Bên ngoài thật sự quá lạnh, Văn Ý đắp xong một người tuyết thì cô không muốn động đậy nữa.
Ngón tay cũng bị đông cứng, ở bên tring còn chưa nói chuyện xong, cô lại lười tìm một tiệm khác, dứt khoát ngồi thẳng xuống đất, cô buồn chán chọc chọc vào quả cầu tuyết.
Ngồi được một lúc, mãi cho đến khi lòng bàn tay ấm áp trở lại, Văn Ý lại tiếp tục đắp một quả cầu tuyết khác nhỏ hơn.
"Lần này mẹ về Mỹ, có lẽ sau này cũng không về nữa." Ninh Uyển nhẹ giọng nói, lông mày và đôi mắt của Thẩm Ôn Đình rất giống bà, nngay cả đường nét cũng vậy.
Người ta đều nói rằng con trai thường giống mẹ hơn, cho dù là khí chất hay là vẻ ngoài của Thẩm Ôn Đình, anh quả thật rất giống Ninh Uyển.
Mặc dù bà vẫn luôn thờ ơ với Thẩm Ôn Đình, nhưng bà không thể không thừa nhận, Thẩm Ôn Đình là đứa con mà bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, là giọt máu không thể cắt đi được.
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình vẫn luôn chăm chú nhìn Văn Ý ở bên ngoài, nghe Ninh Uyển nói vậy, anh hơi trầm ngâm, "Vâng, nếu như có thời gian, con và Văn Ý sẽ đi thăm mẹ."
Ninh Uyển do dự vài giây rồi mới nói, "Nhiều năm như vậy, mẹ cũng hiểu ra được một đạo lý, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được, không liên quan đến vấn đề thời gian." Im lặng vài giây, bà lại nói, "Năm đó con dùng nhà họ Văn làm con cờ để cưới Văn Ý, chuyện này, con định khi nào thì nói với con bé?"
Bà và Thẩm Vạn Quân là hôn nhân chính trị, con người Thẩm Vạn Quân không có trái tim, bà cũng không mặn mà gì với chuyện tình cảm.
Lúc vừa mới bắt đầu còn khá tốt, lâu dần bắt đầu cãi nhau.
Đặc biệt là khi Ninh Uyển đang mang thai, thái độ của Thẩm Vạn Quân không nóng không lạnh, hoàn toàn chọc giận Ninh Uyển.
Số lần cãi nhau của bọn họ bắt đầu tăng lên, cuối cùng chỉ có thể tách ra.
Bà có thể nhìn ra được Thẩm Ôn Đình thật lòng thích Văn Ý, vì thế bà cũng hy vọng rằng con trai mình sẽ không giống mình, cuối cùng lại chết trong chuyện tình cảm.
"Cô ấy không biết, con sẽ giấu cả đời." Thẩm Ôn Đình nói.
Cả đời này của anh, sinh ra trong một gia đình thư hương thế gia, từ nhỏ đã được ông nội Thẩm dạy dỗ, làm người làm chuyện phải thẳng thắn vô tư, duy chỉ có chuyện này, anh dùng hết tâm cơ.
Ninh Uyển ngẩn người, sau đó bà cũng hiểu ra.
Nhìn Thẩm Ôn Đình trước mặt bất tri bất giác đã trưởng thành, bà nói, "Mẹ rất vui, con không bị ba mẹ ảnh hưởng, cũng biết làm thế nào để yêu một người."
"Thật ra thì con không biết." Thẩm Ôn Đình nói thật.
Anh không biết, Văn Ý cũng không hiểu.
Chỉ là như vậy cũng tốt, cả đời dài như vậy, từ từ học cũng được.
Lúc Thẩm Ôn Đình đi ra, Văn Ý còn đang ngồi xổm trong tuyết, cô đang đặt đầu của người tuyết lên trên.
Một người tuyết nho nhỏ, cùng lắm là cao đến đầu gối anh mà thôi.
