Đêm ba mươi, Văn Ý nhìn chằm chằm vào điện thoại, mấy phong bao lì xì mà cô giật toàn là những bao ít nhất.
Bao lì xì hai trăm tệ, cô cũng chỉ giành được mười tệ.
Mọi người trong nhóm đều trêu chọc cô, Văn Ý bực bội ném điện thoại sang bên cạnh, cô đâm đâm Thẩm Ôn Đình đang ở bên cạnh đọc sách, "Ba mươi tết rồi, anh cũng gửi bao lì xì cho em đi."
"Được." Thẩm Ôn Đình đặt sách xuống, anh mở nhóm WeChat.
Anh xem lịch sử trò chuyện, mấy bao lì xì mà người khác giành được cũng rất nhiều, con số của Văn Ý lại vô cùng nổi bật.
Đối diện với ánh mắt của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý ưỡn ngực nói, "Trước đó đều là ngoài ý muốn, anh gửi một lần, em đảm bảo sẽ là vua may mắn."
Thẩm Ôn Đình làm theo, anh gửi liên tiếp năm bao lì xì.
Văn Ý hưng phấn mở từng cái ra, sau đó cô giận tối mắt tối mũi.
Ba bao kia không cướp được, hai bao tám hào.
Tám hào!!
(*) 1 tệ = 10 hào
Cố Phương Nguyên: Tổng giám đốc Thẩm oai phong!
Ngải Tư Ngôn: Ha ha ha ha cục cưng, sao cậu chỉ có tám hào vậy, cười chết tớ rồi.
Phương Dịch: Chậc chậc chậc, bà Thẩm quả nhiên là xem thường chút tiền lì xì này.
Lục Y Y: Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm, cảm ơn bà Thẩm!
Văn Ý: "..." Cút giùm!
Cô không để ý đến mấy lời trêu chọc ở trong nhóm, Văn Ý ném điện thoại sang một bên, cô nằm xuống, cô trợn mắt nhìn trần nhà, cô tức giận nói, "Em nghĩ là WeChat cho em vào danh sách đen rồi."
Thẩm Ôn Đình sửa lại lời nói nhảm của cô, "Đây là chuyện liên quan đến may mắn."
Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn anh, "Ý anh là em xui à?"
Thẩm Ôn Đình im lặng hai giây, "Số lượng tiền là xác suất ngẫu nhiên, em lấy mấy lần, tỉ lệ cao hơn một chút."
Văn Ý nghiêng đầu nhìn anh, "Vậy anh gửi thêm mấy bao đi?"
Thẩm Ôn Đình còn chưa kịp nói chuyện, Văn Ý lại nói, "Thôi khỏi đi, đừng gửi nữa, dù sao thì em cũng xui mà."
Không còn sớm nữa, Thẩm Ôn Đình nằm xuống, Văn Ý chui vào trong lòng anh, giọng nói trong trẻo, "Thật ra thì em vẫn may mắn lắm đấy, gặp được anh rồi."
Cả đời may mắn một lần là đủ rồi.
Thẩm Ôn Đình nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Văn Ý, trái tim anh cảm thấy ấm áp, anh hôn nhẹ lên trán cô, "Ngủ thôi."
Đầu năm, khi cô tỉnh lại, chuyện đầu tiên mà Văn Ý làm là xem WeChat.
Tối hôm qua cô không đón giao thừa, sáng dậy tin nhắn chúc mừng cũng sắp 99+ rồi.
Đầu tiên là tin nhắn của Thẩm Ôn Đình, anh gửi đến hai mươi tin nhắn chuyển tiền.
Văn Ý nghi ngờ rằng, nếu WeChat không hạn chế số tiền được chuyển đi, có lẽ là tin nhắn của Thẩm Ôn Đình phải tràn màn hình.
Cô nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, đúng lúc người đàn ông quay lại nhìn cô, ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng, "Văn Ý, năm mới vui vẻ."
"Chồng yêu năm mới vui vẻ." Tâm trạng của Văn Ý rất tốt, cô chụp màn hình cuộc trò chuyện với Thẩm Ôn Đình, "Em muốn đăng lên vòng bạn bè! Hừ, ai bảo tối qua bọn họ trêu em."
Văn Ý: Năm mới lại đến, mong là anh Thẩm quan tâm nhiều hơn.
【Ảnh đi kèm:Lịch sử chuyển tiền。】
Ngải Tư Ngôn: Đm!
Phương Dịch: Đm!
Cố Phương Nguyên: Đm!
Lục Y Y: A...!Phá đội hình một chút, chị Văn Ý, nhà chị còn cần bảo mẫu không?
Bát cơm cho chó đầu tiên của năm, ăn no lắm rồi.
- -
Đêm mùng một, Cố Phương Nguyên vẫn bao phòng như thường lệ, Văn Ý dẫn theo cậu nhóc mập mạp nhà mình đến chơi mạt chược.
Thẩm Dịch Chi gần một tuổi, sắp đi được rồi, nhưng vẫn chưa vững lắm, vẫn còn cần Văn Ý ở bên cạnh đỡ cho.
Bây giờ cậu nhóc ngoan ngoan ngồi trên đùi Văn Ý, thỉnh thoảng lại giật tóc cô.
Ngải Tư Ngôn đánh ra một quân Tam Điều, ánh mắt cô nhìn chằm chằm cậu nhóc mũm mĩm trong lòng Văn Ý, "Cục cưng, ăn Tết có bận gì không?"
