Sáu giờ vào giữa mùa hè, bên ngoài ánh mặt trời vừa mới ló dạng, mặt trời treo mình trên bầu trời chiếu sáng, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua.
Đèn đỏ sáng lên, Thẩm Ôn Đình đang chuyên tâm lái xe, còn Văn Ý ở bên cạnh anh lải nhải, "Văn Viễn chính là bùn nhão không trát nổi tường, không thể trông cậy gì được.
Tính toán của Mộ Thanh Mỹ cũng không tệ, chỉ tiếc là em lại không ngốc."
Thẩm Ôn Đình: "..."
Mộ Thanh Mỹ cũng không phải là mẹ ruột của Văn Ý, nhắc đến đây là cả một câu chuyện máu chó, tiểu tam đánh bay vợ cả để lên chức.
Hơn nữa Văn Kỳ Niên còn trọng nam khinh nữ, lòng Văn Ý từ lâu đã nguội lạnh với cái nhà này rồi.
Thẩm Ôn Đình hỏi cô, "Không sợ nhà họ Văn phá sản à?"
"Phá sản thì phá sản thôi." Văn Ý kéo cửa kính xe lên, cô quay đầu lại nhìn anh, nhìn vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh.
Mặc dù Thẩm Ôn Đình hơi nghiêm khắc với cô, nhưng Văn Ý không thể không thừa nhận, Thẩm Ôn Đình là người đem lại cho cô cảm giác an toàn nhất.
Dường như ở bên cạnh anh, cô có thể được nuông chiều cả đời.
Nghĩ đến đây, Văn Ý thăm dò hỏi một câu, "Dù sao thì bây giờ em cũng là bà Thẩm, có anh nuôi em."
Văn Ý cẩn thận quan sát Thẩm Ôn Đình, không bỏ sót bất kỳ một phản ứng nào của anh.
Thẩm Ôn Đình không do dự chút nào, giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe, "Được."
Trái tim vốn dĩ đang treo lên của Văn Ý ngay lập tức được buông lỏng.
Cô hiểu Thẩm Ôn Đình, chuyện gì anh đã hứa, anh nhất định sẽ làm được.
"Sau này nếu như không thích, cũng không cần phải quay lại."
Văn Ý nghiêng đầu nhìn anh.
Nói không tủi thân thì là giả, dù sao đi nữa, Ôn Kỷ Niên cũng là ba cô.
Nhiều năm như vậy, Văn Ý cảm thấy mình có thể thản nhiên đối mặt, nhưng chỉ một câu nói đơn giản của Thẩm Ôn Đình, khiến cô lại cảm thấy tủi thân.
Mặc dù Thẩm Ôn Đình nghiêm khắc, nhưng anh vẫn rất quan tâm đến cảm giác của cô.
Văn Ý cúi đầu, cô khịt mũi, "Không được, bản lĩnh ra ngoài vẫn phải có."
_
Đến nơi hai người xuống xe, Thẩm Ôn Đình lúc này mới chú ý đôi môi hồng hào mềm mại của cô, anh dừng lại một chút rồi nói, "Son môi rất dầu."
Văn Ý: "...!Đây là son bóng."
Thẩm Ôn Đình không hiểu lắm mấy thứ đồ này, anh nhìn vài giây.
Đôi môi hồng hào và mềm mại có ánh nước, giống như một quả anh đào nhỏ dụ người khác đến hái.
Anh đè thấp giọng mình xuống, "Màu sắc cũng được."
Văn Ý: "..." Hơ, vẻ qua loa lấy lệ trên mặt anh có thể rõ ràng thêm chút nữa được không?
Cô chủ động kéo cánh tay Thẩm Ôn Đình, hai người cách nhau rất gần, cô có thể ngửi được mùi trà thoang thoảng trên người Thẩm Ôn Đình, thanh lịch tao nhã không bị nồng.
Có lẽ là do từ nhỏ đã ở bên cạnh ông nội Thẩm, một vài tác phong của Thẩm Ôn Đình giống với thế hệ trước.
Anh không uống cà phê chỉ uống trà, cũng không ăn đồ ăn vặt.
Ánh mắt của cô quá là nóng bỏng, Thẩm Ôn Đình muốn muốn phớt lờ cũng không được.
Vào bên trong nhà hàng nướng, Thẩm Ôn Đình mới hỏi cô, "Sao vậy?"
Đầu óc Văn Ý ngơ ngác, cô hỏi một câu, "Có phải uống trà nhiều có thể ướp ra vị?"
Thẩm Ôn Đình: "..."
Phản xạ của Văn Ý quay một vòng, cô vội vàng bổ sung, "Ý em nói là, mùi trà trên người anh dễ chịu."
Thẩm Ôn Đình không lên tiếng, chỉ là gọi món theo khẩu vị của cô.
Văn Ý ghé sát lại ngửi, cô có chút ghen tị, "Anh nói xem nếu em tắm bằng cánh hoa, có thể ướp ra vị không?"
Thẩm Ôn Đình trả menu lại cho nhân viên phục vụ, lúc này anh mới nhìn Văn Ý đang không yên phận, "Em muốn trêu ong ghẹo bướm?"