Bên cạnh bỗng nhiên có bóng người mờ mờ, Văn Ý hơi nghiêng đầu nhìn qua, cô vãy vẫy tay với Thẩm Ôn Đình, "Anh giúp em tìm hai cái nhánh cây đến đây đi, cả hai hình tròn nữa."
Bên cạnh có nhánh cây, Thẩm Ôn Đình tiện tay nhặt một nhánh cây trên đất với hai quả trám.
Văn Ý bẻ nhánh cây làm hai, một nửa cắm lên mặt làm lỗ mũi, một nửa còn lại cắm làm tay.
Làm xong hết tất cả, Văn Ý đứng dậy, nhưng vì cô ngồi quá lâu nên hơi choáng váng.
Thẩm Ôn Đình kịp thời đỡ lấy cô, bàn tay anh nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Văn Ý.
"Đông chết em rồi." Văn Ý rúc vào trong lòng Thẩm Ôn Đình, bàn tay nhỏ bé lần đến cổ anh.
Thẩm Ôn Đình đang mặc một chiếc áo len cao cổ, bị Văn Ý kéo xuống một chút, để lộ ra một phần cổ, sau đó, một bàn tay lạnh như băng dán lên.
Văn Ý ủ ấm một lúc rồi bỏ ra, "Anh không lạnh à?"
"Vẫn ổn." Thẩm Ôn Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, "Bây giờ về nhà nhé?"
"Ừ." Văn Ý nặng nề gật đầu, "Lâu rồi không về nhà, về nhà nằm thôi."
Thẩm Ôn Đình: "Được."
Tuyết lại bắt đầu rơi, nhỏ bé mà dày đặc, rơi lên tóc và vai cô, có hạt đã tan, có hạt như bông gòn nhỏ, dính vào quần áo.
Văn Ý ôm lấy cánh tay anh, vừa giậm chân vừa oán trách, "Đông chết em rồi, đi nhanh một chút đi."
Có bông tuyết rơi lên mũi cô, cô vô thức nhìn xem, suýt chút nữa thì lác mắt, cô vuốt vuốt mặt, bông tuyết kia tan trên mũi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ có chút bất mãn, cô vội vàng kéo cái mũ của mình lên, khuôn mặt lớn khoảng chừng bàn tay ẩn vào trong chiếc mũ.
Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Mùa đông năm nay, có chút đáng yêu.
-
Qua Tết, Thẩm Ôn Đình đi công tác.
Bộ phim mới của Tô Vũ Kiều cũng bắt đầu quay, buổi tối, Văn Ý kéo Ngải Tư Ngôn đi thăm đoàn phim.
"Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hài lòng của cậu này, đón Tết cùng chồng không tệ nhỉ?" Ngải Tư Ngôn trêu cô.
Bọn họ đứng trong tuyết, nhân viên công tác đi tới đi lui.
Cũng may đây là phim nhà họ Văn đầu tư, là người nhà họ Văn, Văn Ý đương nhiên dễ dàng lấy được giấy thông hành.
"Khá ổn khá ổn." Văn Ý giả vờ dè dặt, nháy mắt với Ngải Tư Ngôn, "Người cô đơn như cậu chắc chắn không hiểu đâu."
Ngải Tư Ngôn bất ngờ bị cho ăn một miệng cơm chó, cô mỉm cười: "Nơi hoang vu hẻo lánh, cậu nói xem tớ vứt xác thì sẽ như thế nào?"
Văn Ý dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Tớ cảm thấy không tốt lắm."
"Không ăn thức ăn cho chó của cậu nữa." Ngải Tư Ngôn hừ một tiếng, ánh mắt rơi trên người Tô Vũ Kiều đang quay phim ở cách đó không xa, "Cậu nói Tô Vũ Kiều Tết này không về nhà, có phải cậu ta sợ bị paparazzi chụp được không? Dù sao thì bây giờ fan cuồng rất đáng sợ."
"Có lẽ vậy." Văn Ý uống trà sữa lạnh, cô có chút không yên lòng.
Nhớ đến sức khỏe gần đây của ông nội Thẩm, cô buồn rầu nói, "Trước Tết sức khỏe của ông nội vẫn luôn không tốt, còn ho khan.
