Có vật gì đó rơi vào trong hồ nước, tạo ra một vòng gợn sóng.
Thẩm Ôn Đình ôm lấy Văn Ý, cằm anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô, "Đi vào trước đi, bên ngoài lạnh lắm."
Cái ôm của anh rất ấm áp, Văn Ý tham lam cọ cọ một cái, khoang mũi vẫn còn cảm thấy chua xót, ngón tay níu chặt lấy ống tay áo của Thẩm Ôn Đình, cô nói, "Em sợ."
Với Văn Ý mà nói, trên thế giới này ông nội Thẩm là người quan trọng nhất của cô.
Ông nội Thẩm trông nom cô đến khi cô trưởng thành, cô cũng muốn trông nom ông nội Thẩm đến khi ông già đi.
"Đừng sợ, anh ở cùng em." Thẩm Ôn Đình hơi cúi đầu, hôn một cái lên trán Văn Ý.
Đôi môi hạ xuống lạnh như băng, ở bên ngoài một lúc lâu, cơ thể cô cũng lạnh đi rồi.
Bên trong bệnh viện có máy sưởi, bây giờ là nửa đêm, hành lang hơi vắng vẻ.
Thẩm Ôn Đình tìm một chỗ rồi ngồi xuống thì thấy Bạch Tiêu vội vàng chạy đến.
"Thẩm tổng, tôi mua một ít đồ dùng hằng ngày đến, khách sạn cũng đã đặt xong rồi." Bạch Tiêu nhìn Văn Ý đang được Thẩm Ôn Đình ôm vào trong lòng, anh tinh ý tìm một cái chăn trong túi, đưa cho Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình nhận lấy, khoác lên trên người Văn Ý, anh nhỏ giọng hỏi, "Đến khách sạn trước nhé?"
Văn Ý lắc đầu, cô lại rúc vào trong lòng Thẩm Ôn Đình không chịu động đậy.
Tình hình trước mắt của ông nội Thẩm còn chưa rõ, cần phải quan sát một khoảng thời gian.
Dựa theo tình hình hiện tại của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình thật sự lo lắng rằng cô sẽ ngã xuống trước.
"Ông nội có chuyện gì chúng ta sẽ lập tức đến ngay." Thẩm Ôn Đình nói, anh bọc cô lại, ôm ngang người cô lên, đối mặt với ánh mắt của Văn Ý, anh chậm rãi nói, "Bây giờ không phải là lúc để giỡn, về nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó là lúc mà em rất bận đấy."
Văn Ý không lên tiếng, ngầm thừa nhận rồi gật đầu.
Ôm Văn Ý vài khách sạn, Thẩm Ôn Đình giúp cô cởi áo khoác nhung trên người ra, anh đặt cô lên giường rồi mở điều hòa.
Bên ngoài, Bạch Tiêu đang chờ, nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đi ra, anh vội vàng bước lên đón, "Bệnh viện bên kia, tôi đã sắp xếp người trông chừng, một khi có chuyện gì, sẽ lập tức báo cho chúng ta."
"Ừ." Thẩm Ôn Đình cũng hơi mệt mỏi, lúc này đã hơn bốn giờ sáng, anh ấn xương mày, dặn dò Bạch Tiêu, "Chuyện của công ty, gần đây làm phiền Phương Dịch rồi."
Bạch Tiêu gật đầu, "Được." Dừng lại một chút, Bạch Tiêu lại nhìn vẻ buồn rầu trên mặt Thẩm Ôn Đình, anh không nhịn được mà khuyên nhủ, an ủi một câu, "Ông nội Thẩm sống hiền lành sẽ được che chở, anh không cần phải quá lo lắng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."
Thẩm Ôn Đình và Văn Ý không giống nhau, với nhà họ Thẩm, với Văn Ý mà nói, anh là trụ cột.
Văn Ý có thể gục ngã, còn anh thì không thể.
Khôi phục lại trạng thái, Thẩm Ôn Đình gật đầu, "Tối nay vất vả cho cậu rồi."
Bạch Tiêu vội vàng lắc đầu, "Không vất vả, ngược lại thì Thẩm tổng, tối nay anh lo lắng mệt rồi, lại không được nghỉ ngơi.
Bây giờ còn chút thời gian, anh đi nghỉ trước đi.
Nếu ông nội Thẩm có tin gì, tôi lập tức báo cho anh."
Lúc này tâm trạng của Văn Ý không ổn định, để cô ở một mình quá lâu không được.
Mở cửa vào, Thẩm Ôn Đình lại nhớ đến gì đó, "Liên lạc với Ngải Tư Ngôn, bảo cô ấy đến đây một chuyến."