Văn Ý: "..." Em cảm thấy câu này có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Về đến nhà, Văn Ý vào phòng làm việc, vẽ cho xong bức tranh hôm qua.
Thẩm Ôn Đình tắm xong cũng đến phòng làm việc, anh nhìn Văn Ý đang nghiêm túc vẽ tranh, anh mở máy tính lên, bắt đầu xử lý email.
Ban đầu lúc sửa nhà chỉ quyết định làm một phòng làm việc, phòng làm việc rất lớn, hai người có khu vực riêng của mình, không ai can thiệp đến ai.
Hơn nữa, có lẽ do trước đây bị ngược nhiều quá rồi, có Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh cô, hiệu suất của Văn Ý cao hơn thường ngày rất nhiều.
Thỉnh thoảng lúc mệt, cô còn có thể ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ôn Đình một cái.
Khuôn mặt lạnh lùng như ngọc, nhìn thế nào cũng ra bữa tiệc thị giác.
Sau khi vẽ xong nét cuối cùng, Văn Ý lùi về sau mấy bước, cô nhìn kỹ rồi mới xoay cổ tay.
Vừa mới đặt cọ xuống, Thẩm Ôn Đình đã ghé mắt nhìn qua, "Vẽ xong rồi à?"
Văn Ý gật đầu, dọn dẹp họa cụ.
Thẩm Ôn Đình cũng tắt máy tính, "Đi đánh răng rửa mặt, đến lúc ngủ rồi."
Rửa sạch cọ, Văn Ý cũng rửa sạch bản thân mình.
Sau khi ra ngoài, Văn Ý ngồi ở bàn trang điểm, sau khi lau mặt xong, cô bắt đầu thoa kem dưỡng da.
Bên cạnh có âm thanh, Thẩm Ôn Đình còn chưa chìm vào giấc ngủ.
Anh đang chuẩn bị xoay người lại, anh cảm nhận được mùi hương của cây dành dành đang đến gần.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy Văn Ý đang đứng bên cạnh mình.
Ánh mắt trong veo của anh nhìn vào lòng bàn tay cô, trên đó có một đống sữa màu trắng.
Vốn dĩ Văn Ý còn đang định nhân lúc anh đang ngủ thì len lén bôi lên, kết quả là cô còn chưa chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa này, người kia đã tỉnh rồi.
Vẻ mặt thành khẩn của cô nhìn Thẩm Ôn Đình, "Dạo gần đây thời tiết hơi khô, em giúp anh dưỡng ẩm."
Thẩm Ôn Đình nghe thấy vậy thì hơi nhướng mày, "Không phải chưa dùng hết sao?"
"Làm sao có thể chứ." Văn Ý trực tiếp vươn tay ra, bôi lên trên mặt anh, "Đặc biệt lấy cho anh đấy."
Thẩm Ôn Đình không nói tiếng nào, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh cứ như vậy nhìn cô.
Văn Ý bị anh nhìn thì chột dạ vài giây, động tác trên tay cô nhanh lên, sau khi bôi xong thì cô ngoan ngoãn lên giường.
Mặt của tên đàn ông chó này còn rất mềm.
Bò lên giường xong, Văn Ý lấy điện thoại ra, video còn chưa mở lên, màn hình đã bị tay Thẩm Ôn Đình che lại, "Trễ lắm rồi, em phải đi ngủ rồi."
Văn Ý đẩy tay anh ra, "Em không buồn ngủ, hơn nữa em đeo tai nghe."
Thẩm Ôn Đình chỉ nói, "Ngủ đi."
Lửa giận của Văn Ý nổi lên, thỏ bị ép quá cũng sẽ cắn người.
Gat tay Thẩm Ôn Đình ra, cô trợn mắt nhìn Thẩm Ôn Đình, "Vậy anh đến phòng làm việc ngủ đi."
Thẩm Ôn Đình hơi mở mắt ra, giọng nói có chút nguy hiểm, "Hử?"
Văn Ý tự tin nhìn anh, "Thói quen sinh hoạt của hai chúng ta không giống nhau."
Thẩm Ôn Đình yên lặng vài giây, anh lấy điện thoại của cô đi, "Ừ, anh giúp em sửa lại."
Văn Ý: "...??" Đây là đang nói tiếng người sao? Sao không phải là em giúp anh sửa chứ!
Điện thoại bị cướp đi rồi, Văn Ý đành phải nằm xuống.
Yên lặng vài giây, cô bất đắc dĩ nói, "Nếu không em đến phòng làm việc ngủ nhé?"
"Văn Ý." Giọng Thẩm Ôn Đình trầm xuống, có vẻ không vui.
Văn Ý ngay lập tức sợ hãi, cô ậm ừ nói, "Em chỉ tùy tiện nói một chút thôi, sao anh lại muốn ngủ cùng em vậy, chẳng lẽ anh thích thầm em?"
Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, cũng hơi giận.
Anh có thể cho phép Văn Ý bây giờ không thích anh, chỉ cần Văn Ý quen với sự tồn tại của anh, lâu ngày cũng sẽ có cảm tình.
Chẳng qua là anh không nghĩ tới, vừa về nước được một tháng, Văn Ý đã bắt đầu