần, anh dỗ dành Văn Ý, "Em nhịn một lát, anh đưa em đến bệnh viện."
Anh mặc áo khoác cho Văn Ý, che chắn cho cô cẩn thận, lúc này Thẩm Ôn Đình mới dẫn người xuống lầu.
Bệnh viện cách đó không xa, ban đầu lúc lựa chọn khu Thanh Hà, Thẩm Ôn Đình đã xem qua vị trí địa lý.
Văn Ý lại choáng váng một hồi, mãi đến khi kim châm vào mu bàn tay, cô mới hơi tỉnh táo lại, vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh, r3n rỉ nói: "Đau quá."
Thẩm Ôn Đình cài cúc áo cho cô, anh có chút không biết phải làm sao: "Em đừng lộn xộn."
Văn Ý chớp chớp mắt, cô bất mãn kêu lên, "Em bị bệnh rồi mà anh không đối xử với em dịu dàng một chút được à?"
Thẩm Ôn Đình chiều theo cô, "Được, anh sai rồi."
Y tá liếc nhìn hai người, bị giá trị nhan sắc của hai người làm cho kinh ngạc, y tá mỉm cười rồi nhắc nhở một câu, "Truyền hai bình là được rồi, uống một chút thuốc, về nhà ngủ một giấc là khỏe thôi."
Vào mùa thu, bên trong bệnh viện rất nhiêu người.
Văn Ý cũng không cần giường bệnh, cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Lúc này vẫn còn đang buồn ngủ, cô theo bản năng ôm lấy cánh tay của Thẩm Ôn Đình, tựa đầu lên người anh, "Em ngủ một lát."
"Ừ."
Cũng không biết là đã ngủ bao lâu, lúc cô tỉnh lại, đầu hơi đau.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Ôn Đình đang ở bên cạnh, một lúc sau cô mới lên tiếng, "Hình như em...!hơi bị trật cổ rồi."
Thẩm Ôn Đình: "..."
Vừa mới hạ sốt, cả người Văn Ý còn rất yếu, trên đường về nhà, cô nằm ở trên lưng Thẩm Ôn Đình, vẫn còn choáng váng, "Vẫn rất khó chịu."
"Uống thuốc rồi ngủ thêm lát nữa, tối anh nấu cho em vài món thanh đạm." Thẩm Ôn Đình nói, anh cõng cô ra khỏi bãi đỗ xe, bước chân của anh không quá nhanh, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến Văn Ý ở phía sau.
"Nhưng mà em muốn ăn lẩu." Người đang sốt bị nhạt miệng, hơn nữa Văn Ý thích ăn cay, ăn đồ ăn thanh đạm là một loại hành hạ.
Cô không nhịn được mà chọc chọc ngón tay lên vai Thẩm Ôn Đình, Văn Ý nghiêm túc nói, "Y tá nói, đối xử với người bị bệnh phải dịu dàng một chút."
"Văn Ý." Giọng nói trầm thấp của Thẩm Ôn Đình vang lên bên tai cô, "Em nói rồi, anh về thì nghe anh."
Văn Ý: "...!Những lời này có thể rút lại không?" Cô không nên bị Tể Tể che mắt mà!
Thẩm Ôn Đình: "Quá hai phút rồi, không rút lại được."
Văn Ý: "..." Anh là ông già cổ hủ ngay cả vòng bạn bè cũng không biết, từ lúc nào mà anh lại biết thời hạn thu hồi tin nhắn vậy!
Văn Ý vốn dĩ không phải là đối thủ của Thẩm Ôn Đình, cô vẫn còn đang ngẩn người, lúc cô vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cách đó không xa, người này có chút giống Chu Vũ Lạc.
Không đợi cô nhìn kỹ lại, Thẩm Ôn Đình đã cõng cô đi vào thang máy.
Về đến nhà, Thẩm Ôn Đình nấu bữa trưa đơn giản, sau khi Văn Ý ăn xong lại lên giường ngủ.
Giấc ngủ này rất thoải mái, tinh thần cũng phấn chân hơn nhiều.
Chỉ là lúc tỉnh lại, Văn Ý luôn cảm thấy có cái gì đó đang đè cô.
Văn Ý chớp mắt nhìn hai cái chăn trên người mình, cô im lặng một lúc, "Thẩm Ôn Đình, anh muốn đè chết em à?"
Nghe thấy thanh âm, ánh mắt Thẩm Ôn Đình rời khỏi máy tính, anh đi về phía mép giường.
Anh vén chăn lên, kéo Văn Ý ra ngoài.
Tư thế này quả thực không được tao nhã cho lắm, Văn Ý cảm thấy hình tượng của mình bị sỉ nhục, sau khi bị anh kéo ra, hai chân cô trực tiếp gác lên eo Thẩm Ôn Đình, cô ậm ừ nói: "Em đói rồi, em muốn ăn lẩu.