(*) Mình hoàn toàn không biết gì về các quân bài mạt chược, cũng không biết chơi luôn, tên quân bài hoàn toàn là phiên âm Hán - Việt.
Văn Ý: "Không bận, rảnh lắm."
Ngải Tư Ngôn vừa mới nghĩ xong sẽ đánh quân gì, cô trầm tư vài giây, cô nghiêm túc nhìn Văn Ý, "Tớ cảm thấy cậu và Thẩm Ôn Đình có thể mượn cơ hội này để sống thế giới của hai người."
Bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi càng lớn càng đáng yêu, mỗi lần Ngải Tư Ngôn đều nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, cô hận không thể trộm mang về.
Văn Ý không còn lạ gì nữa, cô nhẹ nhàng kéo tóc mình từ trong tay Thẩm Dịch Chi ra, "Muốn con trai, tự mình sinh một đứa đi."
Ngải Tư Ngôn: "..."
Thẩm Dịch Chi tiếp tục hành hạ mái tóc của Văn Ý mà không biết mệt, Văn Ý không còn cách nào, đành phải xoay người thằng bé lại.
Cô xoay người Thẩm Dịch Chi lại, để thằng bé ngồi đối diện với bàn mạt chược, cô nghiêm túc dạy dỗ cậu nhóc, "Chơi mạt chược, đừng nghịch tóc mẹ nữa."
"A a..." Lần đầu tiên nhìn thấy mạt chược, Thẩm Dịch Chi rất hiếu kỳ, đưa tay ra dựng quân Ngũ Đồng lên.
"Lạch cạch."
Quân Nhất Đồng bị thằng bé đẩy ra ngoài, ánh mắt Cố Phương Nguyên sáng lên, anh vội vàng đoạt lấy, "Chạm!"
(*) Chạm: Nếu đối thủ đánh bài, nếu trong tay bạn có hai quân bài giống nhau, bạn có thể đánh.
Ví dụ, trên tay có hai quân Ngũ Vạn, đối phương đánh tiếp một quân khác, bạn có thể chạm, sau khi chạm một quân bài thì sẽ đánh một quân bài (vào và ra).
[Baidu nó ghi vậy á chứ tui cũng không hiểu -.-]
"Vừa rồi là do Tiểu Thập quấy rối, không tính." Văn Ý tức giận, bài của cô đang rất tốt, kết quả lại bị Thẩm Dịch Chi phá rối, tất cả tan thành mây khói.
Cố Phương Nguyên không quan tâm, tiền bạc trước mặt không có bạn bè.
Anh bảo vệ bài của mình thật tốtt, "Tôi cũng mặc kệ."
Văn Ý: "..." Thôi vậy, còn có thể xoay chuyển tình thế.
Thẩm Dịch Chi giống như đã tìm ra được món đồ chơi mới vậy, bị Văn Ý giữ tay lại, cậu nhóc sẽ dùng chân đá, lần nào cũng là quân bài mà Cố Phương Nguyên còn thiếu.
Ném hết tất cả nguyên liệu vào, Phương Dịch đóng nắm lại, tiếp tục chuẩn bị món ăn tiếp theo.
Anh liếc nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh đang nghiêm túc làm thức anh, anh cười nói, "Lại làm đồ ăn tốt cho sức khỏe à?"
Văn Ý đang trong thời gian cho con bú, Thẩm Ôn Đình đã học rất nhiều món ăn tốt cho sức khỏe.
Vì để hợp khẩu vị của Văn Ý, anh đã nghiên cứu rất lâu.
"Một công đôi chuyện." Lại nói đến, Thẩm Ôn Đình cũng đã ba mươi rồi.
Một người đàn ông ở tuổi ba mươi, thời gian không để lại quá nhiều dấu vết trên người anh, nhưng lại khiến anh càng thêm trưởng thành chững chạc.
"Thẩm Dịch Chi!" Bên ngoài vang lên giọng nói tức giận của Văn Ý.
Động tác của Thẩm Ôn Đình hơi dừng lại, Phương Dịch xua tay, "Đi xem một chút đi."
Thẩm Ôn Đình vừa mới rửa tay xong đi ra ngoài, Văn Ý đã nhào vào trong lòng anh, rất là uất ức, "Con trai anh là gián điệp của Cố Phương Nguyên!"
Thẩm Ôn Đình nhướng mày, tên đầu sỏ lúc này đang ngồi trong lòng Ngải Tư Ngôn, mỉm cười vui vẻ.
"Thua bao nhiêu?" Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý.
Văn Ý nhỏ giọng nói cho anh một con số, cô tức giận nói, "Tiểu Thập ra bài lung tung."
Cũng không nhiều lắm, so với năm trước, năm nay cũng xem như là tiến bộ rồi.
Chỉ là vừa mới chơi một lát đã thua nhiều như vậy, còn chơi nữa, sẽ thua sạch cho coi.
"Tiểu Thập còn nhỏ, thích chơi cũng là bình thường." Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng dỗ dành cô, "Thằng bé đang nhìn em kìa, qua ôm thằng bé đi."
Văn Ý do dự vài giây, cô lại nhìn con trai nhà mình hai lần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt đen láy to trò, đang vô tội nhìn cô.
Rốt cuộc cũng là con mình mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, Văn Ý ngay lập tức đi