Thẩm Ôn Đình mỗi năm đều sẽ chuẩn bị cho Văn Ý một bao lì xì, năm nay cũng không ngoại lệ.
"Cảm ơn chồng." Văn Ý kéo dài âm cuối ra, cố ý trêu chọc Thẩm Ôn Đình, "Chồng em tốt nhất."
Mi mắt Thẩm Ôn Đình hơi giật giật, đôi mắt anh phản chiếu khuôn mặt tinh ranh của Văn Ý.
Vẻ mặt anh có chút dịu dàng, ngón tay lướt nhẹ qua gò má của Văn Ý, vén mái tóc nghịch ngợm của cô ra sau tai, "Xem như em có lương tâm."
Người đàn ông này không biết nói chuyện gì cả.
Văn Ý nhàn nhạt lườm anh một cái, hừ một tiếng nói, "Nể mặt bao lì xì, em không thèm so đo với anh."
Cầm đũa lên, ánh mắt Văn Ý nhìn thẳng vào món đậu hũ Tứ Xuyên ở trên bàn, cô còn chưa kịp đưa đũa ra, trong chén đã có thêm một khối bánh tổ, "Ăn lót dạ trước đi."
Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình, lại nhìn chằm chằm vào khối bánh tỏ kia, cô quay đầu lại tố cáo với ông nội Thẩm, "Ông nội, ông xem Thẩm Ôn Đình cứ quản con mãi này."
Ông nội Thẩm đang từ từ ăn cơm, ông hiền hòa nói, "Ông lại không quản được nó, con đấy, đến lúc quản con rồi."
Văn Ý bực bội, hai ông cháu nhà họ Thẩm với cô, một đấu hai, cô đành phải ngoan ngoãn ăn bánh tổ.
"Ông nội." Bên ngoài vang lên một giọng nói, Lạc Lạc mũm mĩm cố gắng nắm lấy tay nắm cửa rồi đẩy cửa đi vào.
Hôm nay cậu bé ăn mặc rất tây, áo khoác bông nhỏ màu đỏ và quần vải bông, trên đầu đội mũ nhung có tai thỏ, trên khuôn mặt phúng phính nở nụ cười ngọt ngào: "Ông nội, năm mới vui vẻ!"
"Được được được, Lạc Lạc cũng năm mới vui vẻ." Ông nội Thẩm cười híp mắt lại, nhìn Lạc Lạc vui vẻ, ông cũng thấy vui.
Văn Ý nhìn Lạc Lạc, khẽ cười, "Chị thì sao?"
Cậu nhóc mập mạp vừa nhìn thấy Văn Ý, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Chúc chị càng ngày càng xinh đẹp."
Đứa nhóc này quả nhiên rất biết nói chuyện.
Văn Ý vui vẻ, đưa tay về phía Lạc Lạc, "Đến đây, chị ôm em một cái."
Lạc Lạc nhìn Thẩm Ôn Đình, đôi chân ngắn ngủn chạy về phía Văn Ý, "Chúc anh năm mới vui vẻ."
Thẩm Ôn Đình lấy một bao lì xì ra cho Lạc Lạc, "Năm mới vui vẻ."
Lạc Lạc cũng không khách khí, cậu bé vội vàng nhận lấy, còn cẩn thận cho vào trong chiếc áo bông nhỏ của mình.
Cái áo bông nhỏ này còn có thể giấu bao lì xì à?
Văn Ý tò mò, cô vươn tay kéo chiếc áo bông nhỏ của Lạc Lạc ra, nhìn vào bên trong.
Bên trong giấu bốn năm bao lì xì, căng phồng lên.
Lúc vừa mới nhìn thấy, cô còn tưởng rằng cậu nhóc này ăn xong nên bụng mới căng lên như vậy.
"Lạc Lạc, đây là giấu tiền à." Văn Ý trêu Lạc Lạc, vỗ lên cái bụng nhỏ của cậu nhóc.
"Suỵt." Lạc Lạc vội vàng che lại căn cứ bí mật của mình, khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng tràn đầy kiêu hãnh, "Lạc Lạc muốn tiết kiệm tiền, sau này muốn cưới vợ."
Ông nội Thẩm bật cười, cũng đưa cho một bao lì xì, "Lạc Lạc biết vợ là gì không?"