"
"Không có lẩu." Thẩm Ôn Đình cũng không ngại, anh dùng tư thế này ôm cô vào nhà vệ sinh, "Xuống nào, tự mình đánh răng rửa mặt."
Văn Ý ngoan ngoãn leo xuống, sau khi cô đánh răng rửa mặt xong thì đi theo Thẩm Ôn Đình ra ngoài.
Nhìn thoáng qua máy tính, Văn Ý mới nhận ra, Thẩm Ôn Đình vì ở cùng cô, ngày hôm nay anh không đến công ty.
Trong lòng cô cảm thấy hơi áy náy, Văn Ý hỏi anh, "Chuyện công việc không sao chứ? Thật ra thì em cũng khỏe rồi, nếu không thì anh cứ đi làm đi?"
Thẩm Ôn Đình rửa tay, anh nhìn cái đuôi nhỏ đi theo sau mình, anh nhàn nhạt trả lời cô, "Công việc hôm nay không nhiều."
Sao không nhiều được chứ.
Mỗi lần đi công tác trở lại, đều là khoảng thời gian bận rộn nhất của Thẩm Ôn Đình.
Chỉ là Văn Ý bị bệnh rồi, Thẩm Ôn Đình có thế nào cũng không yên tâm được.
Nhiều năm như vậy, chỉ có tuổi tác của Văn Ý là thay đổi, thói quen của cô vẫn như trẻ con, nửa đêm đạp chăn ra, ngủ cũng không nề nếp, lúc chuyển mùa dễ bị sốt.
"Ồ." Văn Ý ngoan ngoãn gật đầu, lúc này tinh thần của cô rất tốt, ngủ cũng ngủ đủ rồi, cô lắc lư bên người Thẩm Ôn Đình, rất là không an phận.
"Em không muốn ăn cá hấp, em muốn ăn cá kho!" Văn Ý hét lên, nhìn chằm chằm cá ở trong nồi, nếu không phải do cô không biết nấu ăn, đoán chừng bây giờ cô đã ra tay rồi.
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Em còn nói nữa, ngay cả cá cũng không cho em ăn."
Cô nhìn hai món chay bên cạnh, Văn Ý ngậm miệng lại, đôi mắt oán hận nhìn Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình làm ngơ trước đôi mắt ai oán của cô, anh làm xong ba món một canh rồi bưng ra ngoài.
Đồ ăn thanh đạm quá mức, Văn Ý cảm thấy không ngon, ăn được nửa bát cơm thì không muốn ăn nữa, cô nghĩ tối nay đợi đến khi Thẩm Ôn Đình ra ngoài làm việc, cô sẽ gọi đồ ăn ngoài.
Thẩm Ôn Đình nhìn chén của Văn Ý, anh cau mày, thanh âm lạnh xuống, "Ăn thêm một chút nữa đi."
Văn Ý không chịu ăn, "Em no rồi." Đối mặt với ánh mắt của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý vội vàng nói, "Gần đây hơi mập, phải giảm cân."
"Không ăn cũng không gầy đi được đâu." Thẩm Ôn Đình nói, anh đẩy cá đến trước mặt cô, "Calories của cá không cao, anh nhìn em ăn hết."
Văn Ý: "..."
Lúc còn nhỏ Văn Ý cũng kén ăn, mỗi khi cô kén ăn, ông nội Thẩm sẽ bảo Thẩm Ôn Đình đến giám sát cô ăn cơm.
Một cậu bé với khuôn mặt lạnh lùng, không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm Văn Ý.
Bị Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm như vậy, Văn Ý không dám lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn hết.
Khả năng phục hồi của Văn Ý không tệ, ngày hôm sau đã vui vẻ trở lại rồi, sau khi xác định rằng Văn Ý thật sự không sao nữa, Thẩm Ôn Đình mới đến công ty.
Sau vài ngày chỉ ở studio và ở nhà, Ngải Tư Ngôn cuối cùng cũng không nhịn được mà lôi cô ra ngoài không ngừng giáo huấn một lát, "Là phu nhân hào môn giàu có, cậu có thể sống giống như vậy một chút được không? Làm gì có phu nhân hào môn giàu có nhà nào liều mạng làm việc như cậu, vậy mà cũng không kiếm được bao nhiêu? Cục cưng này, cậu phải học cách hưởng thụ đúng lúc chứ!"
Văn Ý ngáp một cái, "Cậu không hiểu được đâu, con người nếu không có ước mơ thì có khác gì với cá mặn đâu."
Không phải cô có ước mơ vĩ đại gì, chỉ là trời sinh đã thích vẽ tranh, cũng vui vẻ biến sở thích này thành công việc của mình.
Ngải Tư Ngôn dừng lại một chút, "Vậy đại lão, cậu có thể nuôi chú cá mặn là tớ không?"
