Lúc Thẩm Ôn Đình và Văn Ý đến biệt thự Yên Thủy, trong mấy ngày nghỉ, Lạc Lạc đã chất khối gỗ thành một đống cao.
Nhìn thấy hai người, cậu nhóc vui mừng nhảy cẫng lên, thuần thục ôm lấy eo Văn Ý, nhìn cô mỉm cười ngọt ngào, "Chị tiên nữ, đã lâu không gặp."
Văn Ý được cậu nhóc gọi ngọt ngào như vậy, tình thương của người mẹ bộc phát, cô dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, "Hôm nay anh ấy có mang quà đến cho em."
Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn Thẩm Ôn Đình, cũng không lạ lẫm gì nữa, "Anh mua quà cho Lạc Lạc ạ?"
Thẩm Ôn Đình đưa chiếc hộp trong tay cho cậu nhóc, "Ừ, cho Lạc Lạc đấy."
Chiếc hộp rất lớp, sắp cao bằng một nửa người Lạc Lạc.
Mà Thẩm Ôn Đình hiển nhiên là chưa biết cách làm thế nào để ở cùng với một đứa trẻ, ngay cả lúc nói chuyện cũng hơi mất tự nhiên, nhưng anh vẫn ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn cậu nhóc mập mạp trước mặt mình, "Quà sinh nhật muộn."
"Cảm ơn anh!" Lạc Lạc bỗng nhiên hôn lên mặt Thẩm Ôn Đình.
Cảm giác mềm mại như kẹo sữa, thêm với mùi sữa trên người của Lạc Lạc làm cho Thẩm Ôn Đình hơi ngẩn người ra.
Với tính cách của mình, anh chưa từng tiếp xúc nhiều với trẻ con, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, trừ cô nhóc Văn Ý ra, trẻ con cũng rất đáng yêu.
Sau khi hôn Thẩm Ôn Đình, Lạc Lạc ôm quà của mình chạy đến khoe với ông nội Thẩm.
Thẩm Ôn Đình đứng dậy, anh nhìn Văn Ý, đối diện với đôi mắt đang cong lên của cô, "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là em cảm thấy, sau này anh sẽ là một người cha dịu dàng." Văn Ý khoác lên cánh tay của Thẩm Ôn Đình.
Cô và Thẩm Ôn Đình không ai có được một người cha tốt, nhưng mà Văn Ý biết rằng, sau này Thẩm Ôn Đình nhất định sẽ là người cha tốt.
-
Đã đến trưa, Thẩm Ôn Đình xắn ống tay áo lên đi vào nhà bếp, còn Văn Ý chạy đến trước mặt ông nội Thẩm.
"Ông nội, mấy ngày nay ông lại lén lút uống trà đặc sao?" Văn Ý xụ mặt nhìn ông nội Thẩm, "Dì giúp việc đã nói với con rồi, buổi tối ông không ngủ được."
"Nói bậy!" Bị Văn Ý vạch trần, ông nội Thẩm tức giận nói, "Ông chỉ tùy tiện uống hai hớp!"
"Vậy cũng không được." Văn Ý xoa bóp vai cho ông nội Thẩm, cô thuận miệng khuyên nhủ ông nội, "Ông nội, nếu ông còn như vậy, con chỉ có thể bảo Thẩm Ôn Đình lấy hết trà của ông về."
Thứ quý giá nhất của ông nội Thẩm là số trà kia, vừa nghe Văn Ý nói như vậy, ông lập tức nói, "Ôn Đình là do ông dạy, ai thắng ai thua cũng chưa chắc."
Đương nhiên ông nội Thẩm đã quên mất chuyện ông không thể thắng được Thẩm Ôn Đình nếu ông không gian lận.
"Được rồi được rồi, không tranh với ông nữa.
Ông đấy, đừng cố chấp như vậy nữa, ông có thể uống trà, nhưng phải có chừng mực." Văn Ý nói, lại xoa bóp chân cho ông nội Thẩm, "Nếu không con sẽ khóc cho ông xem."
"Con hay bày trò lắm đấy." Ông nội Thẩm vừa mỉm cười vừa mắng cô, ông vỗ vỗ lên tay cô, "Được rồi, Ôn Đình ở trong nhà bếp một mình, con mau vào giúp nó đi."