"Đương nhiên là biết ạ." Lạc Lạc gật đầu, nghiêm túc nhìn Văn Ý, "Mẹ nói, vợ là một tiểu tiên xinh đẹp giống như chị Văn Ý."
Miệng của đứa trẻ này ngọt quá!
Văn Ý được khen nên rất vui, cô vội vàng gắp một miếng thịt cho Lạc Lạc, "Ăn nhiều một chút, Lạc Lạc sẽ cao lên."
"Ừm." Bỏ miếng thịt vào trong miệng, Lạc Lạc nói chuyện cũng không được linh hoạt, nhưng vẫn có thể nghe rõ, "Chị, bao lì xì của em đâu ạ?"
Đứa nhóc này quả thật không hiểu chuyện đời, mới gặp vài lần đã đòi bao lì xì.
Chỉ là Văn Ý thật sự không có chuẩn bị, trong nhà hầu như không có trẻ con.
Cho dù có, thì cũng đều là Thẩm Ôn Đình chuẩn bị, cô luôn là người nhận bao lì xì.
Ngôn Tình Ngược
"Chị không cần cho bao lì xì." Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh đột nhiên mở miệng.
Lạc Lạc nhìn Thẩm Ôn Đình, lần trước nhìn thấy anh trai này, cậu luôn cảm thấy hơi sợ.
Nhưng mà hôm nay lại thấy hình như cũng không tệ lắm.
Cậu bé to gan hơn một chút, "Tại sao ạ?"
"Chị ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, chỉ nhận bao lì xì." Thẩm Ôn Đình nói.
Văn Ý có chút ngượng ngùng, sau tai cô hơi đỏ ửng lên.
Tên đàn ông chó này từ lúc nào biết dỗ người khác vậy?
Ông nội Thẩm nhìn hai người bọn họ, nhìn như vậy, cũng rất có cảm giác của một nhà ba người.
Vui vẻ hòa thuận, cũng rất ấm áp.
Ông hài lòng gật đầu rồi lẳng lặng nhìn.
Lạc Lạc nghi ngờ nhìn Văn Ý, lòng hiếu kỳ nổi lên, cậu nhóc tiếp tục hỏi, "Nhưng mà chị là người lớn."
Thẩm Ôn Đình nhìn cậu nhóc mập mạp trước mặt mình, không giải thích nhiều, chỉ nói với cậu nhóc, "Đợi sau này Lạc Lạc lớn lên thì sẽ hiểu."
-
Sau bữa cơm trưa, Lạc Lạc về nhà, ông nội Thẩm cũng đi ra ngoài gặp bạn.
Văn Ý ăn xong rồi nên hơi no, cô ngồi phịch xuống ghế sofa, hứng thú nhìn Thẩm Ôn Đình đang dọn dẹp chén đũa, cô cố ý trêu anh, "Thẩm Ôn Đình, từ lúc nào mà em thành trẻ con rồi?"
Thẩm Ôn Đình đang chuẩn bị đi vào bếp, nghe cô nói như vậy, anh nhìn Văn Ý, "Những năm nay, chẳng phải em chỉ trưởng thành, còn đầu óc thì vẫn vậy sao?"
??!!
Tên đàn ông này có biết nói chuyện không vậy!
Tâm trạng của Văn Ý không được tốt, cũng không làm cá mặn nữa, cô mang dép vào rồi chạy vào trong bếp, cô tức giận nhìn Thẩm Ôn Đình, "Lạc Lạc người ta từ nhỏ còn biết tiết kiệm tiền lấy vợ, còn biết nói chuyện như vậy.
Anh chê em không có đầu óc, em còn chê anh không bằng một cậu nhóc nữa đấy."
Thẩm Ôn Đình im lặng, từ nhỏ đã tiết kiệm tiền lấy vợ, cái này thì anh không thua.
"Nói chuyện đi." Văn Ý không nhận được câu trả lời, cô chọc chọc vào eo Thẩm Ôn Đình, có lẽ là cảm giác không tệ, cô lại không nhịn được mà sờ thêm mấy cái.
Trong phòng có mở máy sưởi, Thẩm Ôn Đình mặc nhiều như vậy làm gì?
