Ở trong phòng làm việc của Thẩm Ôn Đình náo loạn một lúc, Bạch Tiêu mới cầm tài liệu đi vào, Bạch Tiêu đưa cho Văn Ý, "Phu nhân, đây là tài liệu về Tô Vũ Kiều."
Văn Ý nhìn lướt qua, không giống như là bây giờ mới điều tra, giống như là đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Cô không nhịn được mà nhìn người đàn ông đang chuyên tâm xử lý tài liệu, "Trước đó anh đã điều tra Tô Vũ Kiều rồi à?"
"Anh không yên tâm." Đối với những người gần gũi bên cạnh Văn Ý, Thẩm Ôn Đình ít nhiều gì cũng có chút không yên lòng.
Tô Vũ Kiều quá thân thiết với cô, càng ngày càng lún sâu vào, thì lại càng không dễ dàng nhận ra sự thay đổi của cậu ta.
Cho dù là khi vừa mới quen biết nhau, cậu vẫn còn là một cậu thiếu niên hiền lành.
Nhưng mà ở trong giới giải trí vài năm, mấy ai có thể thật sự giữ được ý định ban đầu chứ?
-
Ra khỏi nghĩa trang, Tô Vũ Kiều ngẩng đầu nhìn cảnh sắc tươi đẹp.
Lúc nhìn đi chỗ khác, cậu nhìn thấy Văn Ý đang đứng cách mình không xa, hôm nay cô mặc đồ ấm hơn hôm qua rất nhiều, "Buổi chiều bay à?"
Cô hỏi rất bình tĩnh, giống như là chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra vậy.
Tô Vũ Kiều gật đầu, đi về phía cô, ánh mắt cậu nhìn qua thì nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đang đứng bên cạnh.
Ánh mắt cậu lóe lên.
Chắc là cô biết rồi.
"Tại sao không nói với chị?" Văn Ý tức giận, nhưng cô không thể làm gì.
Đây là chuyện nhà của Tô Vũ Kiều, giữa bọn họ, nói khó nghe một chút thì chính là không quen không biết, Tô Vũ Kiều cũng không cần thiết phải nói với cô những chuyện này.
Nhưng mà cô cho rằng bọn họ là người, ít nhất thì có rất nhiều chuyện Văn Ý cũng đã chia sẻ với cậu ta.
Tô Vũ Kiều thì ngược lại, cậu ấy giấu giếm tất cả mọi chuyện với cô, không chịu tiết lộ cho Văn Ý một chút nào.
Tô Vũ Kiều im lặng vài giây, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, "Cũng không phải là chuyện lớn gì." Ban đầu mẹ cậu bị bệnh ung thư rồi qua đời, sự nghiệp của cậu rơi xuống đáy cốc, nợ rất nhiều tiền.
Bên trong chiếc thùng nhuộm đầy mưu mô đó, vốn dĩ cậu nghĩ rằng chỉ cần không mong không cầu gì sống hết đời này là được.
Nhưng thường thì mọi thứ không diễn ra như kế hoạch đã định.
Dù sao thì cậu cũng phải sống, cứ mãi không tranh không đoạt như vậy, sau này quay đầu nhìn lại thì chẳng còn gì cả.
Ít nhất số tiền nợ phải trả xong, đến lúc đó, sau đó cậu sẽ lui về ở ẩn, tìm một nơi tĩnh lặng, nghỉ ngơi thật tốt.
Còn Văn Ý, nếu như không phải là lần ngoài ý muốn khi đó, bọn họ sẽ không quen biết nhau.
Chuyện nhà của cậu, cậu không muốn kéo Văn Ý vào.
Có những người, có thể quen với nhau, đã là rất may mắn rồi.
Lúc này Văn Ý vừa tức giận vừa đau lòng, thảo nào đón Tết không chịu về nhà, thảo nào rõ ràng có nhà nhưng lại đi thuê nhà.
Ngôi nhà mà không có người thân, thì không thể xem là nhà được.
"Chị không trách em." Văn Ý buồn bực nói, cô nghiêm túc nhìn Tô Vũ Kiều, "Tranh giành cũng tốt.
Em tốt như vậy, vinh quang kia cậu cũng nên đi xem thử một chút."
Tô Vũ Kiều rất xuất sắc, cậu ấy xứng đáng đứng trên đỉnh cao nhất của ngọn núi.
