Khi màn đêm buông xuống, Văn Ý tắm rửa xong rồi lên giường.
Trong chăn hơi lạnh, nàng theo bản năng hướng bên cạnh đích Thẩm Ôn Đình bên kia rụt lại.
Thẩm Ôn Đình có thể hàn, tay chân anh còn lạnh hơn cô.
Cô lạnh nên run cầm cập, Thẩm Ôn Đình đã lùi lại, anh chỉnh lại nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút.
"Sao lại lạnh như vậy?" Văn Ý vòng tay ra ôm lấy tay Thẩm Ôn Đình, cô kiểm tra nhiệt độ, lạnh như băng.
Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng véo tay cô một cái, ý bảo cô buông ra, Văn Ý vẫn cứ quấn lấy không buông, anh đành phải thấp giọng nói, "Lạnh."
"Vừa hay sưởi ấm cho anh." Văn Ý nói, cô tiến lên trước, hai chân câu lấy chân của Thẩm Ôn Đình.
Nhưng Thẩm Ôn Đình quá cao, cô chỉ có thể di chuyển xuống dưới, gần nửa cái đầu bị che khuất.
Thẩm Ôn Đình sợ lạnh, cũng hay bị ớn lạnh, vào mùa đông tay chân anh lạnh như băng.
Bây giờ cũng đã là tháng mười một rồi, thời tiết trở lạnh, lúc ngủ ở khu Thanh Hà, dù thế nào Văn Ý cũng chuẩn bị một cái khăn ấm để anh đắp lên chân.
Thẩm Ôn Đình kéo chăn xuống, tránh để cho Văn Ý khó thở, "Anh không sao, em đừng để mình lạnh."
"Không đâu." Văn Ý lắc đầu, đôi chân nhỏ cọ cọ vào chân anh, hơi nghiêng người, gần như cả người cô đều áp lên người Thẩm Ôn Đình, đôi tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay anh, dần dần trở nên ấm áp, "Ông nội nói gì với anh vậy?"
Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, anh đành phải nhịn xuống.
Anh nói, "Nói chút chuyện trong nhà thôi."
"Ồ." Văn Ý nằm một lúc cũng mệt, cô dứt khoát nằm trực tiếp lên người Thẩm Ôn Đình, đầu cô đặt trên ngực anh, "Có phải gần đây em nhẹ hơn một chút rồi không?"
Mặc dù không đến được phòng gym, nhưng mà Văn Ý cũng đã nhịn ăn mấy ngày, có lẽ đã gầy rồi.
Thẩm Ôn Đình nhắm mắt lại, Văn Ý thật sự không có bất cứ phòng bị nào với anh.
Cứ tùy ý như vậy tựa vào người anh, cơ thể nhỏ bé ấm áp, giống như một cái lò sưởi nhỏ vậy.
Lúc cô ngẩng đầu lên nói chuyện với anh, hơi thở ấm áp phả vào trong cổ anh.
Anh vỗ vai Văn Ý, Thẩm Ôn Đình nói, "Gầy rồi, em xuống đi."
"Sưởi ấm thêm cho anh đấy." Văn Ý buồn ngủ ngáp một cái, đôi chân nhỏ nhắn cọ cọ vào chân anh, "Lạnh như vậy sao, hôm nào em lấy thuốc bắc cho anh uống thử một chút."
Một bàn tay to đang giữ chặt lấy đôi chân đang loạng choạng của Văn Ý, thanh âm khàn khàn của Thẩm Ôn Đình vang lên trên đỉnh đầu cô, "Đừng động đậy."
Văn Ý: "..." Mặc dù cô là một cô gái nhỏ thiếu kinh nghiệm, nhưng cô cũng không phải là không biết gì, chưa kể vẫn còn một Ngải Tư Ngôn lúc nào cũng phổ biến cho cô về phương diện này.
Sau khi cẩn thận di chuyển, Văn Ý rõ ràng cảm nhận được phản ứng của Thẩm Ôn Đình.
Ừ...!Chồng nhà cô không có chút vấn đề nào cả.
"Văn Ý!" Thanh âm của anh dường như mang vẻ tức giận, bàn tay anh đặt lên eo Văn Ý, mang theo vài phần lực.
Lúc này, cô thật sự không thể động đậy.
"Em, em không động đậy nữa." Văn Ý căng thẳng đến nỗi ngay cả tay cô cũng không dám động đậy, cô khóc không ra nước mắt, Thẩm Ôn Ôn nhà cô thật sự rất tuyệt vời.
Thẩm Ôn Đình chậm lại một chút, anh cố gắng chống cự trước cám dỗ trước mắt, một lúc lâu sau, anh mới nhìn Văn Ý đang ở trong lòng mình.
Văn Ý ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy hàng mi dài của cô, cái mũi xinh xắn của cô, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra, càng thêm quyến rũ.
