Edit: Kidoisme
Mục Nhiên dựng thẳng lỗ tai nghe được cô chú nói chuyện ở đầu dây bên kia.
Thẳng đến khi vang lên tiếng cúp máy, cậu mới nghiêng đầu nhìn Tạ Tắc Nghiêu.
Tạ Tắc Nghiêu cũng đang nhìn cậu.
Qua một lúc lâu, Tạ Tắc Nghiêu lên tiếng trước: "Bố mẹ anh không ngại chuyện con cái."
Mục Nhiên khó hiểu nhìn hắn: "Cô chú bảo em lâu rồi."
Tay nắm điện thoại của Tạ Tắc Nghiêu hơi dùng sức, hắn thực sự không biết chuyện này.
"Lúc nào?"
"Nhiều năm trước." Mục Nhiên nghĩ một lát rồi kể: "Hình như là lần đầu tiên anh đưa em về nhà ăn cơm."
"Giờ em quên hết rồi, nhớ mang máng lúc đó anh đi WC hay là lấy đồ gì đấy, chú đã hỏi em là chuyện con cái định tính sao."
Tạ Tắc Nghiêu lập tức cắt ngang: "Nhà anh không có ngôi vị hoàng đế, anh không cần con cái."
Mục Nhiên ờ một tiếng: "Chú có hỏi anh đâu, hỏi em mà, hỏi về sau em muốn có con thì phải làm sao?"
"Anh đẻ ra được chắc."
Tạ Tắc Nghiêu: "................."
Mục Nhiên tiếp tục kể: "Sau đó em bảo chú em không thích trẻ con, em cũng lười nuôi nó."
Tạ Tắc Nghiêu mím môi, hắn biết ông bố mình trước đây khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng lập Diệu Tinh, ngày nào cũng bận bù trong đống công việc.
Tạ tổng già không thích người lười, giáo dục Tạ Tắc Nghiêu cũng vô cùng nghiêm khắc, vừa yêu cầu con mình chăm chỉ vừa bồi dưỡng lòng yêu thích công ty trong nó, sau đó đi thực tập từ sớm.
Nghe thấy chính Mục Nhiên nhận mình lười, yết hầu Tạ Tắc Nghiêu khẽ động: "Bố anh có nói gì quá đáng không?"
"Không." Mục Nhiên lắc đầu: "Chú khen em sáng suốt, nói con cái khó nuôi lắm, dùng thời gian đó làm chuyện mình thích còn tốt hơn."
"Chú còn bảo nuôi anh hơn hai mươi mấy năm, mãi mới có thể cho anh gồng gánh công ty, mời thêm một CEO chuyên nghiệp nữa là chạy được."
Tạ Tắc Nghiêu: "................"
Một lúc lâu sau, hắn không nhịn được mở miệng: "Sao em không bảo anh?"
Mục Nhiên chớp mắt: "Lúc ấy anh bận, cả ngày đều tăng ca ở công ty."
"Hơn nữa chuyện chú nói với em cũng chả có gì to tát, em không thể kể chuyện phiếm cho anh đúng không?"
Tạ Tắc Nghiêu híp mắt, nhìn màn hình game rực rỡ sắc màu của Mục Nhiên: "Từ trước đến nay mình chưa từng ngồi lại với nhau nói chuyện con cái."
"Chuyện này cần nói sao?" Mục Nhiên cảm thấy hơi buồn bực: "Hai gay ở với nhau không có con là điều hiển nhiên rồi mà?"
"Em còn tưởng đây là chuyện người trong gia đình ngầm hiểu với nhau chứ?"
Nói xong Mục Nhiên lại nhớ ra hình như cuối truyện thụ chính còn có thể mang thai, sinh non rồi bỏ mạng.
Nhưng cậu không thể tiết lộ.
Thế là Mục Nhiên nghĩ một lúc, thầm kín bổ sung: "Đương nhiên, nếu anh thực sự muốn có con thì cũng không phải không được."
Tạ Tắc Nghiêu cho rằng Mục Nhiên vẫn còn ý định nhận nuôi, hắn mím chặt môi, trầm giọng nói: "Nhiên Nhiên, anh biết em không thích có con."
"Chuyện con cái là anh sai."
Ngực Mục Nhiên bỗng trào lên cảm giác khó chịu, cậu chậm rì rì an ủi hắn: "Không sao, anh không phải người trong cuộc nên không hiểu."
Tạ Tắc Nghiêu: "..........."
Hắn rũ mắt, đôi môi mỏng vẫn mím thành sợi chỉ, trầm thấp ừ một tiếng.
Mục Nhiên sửng sốt ngạc nhiên, cậu thực sự rất ít khi nhìn thấy Tạ Tắc Nghiêu không vui.
Rất muốn...thơm anh ấy một cái.
Và Mục Nhiên chiều theo cảm xúc của mình.
Tạ Tắc Nghiêu da trắng, đôi môi bị hôn xong thì hơi hồng lên, nói theo cách dân gian trông hắn giống chàng công tử bột môi hồng răng trắng.
Mục Nhiên ngơ ngác nhìn nhan sắc của hắn, thầm nghĩ mình là tiện thụ không phải là không có lý do.