Tô Vũ Kiều hơi run lên.
Cậu vẫn luôn biết rằng tính tình của Văn Ý rất nóng nảy, làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả, nhưng mà có rất nhiều chuyện, trong lòng cô đã nhìn thấu rồi.
"Có thể ôm một cái không?" Tô Vũ Kiều hỏi cô.
Văn Ý gật đầu, cô chủ động tiến lên, ôm lấy Tô Vũ Kiều.
Cái ôm của cậu rất ấm áp, có mùi của hoa dành dành.
Văn Ý có thể cảm giác được ánh mắt của Thẩm Ôn Đình ở sau lưng mình càng ngày càng nóng, cô cố gắng lờ đi, chẳng qua chỉ là ở trước mặt anh ôm Tô Vũ Kiều thôi mà, "Chuyện của bác gái, chị rất xin lỗi, không thể ở cùng em khi em cần.
Sau này có chuyện gì thì đừng lừa chị."
"Được." Tô Vũ Kiều nói, trước đây luôn là Văn Ý nói muốn đứng ở trước mặt cậu, bảo vệ cậu.
Nhưng mà bây giờ mới biết được, cô nhỏ nhắn như vậy, "Chuyện em nằm viện, là em để cho bọn họ làm lớn chuyện."
Lần đó gãy xương phải nằm viện, Văn Ý dặn dò Lý Ngọc Mẫn không được để lộ ra, nhưng nó vẫn bị truyền ra ngoài.
Trong lúc cậu đang ở đáy cốc, dù sao thì cũng phải có tin tức gì được tung ra, lấy được hảo cảm của người đi đường và người hâm mộ.
"Chuyện này không tính." Văn Ý cố chấp nói, giống như là cô đang liều mạng cứu vãn tình cảm giữa bọn họ.
Nếu như đây là cách để Tô Vũ Kiều sống sót trong giới giải trí, Văn Ý vẫn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy.
Dường như cô cũng hiểu ra rất nhiều chuyện, nếu như là trước đây, cô sẽ trực tiếp giúp Tô Vũ Kiều trả xong món nợ.
Nhưng mà bây giờ, cô không nói một tiếng nào.
Tô Vũ Kiều buông cô ra, thấp giọng trêu chọc một câu, "Còn không buông ra, em sợ là Thẩm tổng sẽ qua đây mất."
Xe đến đón Tô Vũ Kiều đã đến, quản lý của cậu ấy ngồi ở phía sau, nhìn thấy Văn Ý ở đây, cũng không dám lộ mặt.
"Văn Ý, vào giới giải trí, em thật sự không hối hận." Tô Vũ Kiều nói với cô.
"Cho nên, sau này chị đừng cảm thấy chị nợ em."
Văn Ý gật đầu, cô nhìn Tô Vũ Kiều lên xe.
Cô biết, mặc dù như vậy, bọn họ cũng sẽ không giống trước đây được nữa.
Cậu thiếu niên ấm áp khi đó, cũng đã đi trên con đường càng đi càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một ít ký ức.
Quản lý nhìn Tô Vũ Kiều, ném hợp đồng qua cho cậu, "Không bỏ được?"
Tô Vũ Kiều lắc đầu, "Như vậy cũng rất tốt." Cậu vốn dĩ đã tính xong rồi, sẽ không được Văn Ý tha thứ.
Quản lý thở dài một hơi, "Đoạn đường mà cậu đi cũng không dễ dàng gì, cho dù những thứ cậu ghét, tôi vẫn phải giúp cậu làm.
Những món nợ kia, không phải là một con số nhỏ."
"Tôi biết."
Im lặng một lúc lâu, quản lý lại hỏi, "Cậu thích cô ấy à?"
Tô Vũ Kiều không trả lời.
Trên đường trở về, dọc đường đi, hoa tử kinh rơi đầy xuống đất.
Chiếc xe rời đi, Văn Ý mới chịu đưa mắt nhìn Thẩm Ôn Đình bên cạnh, người đã đứng một lúc lâu.
Anh đứng ở đó, dáng người cao thẳng, tỷ lệ dáng người đẹp đến nỗi khiến người khác ghen tị.
Đôi chân dài thẳng tắp, mỗi một bộ phận đều hoàn hảo, giống như được ông trời ưu ái vậy.
Văn Ý chép miệng, vươn tay về phía anh, "Anh có muốn đến ôm cục cưng của anh một lúc không?"