"Sợ rồi à?"
Văn Ý lắc đầu, cái đầu nhỏ cọ vào ngực anh, sau đó mới xoay người lăn ra.
Cô nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Thẩm Ôn Đình, dường như phảng phất ánh lửa, như muốn thiêu đốt cô vậy.
Văn Ý chớp chớp mắt, cô khó khăn nói, "Như thế này, có phải đã ấm lên rồi không?"
Thẩm Ôn Đình: "..." Cô gái nhỏ có gan làm mà không có gan chịu, mới đó đã bị dọa rồi?
"Cái đó, anh không lạnh thì mau ngủ đi." Văn Ý hít một hơi thật sâu, cô trở mình, chỉ để lại một cái gáy cho Thẩm Ôn Đình.
Cô cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, nếu như thật sự phải làm, có lẽ cô vẫn còn hơi sợ.
Vốn dĩ cô còn cho rằng Thẩm Ôn Đình không có hứng thú với cô, vì thế cô mới không thèm kiêng dè gì mà khiêu khích anh, kết quả lần này, không cẩn thận trêu chọc anh quá lố, cô bắt đầu cảm thấy sợ rồi.
Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ đang quay lưng lại anh vài giây, anh khẽ thở dài một hơi, giải thích với cô, "Đây là phản ứng bình thường."
"Ồ." Hai tai Văn Ý đỏ lên, cô nói, "Ngủ thôi."
"Ừ."
Ở biệt thự Yên Thủy hai ngày, sau đó hai người lại quay về.
Chẳng qua là có lẽ vì chuyện đêm đó, Văn Ý nhìn vào ánh mắt của Thẩm Ôn Đình, sẽ luôn có chút tránh né.
Cũng may sau khi trở về, hai người đều có rất nhiều việc phải làm, loáng một cái đã nửa tháng, mỗi ngày trừ sáng và tối ra, hai người dường như không có cơ hội gặp mặt.
Văn Ý cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, nghĩ đến việc Thẩm Ôn Đình mấy ngày nay phải làm việc liên tục như vậy, lo lắng cho sức khỏe của anh, cô mang đồ ăn đến cho ăn.
Lúc cô đến thang máy, đúng lúc nhìn thấy Phương Dịch tan làm.
Phương Dịch nhìn hộp cơm trong tay cô, cảm thấy hơi ghen tị, "Ôi chao, vội vàng đến đây đem cơm cho Thẩm Ôn Đình nhà em à?"
"Đúng vậy, hâm mộ không?" Văn Ý mỉm cười, cô lại nói, "Người nào đó vẫn còn độc thân nhỉ."
Phương Dịch: "Còn em là phụ nữ đã kết hôn."
Văn Ý bình tĩnh sửa lại, "Em là phụ nữ đã kết hôn giàu có."
Phương Dịch: "..."
Lúc Văn Ý bước vào, trên bàn của Thẩm Ôn Đình có một đống tài liệu, nghe thấy tiếng mở cửa, anh nhìn Văn Ý, "Sao em lại đến đây?"
"Sợ anh không ăn cơm, đặc biệt mang cơm cho anh." Văn Ý đặt hộp cơm lên trên bàn, đi tới trước bàn làm việc, chỉ vào một chồng tài liệu, "Chỗ này đều phải xử lý sao?"
"Ừ, ngày mốt còn phải đi công tác một chuyến." Thẩm Ôn Đình nghĩ một chút, anh hỏi cô, "Muốn đi cùng anh không?"
"Muốn chứ!" Đôi mắt Văn Ý sáng lên, "Em có thể đưa Ngải Tư Ngôn đi cùng không?"
Thẩm Ôn Đình mím môi, dường như có chút không vui, nhưng vẫn là nghe theo.
"Đến lúc đó anh bận chuyện của anh, em với Ngải Tư Ngôn đi chơi là được rồi." Ngược lại Văn Ý cảm thấy đi chơi cùng Thẩm Ôn Đình không có gì vui, người này quá cổ hủ, không cho uống đồ lạnh cũng không cho ăn đồ cay, thật sự rất nhàm chán.
Thấy anh làm việc vất vả như vậy, Văn Ý cũng không quấy rầy anh nữa, cô im lặng ngồi xuống chơi điện thoại.
Được chừng mười phút, cô nhìn thấy đồ ăn sắp nguội rồi, Văn Ý không nhịn được nữa mà gọi anh, "Thẩm Ôn Đình, anh không ăn thì sẽ nguội đấy."
Thẩm Ôn Đình không ngẩng đầu lên, "Còn mấy cái nữa."
Cô buồn bực nhìn hộp cơm, Văn Ý tự mở ra, sau đó đi về phía Thẩm Ôn Đình, cô xụ mặt nhìn anh, "Há miệng ra."