Cô không nhịn được mà vén một lớp áo lên, còn chưa kịp cảm thụ, vốn dĩ Thẩm Ôn Đình đang bình tĩnh rửa chén, anh xoay người lại, ánh mắt thâm thúy nhàn nhạt nhìn cô.
Ánh mắt anh quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang chột dạ của cô, dừng lại trên bàn tay không an phận của cô, thanh âm rất nhỏ, "Văn Ý, đừng có đùa giớn lưu manh."
Khả năng chịu đựng của anh không tốt, không chịu nổi khi bị Văn Ý giày vò như vậy.
"Không, không có." Văn Ý chột dạ giúp anh kéo quần áo xuống, cô tự tin nhìn anh, "Chỉ là em thấy quần áo của anh bị nhăn, giúp anh chỉnh lại một chút."
Thẩm Ôn Đình cũng không vạch trần cô, anh chỉ hỏi, "Không muốn làm trẻ con à?"
Cũng không phải là không muốn làm, chỉ là cô cảm thấy người đàn ông này không để ý đến chỉ số IQ và...!vóc dáng phát triển vượt bậc của cô bao năm qua.
Văn Ý bối rối không biết nên trả lời như thế nào, Thẩm Ôn Đình lau khô tay rồi đưa về phía cô, "Không phải trẻ con thì trả bao lì xì lại cho anh."
Văn Ý: "??"
Tên đàn ông này sao lại thế này! Đồ cho rồi sao có thể đòi lại chứ!
Văn Ý vội vàng che lại cái túi nhỏ của mình, cô nhìn anh, "Thẩm Ôn Đình, đối với vợ mình anh không thể keo kiệt như vậy."
Thẩm Ôn Đình: "Bản chất không giống nhau."
Văn Ý không để ý đến anh, cô đẩy tay anh ra, "Anh rửa chén đi." Nói xong cũng không nhìn sắc mặt của Thẩm Ôn Đình, cô như một làn khói chạy ra ngoài làm cá mặn.
Nhắc đến, cuộc sống của một chú cá mặn thật là thoải mái, thức dậy thì ăn, ăn no rồi xem TV rồi lại buồn ngủ.
Lúc Thẩm Ôn Đình rửa chén xong, anh đi ra khỏi nhà bếp, cá mặn họ Văn đã nằm ngủ trên sofa.
TV vẫn còn đang phát phim tình yêu cẩu huyết, trong tay Văn Ý vẫn cầm một quả dâu tây, cắn được một nửa, còn chưa ăn xong đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Thẩm Ôn Đình lấy quả dâu tây ra khỏi tay cô, ngón tay anh vừa mới rửa chén xong, vẫn còn lạnh như băng chạm vào tay cô, Văn Ý co người lại vì lạnh, cô bất mãn lẩm bẩm một tiếng.
Dâu tây rất ngọt, quả cũng rất to.
Biết Văn Ý thích, Thẩm Ôn Đình đặc biệt nhờ người khác hái nó từ trang trại rồi trực tiếp đem tới biệt thự Yên Thủy.
"Thẩm Ôn Ôn..." Cũng không biết là cô nằm mơ thấy gì, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, gọi tên của Thẩm Ôn Đình.
"Không được phép cướp bao lì xì của em..." Văn Ý lại lầm bầm một tiếng.
Thẩm Ôn Đình bật cười, anh dỗ dành Văn Ý đang ngủ say, "Ừ, không cướp của em."
-
Ở nhà làm cá mặn mấy ngày, Văn Ý cuộc sống hàng ngày của Văn Ý là nói chuyện với Ngải Tư Ngôn, nhân tiện buôn chuyện với Tô Vũ Kiều.
"Ở căn hộ thoải mái không?" Văn Ý mở loa ngoài, vừa bôi kem dưỡng ẩm vừa trò chuyện.
Tô Vũ Kiều ở đầu bên kia yên tĩnh, chỉ có giọng nói dịu dàng của cậu vang lên, "Ừ, phong cách này em rất thích."
"Đồ đạc trong nhà cơ bản là do chị chọn, bình thường em quay phim rất mệt, phải nghỉ ngơi cho tốt." Văn Ý bôi kem dưỡng ẩm xong, bắt đầu