Với Tô Vũ Kiều, Thẩm Ôn Đình vẫn rất để ý.
Mặc dù anh biết Văn Ý không có tình yêu nam nữ với cậu ta, nhưng anh vẫn rất để ý.
Chẳng qua là do trong lòng Văn Ý cảm thấy thẹn, mặc dù anh không hài lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Anh ôm Văn Ý đang khổ sở vào trong lòng mình, Thẩm Ôn Đình thấp giọng nói, "Muốn khóc à?"
Vốn dĩ hốc mắt của Văn Ý đang ngập nước, nghe được câu này, cô gắng gượng nuốt nước mắt vào trong, "Làm gì!"
"Định tìm thứ gì đó nhặt lên." Thẩm Ôn Đình trả lời.
Văn Ý: "..." Trí nhớ của anh, sao lại tốt! như vậy! chứ!
-
Thẩm Ôn Đình phát hiện ra rằng, từ sau khi Tô Vũ Kiều rời đi, thời gian mà Văn Ý quấn lấy anh nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Trừ những lúc cô phải đến studion, dường như Văn Ý đem toàn bộ công việc chuyển đến phòng làm việc của anh.
"Thẩm Ôn Đình..."
Bạch Tiêu vẫn đang làm hết bổn phận, báo cáo công việc với Thẩm Ôn Đình, nhưng đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên từ trong phòng nghỉ.
Anh duy trì biểu cảm trên khuôn mặt, tiếp tục bình tĩnh báo cáo.
Miệng anh vừa mới mở ra định nói, trước mặt Thẩm tổng đã có người rồi, "Tạm ngừng."
Vào trong phòng nghỉ, Thẩm Ôn Đình bật đèn lớn lên, anh nhìn thứ nhô lên trên giường.
Anh vừa đi tới, Văn Ý đã bò đến, cái miệng nhỏ lầm bầm nói, "Em muốn ăn bánh donut, ta muốn uống coca đá, muốn ăn Takoyaki."
Thẩm Ôn Đình lạnh lùng nói, "Vậy em cứ tiếp tục ngủ, trong mơ cái gì cũng có."
Văn Ý: "..." Có thể ngay lập tức khiến cô từ trạng thái mơ mơ màng màng chuyển sang tỉnh táo hoàn toàn, cũng chỉ có tên đàn ông chó không hiểu sự lãng mạn này thôi!
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình nổi hứng trêu chọc cô, "Trong mơ còn có cánh gà rán, hamburger và lẩu nữa đấy."
Văn Ý: "..." Nói sao mà nước miếng của cô cũng sắp rơi xuống rồi.
Không nằm nổi nữa, Văn Ý vén chăn lên, cô vừa mới đứng dậy lại bị Thẩm Ôn Đình kéo xuống.
Cô nhìn lại, nghiêm túc nói, "Em không muốn làm cá mặn nữa." Cô muốn đi ăn cá mặn.
Thẩm Ôn Đình hơi đau đầu, nhắc nhở nàng, "Bà dì của em tới."
Văn Ý nghiêng đầu nhìn lại, trên giường có một vết bẩn nhỏ.
Cô vội vàng đứng đối diện với Thẩm Ôn Đình, không để cho anh nhìn thấy, "Chỗ anh có quần áo của em không?"
"Không có." Thẩm Ôn Đình đứng dậy.
Khuôn mặt của Văn Ý ở bên cạnh đỏ lên, cô cúi đầu, giống như là một chú chim cút vừa mắc phải sai lầm.
Thanh âm của Thẩm Ôn Đình mang theo ý cười, "Em vào nhà vệ sinh trước đi, anh bảo Bạch Cảnh chuẩn bị quần áo cho em."
Văn Ý gật đầu, cô đi thẳng ra phía sau Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình biết cô xấu hổ, anh ga lăng đưa lưng về phía Văn Ý, vén chăn lên, kéo ga giường bên trong ra.
Mấy ngày nữa là hôn lễ của Bối Lệ, Văn Ý dành thời gian ra, cố gắng làm xong bản thảo.
Hơn nữa gần đây vì chuyện của Tô Vũ Kiều mà tâm trạng của cô không được tốt lắm, áp lực chồng chất lên nhau, bà dì cả vui vẻ "chăm sóc" cô hai lần.
Sau khi cô mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài, ga trải giường