"Được."
Ở bên trong, quả nhiên Văn Ý không hề ngoan ngoãn mà đi ngủ, cô đắp chăn đàng hoàng, nhìn thấy Thẩm Ôn Đình, cô đưa tay về phía anh, "Ôm."
Thanh âm mềm mại nũng nịu, giống như một đứa trẻ bất lực.
Trái tim Thẩm Ôn Đình ngay lập tức trở nên mềm nhũn, anh đi về phía cô, nhẹ nhàng kéo Văn Ý đậy, ôm cô vào trong lòng, "Không ngủ được à?"
"Ừ, nhớ ông nội." Văn Ý vòng hai tay lên cổ Thẩm Ôn Đình, ngửi hương trà thoang thoảng trên người anh, cô hít một hơi thật sâu, "Em đã nghĩ rằng, ông nội sẽ sống lâu trăm tuổi."
Tất cả nguyện vọng của cô chưa từng được thực hiện, ông trời không thể nào không công bằng như vậy được.
Ít nhất là nguyện vọng này, nhất định sẽ thực hiện giúp cô.
Thẩm Ôn Đình: "Ừ, ông nội chỉ là tạm thời hơi mệt thôi, em ngủ một giấc đi."
Văn Ý nặng nề gật đầu, cô nói với anh, "Đợi ông nội tỉnh lại, chúng ta cùng ông chơi cờ, cùng ông đi bộ."
"Được." Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ cô giống như là dỗ con ngủ vậy, "Ngủ thêm một lát nữa đi."
Bàn tay anh vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, rất có nhịp điệu.
Văn Ý quả thật cũng rất mệt rồi, cô lo lắng và sợ hãi, lại khóc lâu như vậy.
Lúc này cô ở trong vòng tay quen thuộc, bên cạnh đều là hơi thở ấm áp của anh, cô nhắm hai mắt lại, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Văn Ý bị tiếng điện thoại đánh thức, mặc dù Thẩm Ôn Đình đã cố ý hạ tiếng nhỏ xuống, chẳng qua là Văn Ý ngủ không sâu, như vậy cũng có thể đánh thức cô.
"Ừ." Thẩm Ôn Đình cúp điện thoại, anh đối mặt với đôi mắt vừa mới ngủ dậy của Văn Ý, "Bác sĩ nói đang trong thời kỳ quan sát, phải đợi hai ba ngày nữa."
Văn Ý gật đầu, cô xốc chăn xuống giường, "Em muốn đi thăm ông nội, ở bên ngoài nhìn một chút cũng được."
Thẩm Ôn Đình biết Văn Ý lo lắng, cô không nhìn thấy sẽ không an tâm, anh cũng không khuyên can nữa, "Được, nhưng em phải ăn sáng trước."
Giọng nói của anh có hơi khàn, nghe rất nhỏ, giống như là đang cố gắng hết sức để kiềm chế vậy.
Văn Ý ngẩn người ra, cô nhìn Thẩm Ôn Đình.
Mắt anh có quầng thâm rõ ràng, quần áo mặc dù hơi xốc xếch, nhưng ủi lại cũng xem như là chỉnh tề.
Cô do dự vài giây, sau đó lớn tiếng nói, "Anh không ngủ cả đêm à?"
"Không ngủ được." Thẩm Ôn Đình nói, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Văn Ý, anh bình tĩnh chuyển chủ đề, "Em đi tắm trước đi, anh đi mua đồ ăn sáng."
-
Lúc đến bệnh viện, cũng chỉ mới hơn tám giờ.
Bác sĩ kiểm tra tình hình như thường lệ, sau khi ra ngoài bác sĩ nói, "Hiện tại mọi thứ vẫn đang dao động trong phạm vi bình thường, chẳng qua là người già lớn tuổi rồi, có thể sẽ phát sinh tình huống bất ngờ, cho nên chúng ta phải tiếp tục quan sát.
"
Dừng lại một chút,bác sĩ nhìn hai người, ông thở dài một tiếng, "Có một chuyện, người nhà nhất định phải biết, đối với người già mà nói, mỗi lần vào viện, đồng nghĩa với thể chất đã không bằng lúc trước."
Văn Ý sững sờ, đầu óc cô ong ong, khả năng lĩnh hội sụp đổ hoàn toàn, cô vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, cô gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể, "Chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì." Thầy thuốc nhìn hai người, "Hai người cũng đừng quá lo lắng, dựa theo tình hình trước mắt, hẳn là không có vấn đề gì lớn."
"Được..." Văn Ý thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài phòng bệnh có một ô cửa kính nhỏ.