Tư Ngôn, cậu có biết bác sĩ Trung y nào rất giỏi có thể chữa khỏi bệnh không?"
"Trung y? Về nhà tớ sẽ hỏi ba mẹ, gần đây bọn họ cũng đang điều dưỡng sức khỏe." Ngải Tư Ngôn, biết Văn Ý lo lắng, nhẹ giọng an ủi cô, "Người già đến mùa đông thì không chịu nổi, đợi đến đầu mùa xuân, chắc là sẽ tốt hơn nhiều.
Mấy ngày này nhớ giữ ấm, cố gắng không đi ra ngoài thôi."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Văn Ý khẽ thở dài.
Điện thoại bỏ trong túi đột nhiên rung lên, hiện cuộc gọi video, Văn Ý nhìn qua rồi vội vàng nhận lấy.
Cô đi ra khỏi nhà không mang theo tai nghe, cũng may chỗ bọn cô đang đứng khá là vắng vẻ, xung quanh không có ai.
Màn hình điện thoạt hiện lên khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Ôn Đình, sau lưng anh là bước tường trắng, nhìn có vẻ như đang ở trong khách sạn.
"Em ở bên ngoài à?"
Thông qua ô nhỏ ở góc dưới bên phải màn hình, Văn Ý nhìn thấy background của mình, là một cái lều, còn có đủ loại đạo cụ khác nhau, "Em và Tư Ngôn đến thăm đoàn phim."
Cô lắc lắc camera, Văn Ý quay về phía Ngải Tư Ngôn, Ngải Tư Ngôn ngơ ngác lên tiếng chào hỏi, "Hi."
Văn Ý nhịn cười, lúc này mới để camera quay lại về phía mình, "Sao đột nhiên lại gọi video vậy?"
Ngải Tư Ngôn đứng ở bên cạnh Văn Ý, hiếm khi nhìn thấy hai người gọi video, không nén được tò mò, cô nhìn sang bên cạnh.
Phải nói rằng, giá trị nhan sắc của Thẩm Ôn Đình không thể cưỡng lại được, dù là nhìn thấy ở bên ngoài hay là nhìn thấy trong điện thoại, hoàn hảo đến nỗi không thể bắt bẻ.
Sau đó, cô lại nhìn thấy dáng vẻ vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo của Thẩm Ôn Đình, anh nhìn vào camera, đôi môi mỏng mấp máy, anh nói ra hai chữ.
"Kiểm tra."
Văn Ý: "..."
Ngải Tư Ngôn: "..." Mẹ kiếp, mùi vị tình yêu này thật sự là ngọt ngào chết đi được!
Đoàn phim ở ngoại ô, Văn Ý cũng không có xe về nhà, cô và Ngải Tư Ngôn đặt phòng ở một khách sạn gần đó, cả hai ôm nhau ngủ một đêm.
Ngày hôm sau về thẳng thành phố, ai làm việc thì làm việc, ai rong chơi thì rong chơi.
Lần trước đăng bài lúc Tết, Văn Ý nhận được bài khen một nghìn chữ theo như ý nguyện.
Một đoạn dài, không hề lặp lại.
Văn Ý được khen nên rất vui vẻ, cô vội vàng gửi cho Thẩm Ôn Đình để anh học tập một chút.
Đầu kia không trả lời ngay, cô đặt điện thoại xuống rồi vẽ tranh.
Qua một lúc lâu, Thẩm Ôn Đình mới trả lời tin nhắn của cô.
Thẩm Ôn Đình: Viết không giống với thực tế.
Văn Ý: "??" Em đơn phương tuyên bố anh bị em chặn rồi nhé.
-
Có điều cô không dám chặn, Văn Ý chỉ có thể không để ý đến Thẩm Ôn Đình.
Cô nhắm mắt làm ngơ với tin nhắn của Thẩm Ôn Đình, nhân tiện cô nghĩ đến chuyện tìm luật sư, chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần.