Nếu đường đời bạn vấp phải một anh vừa đẹp trai lại còn biết xin lỗi, ai mà hạ miệng đòi chia tay cho được.
Tạ Tắc Nghiêu: "Tình hình công ty đã ổn định hơn, sau này anh sẽ có thời gian hiểu em."
Mục Nhiên lấy lại tinh thần, âm thầm cho Tạ tổng cái like to đùng.
Cậu lại có thêm lý do trở thành tiện thụ: Không được thả hắn ra ngoài để thằng nào khác được lợi chiếm dụng.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại báo tin nhắn mới.
Mục Nhiên vội vàng click mở, hóa ra là Tịch Đồng.
Tịch Đồng: [Vương Cự hỏi mai có đến phim trường không, không đến thì báo lại với ông ta một tiếng."
Mục Nhiên: [Đi được.]
Mục Nhiên: [Tôi khỏe lắm nhưng mấy người cứ sợ tôi tốn sức nên không cho tôi đi.]
Tạ Tắc Nghiêu thoáng nhìn qua, mí mắt giật giật.
Đang cà khịa hắn đấy à?
Mỗi năm Mục Nhiên chỉ diễn một bộ phim không phải là không có nguyên nhân.
Lúc trước Tạ Tắc Nghiêu cho rằng Mục Nhiên không thích đóng phim, các hoạt động xã giao cậu cũng không thích cho nên hợp đồng với truyền thông Tất Hỏa cũng chỉ ký mỗi năm một, hai bộ phim.
Còn về lý do sâu xa khác thì hắn không muốn Mục Nhiên hoàn toàn bước chân vào cái chảo nhuộm đen sì của giới giải trí....!
Một lúc lâu sau, Tạ Tắc Nghiêu hỏi: "Em có thích đóng phim không?"
Mục Nhiên ờ một tiếng: "Thích bình thường."
Cậu không thích làm việc nhưng cậu phải kiếm tiền.
Đóng phim kiếm tiền khá nhanh, hơn nữa cơm hộp của đoàn làm phim ăn cũng được.
-Giữa trưa ngày hôm sau-
Cơm nước xong Mục Nhiên nằm dài trên ghế sô pha thì nghe thấy tiếng mở cửa, Tạ Tắc Nghiêu đã về.
Cậu mờ mịt hỏi: "Hôm nay là thứ hai, anh tan làm sớm thế?"
"Đang nghỉ trưa." Tạ Tắc Nghiêu nhìn đồng hồ rồi bảo: "Anh đưa em đến đoàn phim."
Mục Nhiên: "Đồng Đồng vừa gọi điện thông báo bên đoàn phim đổi lịch, gần tối em mới xuất phát."
Tạ Tắc Nghiêu giật mình: "Vậy gần tối anh lại về đưa em đi."
Mục Nhiên nhìn chằm chằm hắn, sau khi xác định Tạ Tắc Nghiêu thực sự muốn làm tài xế cho mình thì nhổm dậy khỏi sô pha: "Em theo anh đến công ty nhé?"
Từ trong nhà đến công ty đi một tài xế, sau đó từ công ty đến đoàn làm phim lại đổi tài xế khác.
Nhìn xem Tạ Tắc Nghiêu, Mục Nhiên em đúng là tiện thụ tri kỷ si tình.
Tạ Tắc Nghiêu quay sang nhìn cậu, thấy trên mặt cậu quả thực có ý cười thầm nghĩ Nhiên Nhiên nhà hắn thực sự thích đóng phim.
Đến văn phòng, Tạ Tắc Nghiêu nghe thư ký Dương báo cáo lịch trình buổi chiều.
Đầu ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn: "Vương Hoắc còn ở đây không?"
Bí thư Dương gật đầu: "Vương tổng đợi ngài từ sáng."
Tạ Tắc Nghiêu: "Bảo cậu ta vào đây."
"Dạ."
Một lát sau, có người đàn ông tay trang giày da hơi mập mạp chạy thẳng vào văn phòng.
Cậu ta vọt tới trước mặt Tạ Tắc Nghiêu sau đó ngồi thụp xuống đất ôm đùi hắn: "Anh Tạ, em sai rồi, em thực sự sai rồi!!!!"
"Em là thằng sếp bất lực dẫn đến đoàn làm phim không kiểm tra kỹ thiết bị, em cũng không nên run tay làm vỡ khung ảnh của anh với chị dâu, em không nên sống trên cõi đời này à không, em không nên sinh ra!!!"
"Em là tội nhân thiên cổ, anh, anh đánh em đi."
Vương Hoắc trưng ra cái mặt thấy chết không sờn.
Khóe mắt Tạ Tắc Nghiêu giật giật: "Cậu đứng lên cho tôi."
Vương Hoắc lắc đầu gào lên: "Em không xứng đứng trước mặt anh, em chỉ xứng chết trước mặt anh thôi!"
Tạ Tắc Nghiêu: "............."
Mục Nhiên trườn trên sô pha xem cậu ta diễn kịch, tiện tay cầm lấy đĩa hoa quả cắn miếng.
Tiếng cắn giòn tan thu hút sự chú ý của Vương Hoắc, cậu ta quay đầu nhìn Mục Nhiên, ngạc nhiên hò: "Anh dâu!!!