"Được, hôm nay con sẽ thể hiện tài nghệ cho ông xem." Văn Ý cười hì hì rồi nói, cô cởi áo khoác ra rồi chui vào nhà bếp.
Văn Ý vừa mới vào nhà bếp, ông nội Thẩm che miệng lại, ông kho khan liên tục.
Cổ họng rất ngứa, ông nội Thẩm ho đến nỗi mặt đỏ lên, dọa Lạc Lạc đang chơi xếp khối gỗ sợ hết hồn.
Lạc Lạc không chơi xếp gỗ nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo căng thẳng nhìn ông nội Thẩm, cậu nhóc nói, "Ông Thẩm, có phải ông không thoải mái không? Lạc Lạc đưa ông đến bệnh viện nhé?"
"Lạc Lạc có lòng rồi, lát nữa ông khỏe ngay ấy mà." Ông nội Thẩm vừa dứt lời, ông lại ho khan hai tiếng.
Lạc Lạc nghiêng đầu, "Ông ơi, mẹ cháu nói, chỉ cần đến bệnh viện thì sẽ không đau nữa."
"Lạc Lạc, bệnh của ông, đến bệnh viện cũng vô ích thôi." Ông nội Thẩm chậm rãi nói, ông sờ đầu Lạc Lạc, "Sau này cháu lớn lên rồi thì sẽ hiểu."
Lạc Lạc gật đầu, nửa hiểu nửa không, "Chị cũng hiểu đúng không ạ?"
Ông nội Thẩm cười cười, "Chị giống với Lạc Lạc, vẫn còn là một đứa trẻ.
Đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta, không được nói cho chị biết."
Lạc Lạc: "Được! Đây là bí mật nhỏ của Lạc Lạc với ông!"
Trong nhà bếp, Văn Ý cắt cà chua thành mấy miếng nhỏ rồi bỏ vào trong chén, "Sau đó thì sao?"
"Lấy bốn quả trứng gà." Thẩm Ôn Đình vừa xào thức ăn vừa nói, anh vẫn không yên tâm mà nhìn về phía Văn Ý, "Cất dao đi."
"Ồ." Văn Ý ngoan ngoãn nghe lời, cô lấy bốn quả trứng gà đập ra rồi bắt đầu đánh trứng.
Cô rất ít khi nấu đồ ăn, trước đây cũng đã từng học qua rồi.
Mỗi làm cô đều sợ dầu bắn lên, cuối cùng cô lại trốn ra xa.
Bây giờ cô cũng chỉ có thể giúp Thẩm Ôn Đình làm mấy việc lặt vặt.
Nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Ôn Đình, chuẩn bị xong thức ăn, Văn Ý lại không có chuyện gì làm.
Trong tủ lạnh có sữa chua và đồ uống, ông nội Thẩm biết cô sẽ thường xuyên đến đây nên ông đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Cô lấy một hộp sữa chua, Văn Ý đi vòng ra sau lưng Thẩm Ôn Đình, cô áp trán lên lưng anh, "Thẩm Ôn Đình."
"Ừ?" Giọng nói trầm thấp từ trong cổ họng anh vang lên, lẫn với tiếng xào rau, khiến người ta có cảm giác yên tâm.
"Hôm nay ánh mặt trời ấm quá." Văn Ý dựa vào người Thẩm Ôn Đình, cửa sổ trong nhà bếp đang mở, ánh mặt trời bên ngoài đi vào, để lại cái bóng trên mặt đất.
Thẩm Ôn Đình làm xong món cá chua ngọt, anh quay đầu lại, Văn Ý không kịp chuẩn bị, cô cứ như vậy chạm vào lồ ng ngực anh.
"Đau..." Đụng trúng mũi cô, Văn Ý đang lầm bầm nói thì có một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mũi cô, anh nói nhỏ với cô, "Ở đây khói, em ra ngoài đợi một lát đi."
Văn Ý không muốn đi, cô ở bên cạnh anh, "Muốn ở cùng anh."
"Vậy em phải ngoan một chút." Thẩm Ôn Đình hơi cúi người xuống, ngang tầm mắt với cô, đôi môi mỏng in dấu lên khóe môi cô, cảm giác ươn ướt vừa chạm vào đã rời đi, "Đừng phá rối anh."