Văn Ý ném một ánh mắt chán ghét qua, cô nhấp một ngụm trà sữa, híp mắt nói, "Chẳng phải gần đây Phương Dịch đang lấy lòng cậu sao? Đoán chừng anh ấy tình nguyện nuôi chú cá mặn là cậu đấy."
"Tơ mới không cần nhé." Ngải Tư Ngôn hơi ủ rũ không vui, "Anh ta chính là một cái móng heo lớn, vậy mới có chuyện đàn chị lần trước, đảm bảo sẽ không có chuyện lần tiếp theo là đàn em đâu.
Ngã ở đâu..."
(*) Móng heo lớn: Ý chỉ mấy người đàn ông hay mập mờ.
"Thì ăn một bữa nướng ở chỗ đó." Văn Ý bình tĩnh nói, "Muốn ăn thịt xiên không?"
Cô đã hết sốt mấy ngày rồi, mấy ngày nay toàn ăn đồ ăn thanh đạm, Văn Ý đã thèm từ lâu rồi.
"Được!" Chuyển chủ đề rất nhanh, Ngải Tư Ngôn ngẩn người ra rồi mới nói, "Tớ cũng muốn ăn rồi, chỉ là sợ bị Thẩm tổng nhà cậu nói."
"Tớ còn không sợ thì cậu sợ gì chứ." Văn Ý kéo cô đi ra ngoài, tiếp tục chủ đề vừa nãy, "Như tớ đã từng nói, nếu như cậu thật sự không buông được Phương Dịch, vậy thì cứ từ chối rõ ràng đi, tiết kiệm thời gian.
Nếu cậu muốn, tớ giới thiệu cho cậu mấy người?"
Ngải Tư Ngôn chán ghét nói, "Vậy tớ vẫn còn độc thân."
Văn Ý: "...!Được rồi."
Nghĩ một chút, Ngải Tư Ngôn vẫn là nói, "Cậu để tớ suy nghĩ vài ngày đi."
"Nghĩ kỹ vào, con người ấy mà, sợ nhất là để lại tiếc nuối."
Ở ngoài ăn thịt nướng, vốn dĩ Văn Ý muốn về nhà sớm để tắm.
Kết quả là vừa về đã gặp Thẩm Ôn Đình đang gọi điện thoại trong phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu lại, nhìn cô.
Trái tim Văn Ý đập lỡ một nhịp, giả vờ bình tĩnh đi một vòng trong phòng khách, vừa định đi tắm, cô bị Thẩm Ôn Đình gọi lại, "Văn Ý."
Văn Ý cảm thấy rất áy náy, cô chậm rãi xoay người lại, bất đắc dĩ đi về phía Thẩm Ôn Đình, "Sao vậy?"
Phương Dịch ở đầu bên kia bật cười, "Cô vợ nhỏ nhà cậu về rồi à?"
Thẩm Ôn Đình: "Ừ."
"Tôi nói cậu này, đối xử với người ta dịu dàng một chút, con gái mà, dịu dàng một chút, ngay lập tức có thể thu phục được thôi."
Thẩm Ôn Đình vươn tay về phía cô, anh kéo cô đến bên cạnh mình, anh hơi cúi người xuống, ngửi được mùi thịt nướng.
Chân mày anh hơi cau lại, anh trả lời Phương Dịch, "Lần sau nói tiếp."
Nhìn thấy Thẩm Ôn Đình cúp điện thoại, Văn Ý càng thêm thấp thỏm, trực tiếp bán đứng Ngải Tư Ngôn, "Là Ngải Tư Ngôn ăn, em chưa ăn miếng nào hết!"
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, vẻ mặt anh nhàn nhạt, dáng vẻ giống như không hề tin một chút nào.
"Không ăn miếng nào sao?"
Văn Ý không ngừng gật đầu, "Thật đó, em chỉ đi theo cậu ấy mà thôi."
Đột nhiên, người đàn ông hôn nhẹ lên môi cô, trong khi Văn Ý còn đang sửng sốt, Thẩm Ôn Đình đã cạy hàm răng của cô ra, ngay lập tức quét một vòng trong miệng cô, sau đó mới từ từ rút ra ngoài.
"Thịt bò?"
Văn Ý: "..." Thẩm Ôn Ôn anh thay đổi rồi! Trước đây anh không có như vậy.
Bị Thẩm Ôn Đình trêu chọc, trong lòng có chút không chịu nổi, Văn Ý nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của Thẩm Ôn Đình, "Ngon không?"
Thẩm Ôn Đình không trả lời vấn đề này của cô.
Đồ nướng ăn không ngon, nhưng hương vị của cô ngược lại không tệ."Những thứ này không sạch sẽ."
"Rất sạch sẽ, vệ sinh đạt tiêu chuẩn." Văn Ý không nhịn được mà nhỏ giọng phản bác lại, quán mà cô ăn không phải quán ăn