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, Văn Ý cũng mặc kệ, Thẩm Ôn Đình mỗi khi bị bệnh dạ dày thì đau đến nỗi rất khó chịu.
Bản thân anh mà anh không quan tâm, Văn Ý nhìn thấy thôi cũng thấy khó chịu.
"Há miệng ra." Văn Ý nói lại lần nữa, Thẩm Ôn Đình không có cách nào, "Sắp xong rồi."
"Anh ăn cơm của anh, lại còn không chậm trễ công việc." Văn Ý không tin vào lời của người đàn ông này, nói một hồi nói hết rồi mấy lần, đến lúc đó đau còn chưa phải là dày vò nàng.
Thẩm Ôn Đình cũng không để cho Văn Ý đút cho mình anh, anh đi theo cô đến ghế sofa rồi ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Văn Ý nhìn anh ăn cơm, lúc này mới lấy lá trà đi pha trà.
Trà pha để lâu, đều nguội cả rồi.
"Không tránh anh à?" Thẩm Ôn Đình bỗng nhiên lên tiếng.
Tay đang cầm bình trà của Văn Ý run lên, vô tình làm bỏng mình, cô kêu lên một tiếng rồi đặt bình trà xuống.
Vốn dĩ Văn Ý muốn kiểm tra xem một chút, nhưng lại có một cánh tay nhanh hơn tay cô, "Bị bỏng rồi à?"
"Có chút." Văn Ý gật đầu, cô bất mãn trách anh, "Ai bảo anh đột nhiên nói chuyện làm gì."
"Không phải vì em chột dạ à?" Da của Văn Ý mỏng, cũng hơi đỏ lên rồi, nhìn có chút dọa người, để một lát thì không sao nữa.
Văn Ý nhìn vào đôi mắt của Thẩm Ôn Đình, quá lạnh lùng, yên tĩnh giống như một dòng suối lạnh.
Nhưng mà đêm đó, Văn Ý rõ ràng đã nhìn thấy ánh lửa sáng rực trong đôi mắt anh.
Ngoảnh mặt đi, cô phản bác lại, "Em không có chột dạ."
Thẩm Ôn Đình buông tay ra, "Nửa tháng nay chẳng phải em đang tránh anh sao?"
"Không có tránh!" Văn Ý cao giọng nói, "Là ngươi công việc quá bận rộn."
Thẩm Ôn Đình dừng một chút, "Em đang tránh anh." Câu này là một câu khẳng định, đầu ngón tay lành lạnh lướt qua lọn tóc Văn Ý.
Anh nhìn Văn Ý, anh biết cô đang lo lắng chuyện gì, anh chậm rãi nói, "Sợ thú tính của anh bộc phát à?"
Văn Ý không lên tiếng, đôi mắt sáng rỡ này đã nói lên tất cả.
Thẩm Ôn Đình thu ngón tay lại, anh lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kia, "Không cần phải lo lắng."
Văn Ý thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Ôn Đình luôn là người nói lời giữ lời.
"So với em, người càng phải lo lắng là anh."
Văn Ý: "..." Chẳng phải cô chỉ quyến rũ anh hai lần thôi à! Trí nhớ của anh có cần phải tốt như vậy không!
Nhận được sự đảm bảo của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý lại tìm kiếm trên mạng.
Ừ, có phản ứng là bình thường, không phản ứng thì cô nên khóc rồi.
Nhưng có phản ứng cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa đã ngủ với nhau lâu như vậy, nên làm thì đã sớm làm rồi.
Văn Ý thở phào nhẹ nhõm, đêm nay cô lại quấn lấy Thẩm Ôn Đình như bạch tuộc, bị anh khiển trách mấy lần, cô mới chậm rãi buông ra, quay lưng lại ậm ừ nói: "Đồ keo kiệt!"
Giữa mùa đông, chỗ nào cũng ấm chỉ có trong chăn không ấm.
Ôm anh sưởi ấm cho anh thì sao nào
-
Tháng mười hai ở Pháp, là mùa đông giá rét.
Văn Ý rất yêu cái đẹp, cô cầm cái váy ngắn trong tay không chịu buông ra, "Không lạnh, trong phòng có lò sưởi."
Thẩm Ôn Đình đưa áo khoác cho cô, "Mặc vào đi."
Văn Ý không muốn,cố gắng đấu tranh đến cuối cùng, "Áo khoác quá xấu, anh cũng không mặc mà." Hơn nữa hôm nay cô và Ngải Tư Ngôn muốn chụp ảnh thật xinh đẹp, sao có thể ăn mặc như một chú chim cánh cụt chụp ảnh cùng Ngải Tư Ngôn chứ.
Thấy cô không chịu nghe lời, Thẩm Ôn Đình hơi