Văn Ý ngước mắt lên, đôi mắt của người đàn ông còn trong hơn cả ánh mặt trời.
Lúc cô đang ngẩn người ra, một nụ hôn dài ập xuống.
Trong miệng cô đang thơm mùi sữa, Thẩm Ôn Đình vẫn luôn không thích uống sữa.
Nhưng anh lại phát triển tốt hơn so với Văn Ý ngày ngày đều uống, cô vẫn bị Thẩm Ôn Đình chèn ép.
Người đàn ông có thể đừng cám dỗ cô như vậy được không! Có thể chuyên tâm nấu ăn được không!
Thẩm Ôn Đình nhìn thấy cô đang căng thẳng, động tác của anh chậm lại.
Đến khi anh thỏa mãn rồi mới chịu buông cô ra, "Ra ngoài chờ anh, nhé?"
Có thứ gì đó cứng cứng đè lên người cô, Văn Ý cứng đờ, cô gật đầu.
Thẩm Ôn Đình là một tên lưu manh!
Đêm khuya.
Bác sĩ đi ra khỏi phòng ông nội Thẩm, nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở lan can.
Anh đứng ngược sáng, dáng người cao thẳng.
"Bác sĩ Hứa." Thẩm Ôn Đình lên tiếng trước, "Sức khỏe của ông nội thế nào rồi?"
Nhìn người đàn ông điềm tĩnh và có khí thế ở trước mặt, bác sĩ Hứa ngập ngừng, nhất thời không biết nên nói gì.
"Bác sĩ Hứa không cần giấu tôi, với tư cách là người nhà, tôi nghĩ mình vẫn có quyền được biết." Thẩm Ôn Đình lạnh lùng nói, không giống với vẻ lạnh lùng thường ngày, cảm giác có vài phần áp bức.
Bác sĩ Hứa vô thức nhìn về phía cửa phòng của ông nội Thẩm, ông thở dài một tiếng, "Sức khỏe của ông Thẩm càng ngày càng kém, e rằng không có cách nào chữa khỏi."
Sinh lão bệnh tử, suy cho cùng vẫn là một hành trình.
Có nhiều tiền đi nữa, thiết bị y tế có tốt đi chăng nữa, cũng không thể giữ được mạng sống.
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình dần trở nên ảm đạm, "Còn bao lâu nữa?"
"Cái này không thể nói được." Bác sĩ Hứa suy nghĩ một chút, "Một hai năm."
Nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Ôn Đình không đúng lắm, bác sĩ Hứa vội vàng an ủi, "Thật ra thì ông Thẩm..."
"Không cần an ủi tôi." Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói, "Sau này vẫn nhờ bác sĩ Hứa vất vả chăm sóc cho ông nội, cảm ơn."
Một hai năm sao?
Thẩm Ôn Đình khẽ nhíu mày, ánh đèn không mấy sáng sủa trong hành lang chiếu lên khuôn mặt anh, che đi suy nghĩ trong mắt anh.
-
Lúc Thẩm Ôn Đình về phòng, Văn Ý đã lên giường và chuẩn bị ngủ.
Nghe được động tĩnh, vốn dĩ Văn Ý sắp ngủ rồi, cô mở mắt ra, "Sao về trễ vậy?"
"Ra vườn ngồi một lúc." Thẩm Ôn Đình nói, anh vén màn cửa sổ ra rồi tắt máy lạnh.
Văn Ý rất buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng mở mắt ra, cô nhìn Thẩm Ôn Đình đi tới, cô ngáp một cái, cô đưa tay về phía Thẩm Ôn Đình, "Ôm."
Khi ngủ, Văn Ý rất không có cảm giác an toàn, cô thích ôm đồ vật.
Trước đây Thẩm Ôn Đình không cho cô ôm, cô sẽ ôm gấu.
Bây giờ có Thẩm Ôn Đình rồi, mỗi đêm cô đều quấn lấy anh.
Thẩm Ôn Đình tắt đèn lớn đi, anh ôm lấy Văn Ý.
Đôi mắt lim dim buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên ngực anh, tay cô không chịu an phận mà chọc vào eo anh, "Có tâm sự phải không?"
"Không có.
Chỉ là thấy hoa ở ngoài vườn nở rất đẹp." Thẩm Ôn Đình hôn lên trán Văn Ý, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của cô, "Em mệt thì ngủ đi."