Văn Ý không quen thuộc với những chuyện này lắm, hơn nữa chuyện liên quan đến Thẩm thị, cô không dám qua loa.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn là trực tiếp hẹn Bạch Cảnh ra quán lẩu, vừa ăn vừa nói chuyện.
Lẩu đã lên đủ hết rồi, Văn Ý vừa nhúng thịt bò vừa nói cho Bạch Cảnh nghe dự định của mình.
"Cô Văn quyết định xong rồi sao?" Suy nghĩ một chút, Bạch Cảnh vẫn là nói đúng sự thật, "Cổ phần trước đây của cô ở nhà họ Văn toàn bộ đã đổi thành tiền mặt, hôm nay cổ phần của nhà họ Thẩm lại đưa toàn bộ cho Thẩm tổng, vậy cô..."
Nói không may thì, nếu như Thẩm Ôn Đình muốn ly hôn, Văn Ý sẽ không còn gì cả.
Ồ, đương nhiên, còn có năm căn hộ.
Văn Ý thờ ơ chấm sốt, ăn miếng lá sách bò còn nóng hổi, "Không phải cô nên đứng về phía sếp mình sao?"
Bạch Cảnh mỉm cười, cô ôn hòa nói, "Chính là đứng về phía Thẩm tổng, nên tôi mới nhắc nhở phu nhân.
Tôi đoán là, Thẩm tổng cũng sẽ không hy vọng cô đưa cổ phần cho anh ấy."
"Vậy nên cô phải giữ bí mật." Văn Ý nghiêm túc nhìn Bạch Cảnh, Thẩm Ôn Đình có ơn với Bạch Cảnh và Bạch Tiêu, ánh mắt nhìn người của Văn Ý xem như không tệ, hai người này, tuyệt đối sẽ không phản bội Thẩm Ôn Đình.
"Tôi muốn giao cho cô toàn quyền phụ trách, nhưng mà tôi có một điều kiện, không cần nói với Thẩm Ôn Đình." Dừng lại một chút, Văn Ý bĩu môi, "Người kia rất là cứng nhắc, đến lúc đó lại dạy dỗ tôi nữa, phiền chết mất."
Bạch Cảnh bật cười, cô hòa nhã nói, "Thẩm tổng cũng là vì tốt cho phu nhân.
Tính cách của phu nhân quá hoạt bát, trong lòng Thẩm tổng cũng không biết đã vì chuyện này mà lo lắng bao nhiêu."
"Tôi cũng không phải là trẻ con..." Nói được một nửa, Văn Ý cũng không nói nữa.
Thẩm Ôn Đình dường như đã xem cô là trẻ con, lúc nên dạy dỗ thì dạy dỗ, lúc nên dung túng thì dung túng.
Cô ăn lá sách bò với tâm trạng phức tạp, Văn Ý thở dài.
Dựa theo cách nuôi dạy của Thẩm Ôn Đình đối với cô, đến bao nhiêu tuổi mà có thể ra tay với cô chứ.
Cô thật sự thèm thuồng cơ thể của Thẩm Ôn Đình!
Ăn được một nửa, điện thoại của Bạch Cảnh sáng lên, cô nhìn rồi mỉm cười với Văn Ý, "Cô Văn, tôi đưa cô về nhà nhé, Thẩm tổng đã xuống máy bay, đang chuẩn bị về khu Thanh Hà."
"Gấp cái gì, chờ tôi ăn xong đã." Đồ ăn ngon ở phía trước, Thẩm Ôn Đình dựa vào cái gì chứ, "Quả thật không được, cô để anh ấy đến ăn chung cũng được."
Bạch Cảnh rất là đau đầu, nếu để cho Thẩm tổng đến, vậy cô có bảo vệ được chén cơm này nữa không?
Vốn dĩ Thẩm tổng đã thông báo, để cho Văn Ý ăn ít đồ cay lại.
Cơ thể vẫn đang bồi bổ, ở ngoài ăn nhiều đồ cay như vậy, chẳng phải là phí công sao.
"Vậy cô Văn