Văn Ý nhìn qua cửa kính, thấy ông nội đang nằm bên trong.
Rõ ràng nửa tháng trước cô còn tìm ông nội pha trà, còn trò chuyện cùng ông.
Nhưng mà chớp mắt một cái, ông nội ngủ trên giường bệnh.
Xung quanh có rất nhiều máy móc, ngay cả trên mặt cũng vậy.
Hốc mắt Văn Ý hơi đỏ lên, cuối cùng cô vẫn cố gắng nhịn được, cô nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, "Anh ở đây chờ em một chút."
Thẩm Ôn Đình bắt lấy tay Văn Ý, "Không được chạy lung tung."
Văn Ý nhìn anh mỉm cười, "Em về nhanh thôi."
Lúc này Thẩm Ôn Đình mới chịu buông tay.
Người nằm bên trong là ông nội của anh, nói không khó chịu thì là giả.
Chỉ là anh cũng biết rằng, tình huống càng hốt hoảng như thế này, anh càng phải bình tĩnh.
Nhắm hai mắt lại, dường như cả đêm không ngủ, Thẩm Ôn Đình có chút không nhịn được.
Bóng người lắc lư, nhưng lại được anh giữ lấy.
Cổ họng có hơi đau, có lẽ do gần đây nóng trong người.
Vừa nói, cơn đau nhói lại ập tới.
Tốc độ của Văn Ý rất nhanh, chỉ chừng mười phút, cô đã trở lại.
Chỉ là trên tay cô còn cầm thêm một chai nước suối và một hộp thuốc, "Thẩm Ôn Đình, uống thuốc trước đi."
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình hơi dừng lại, Văn Ý nhìn anh, tự mình vặn chai nước suối rồi nhét vào tay Thẩm Ôn Đình, lại dựa theo lời dặn của y tá lấy hai viên thuốc ra đưa cho anh, "Anh cũng phải chăm sóc mình thật tốt, khó chịu thì đừng chịu đựng một mình."
Thẩm Ôn Đình im lặng, Văn Ý thấy anh không động đậy, cô giục, "Sao không uống?"
"Không có gì." Thẩm Ôn Đình uống thuốc.
Có rất nhiều chuyện, đều do một mình anh gánh vác.
Lâu dần, cũng trở thành thói quen.
Nhưng mà dần dần, sau lưng anh có Văn Ý.
Văn Ý hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thẩm Ôn Đình, cô nghiêm túc nói xin lỗi, "Đột nhiên xảy ra chuyện, em có hơi nóng nảy, không cân nhắc đến cảm nhận của anh."
Ông nội Thẩm không chỉ là ông nội của cô, ông còn là ông nội ruột có chung dòng máu với Thẩm Ôn Đình.
Cô chỉ quan tâm đến nỗi đau của mình, nhưng lại quên mất rằng Thẩm Ôn Đình cũng có cảm giác giống như cô.
"Không sao đâu." Thẩm Ôn Đình lại uống một ngụm nước, cảm nhận được cổ họng thoải mái hơn một chút, anh mới chậm rãi bổ sung thêm một câu, "Chuyện em không có lương tâm cũng không phải ngày một ngày hai."
Văn Ý tức giận, tâm trạng buồn bã vốn dĩ vừa bớt đi được một chút, cô cắn Thẩm Ôn Đình, tức giận trợn mắt nhìn anh.
Tên đàn ông chó này không biết nói chuyện.
Anh cúi đầu nhìn dấu răng nhàn nhạt của cô, Thẩm Ôn Đình liếc nhìn Văn Ý.
Văn Ý hừ một tiếng, kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình, vỗ lên bờ vai không rộng mấy của mình, "Cho anh mượn dựa một lúc, ngủ một lát đi."
Thẩm Ôn Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ mệt mỏi của cô, anh ôm lấy eo cô, đặt đầu Văn Ý tựa lên vai mình, "Em cũng ngủ một lát đi."
Văn Ý ngước mắt lên, "Có phải anh ngại không?"
Thẩm Ôn Đình: "Vai em hẹp quá, không dễ dựa."
Văn Ý: "..." Thấy anh không phải là ngại, mà là đang chê cô.
"Trách anh, sau này nuôi em mập thêm một chút." Thẩm Ôn Đình chậm rãi nói.
"Không cho phép." Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn anh, bàn tay rộng lớn kia vỗ vỗ lưng cô, trên chóp mũi còn có hơi thở mà cô quen thuộc.
Cô nắm lấy tay còn lại của Thẩm Ôn Đình, cô mơ hồ hỏi anh, "Anh vẫn