"Tên cặn bã!" Văn Ý ở trong lòng anh đột nhiên bắt đầu suy nghĩ, "Hoa dại bên ngoài thơm bằng đóa hoa của nhà mình là em sao?"
Thẩm Ôn Đình: "..."
Trước đây Phương Dịch đã từng nói, có những lúc phụ nữ không chịu nói lý lẽ.
Nói không được, chỉ có thể nghe theo, dỗ dành.
"Hừ." Văn Ý lại nói nhỏ một tiếng, "Trả lời em đi."
"Không có." Trong lòng anh cũng chỉ có đóa hoa nhỏ yếu ớt này thôi, những thứ khác đều không lọt vào mắt anh.
Văn Ý hài lòng, cô cọ cọ vào ngực anh, hoàn toàn không để ý rằng người đàn ông bên cạnh bị hành động này của cô mà đốt lên ngọn lửa tình.
Thẩm Ôn Đình nhắm mắt lại, anh cố gắng hết sức để chịu đựng.
Bây giờ Văn Ý đang rất buồn ngủ, anh mà quấn lấy cô, nói không chừng ngày mai cô lại tức giận.
"Thẩm Ôn Đình...!Sức khỏe của ông nội càng ngày càng kém..." Cô thì thầm trong lòng anh, giọng nói càng ngày càng nhỏ, "Em sợ..."
Người trong lòng mình im lặng, Thẩm Ôn Đình ôm lấy cô, nghe thấy hô hấp đều đều của cô, "Đừng sợ, anh ở đây."
Văn Ý sợ cô đơn, vì thế cho dù đi ngủ, cô cũng sẽ để lại một ánh đèn.
Thẩm Ôn Đình nghĩ, anh không yên tâm để Văn Ý lại một mình.
Vì thế đời này, anh phải ở bên cạnh Văn Ý.
-
Giữa hè, Văn Ý xuất bản quyển truyện tranh đầu tiên của mình.
Sau khi Bạch Tiêu biết được, anh dùng tài khoản Weibo chính thức của tập đoàn Thẩm thị, bình luận bên dưới ngay lập tức bùng nổ.
"Chết tiệt? Câu chuyện tình yêu của sếp Thẩm và phu nhân? Tôi ghen tôi ghen nhưng vẫn muốn mua!"
"Đừng cản tôi, tôi muốn biết người có tiền yêu đương thế nào."
"Chị em này tin tôi đi, mua cổ phiếu không lỗ đâu! Tôi từ Weibo của tác giả chạy qua đây, thật sự rất ngọt ngào."
"A...!Tôi cũng xem rồi, sếp Thẩm quả là một người đàn ông tuyệt vời, tôi cũng muốn tổng giám đốc bá đạo!"
Ngải Tư Ngôn vừa lướt xem bình luận vừa chua xót nói, "Tớ cũng vậy, tổng giám đốc Thẩm quả là một người đàn ông tuyệt vời."
Văn Ý liếc mắt nhìn qua, "Phương Dịch nhà cậu không tốt à?"
"Anh ấy là một tên nói lời không giữ lấy lời, cả ngày chọc giận tớ thôi." Ngải Tư Ngôn vừa nhắc tới Phương Dịch thì tức lên, cô hút một hơi trân châu.
Văn Ý nhìn sang bên cạnh, chỉ sợ cô gái này lúc nổi giận sẽ làm ra chuyện lớn, "Cậu yên tâm đi, với tài võ nghệ của Phương Dịchcó thể bình yên vô sự cho đến bây giờ, đã yêu sâu sắc lắm rồi."
Ngải Tư Ngôn nhai trân châu trong miệng, cô nói, "Cũng phải."
Đến khi cô nuốt hết trân châu xuống, Ngải Tư Ngôn mới hỏi, "Cậu không định lên Weibo PR một chút à? Tớ nhớ là lúc cậu ký hợp đồng cũng có phân chia phần trăm mà, nếu sách này bán chạy, cậu còn kiếm thêm được một khoản."
Văn Ý ghét bỏ nói, "Tớ thiếu chút tiền này à?"
Ngải Tư Ngôn: "..." Suýt chút nữa quên mất, người phụ nữ này vài năm trước