Edit: Kidoisme
Sự nghi ngờ trong mắt Mục Nhiên quá lớn, quá vĩ đại, Tạ Tắc Nghiêu lập tức xoay người đè cậu dưới thân.
"Để anh dạy em cách tổng tài hay làm nhé?"
Vừa dứt lời Mục Nhiên cảm nhận được bộ phận nào đó phồng rộp lên bằng mắt thường.
Cậu chớp mắt, phát hiện Tạ Tắc Nghiêu cúi đầu chuyên tâm cày cấy hoàn toàn không để ý đến mình.
Mục Nhiên ngạc nhiên, chịch nhau mà cũng nhịn được?
Hay là...!chồng cậu đang nhớ đến mối tình đầu hằn sâu trong tim?
Một lát sau, Tạ Tắc Nghiêu buông tay, rút tờ khăn giấy lau cho Mục Nhiên.
Mục Nhiên tri kỷ hỏi chồng: "Em quay lưng lại để anh không nhìn thấy gì nhé?"
Cậu xoay người chui lên giường giang rộng hai chân mời gọi.
Ánh mắt Tạ Tắc Nghiêu in lên cái mông trắng trắng mềm mềm của cậu, vất vả lắm mới nghẹn lại được.
Hắn hung hăng ôm người vào lòng, dụi dụi vài cái cho đỡ thèm rồi nói: "Ngủ đi."
Nói xong Tạ tổng đóng cửa nhà vệ sinh, ngồi bên bồn câu ôm mặt tự xử.
Mục Nhiên nằm phát ngốc trên giường, điện thoại reo lên, cậu vội vàng cầm xem.
Hóa ra là đạo diễn phim [Sủng ái thời loạn thế] - Vương Cự.
Mục Nhiên do dự mãi mới nhấc máy: "Đạo diễn Vương."
Đầu bên kia vang lên giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi: "Mục Nhiên à, tôi nghe nhân viên nói cậu nằm viện hả?"
Mục Nhiên ừ một tiếng: "Bác sĩ bảo không sao, không cần nằm."
"Vậy là tốt rồi, mấy ngày này cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, dù sao bên đoàn đang dọn dẹp, mọi người cũng phải kiểm tra lại thiết bị sao cho phù hợp." Vương Cự dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "Xong việc tôi sẽ báo lại cho quản lý của cậu, nếu cậu có ý tưởng gì mới cho nhân vật thì cứ bảo tôi."
[Sủng ái thời loạn thế] là phim chiếu mạng ít vốn, Mục Nhiên nhìn trúng vai nam thứ 3 cho nên mới đồng ý nhận đóng.
Nhân vật phản diện, thù lao cao ngất ngưởng.
Mục Nhiên nghĩ nghĩ rồi bảo: "Tôi thấy có mấy cảnh phối hợp với nam chính không có ý nghĩa."
Vương Cự: "Cảnh nào? Muốn đổi người không?"
Mục Nhiên: "Đổi đi, đổi thành nam nữ chính phối hợp diễn."
Vương Cự: "............."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng anh ta hít thở, một lúc sau mới thấy mở miệng: "Hay là tôi thử trao đổi lại với biên kịch giảm bớt một số cảnh rườm rà?"
Mục Nhiên lập tức gật đầu: "Làm phiền đạo diễn Vương."
Điện thoại tiếp tục im lặng, Vương Cự không ngờ cậu trai này thực sự muốn cắt đất diễn của chính mình, mãi mới tìm về được giọng nói: "Cậu có số điện thoại của Lục Liên Trà chưa? Tôi bảo cậu ta cảm ơn cậu nhé?"
Mục Nhiên ăn ngay nói thật: "Tôi chưa đọc tin nhắn."
Cậu mở Wechat ra thấy được hai lời mời kết bạn, một tài khoản ghi chú là Lục Liên Trà, một tài khoản là người đại diện của Lục Liên Trà.
"Lục Liên Trà mới nhận game show có khá nhiều khách quý, nói không chừng cậu ta sẽ đến tìm cậu..."
Vương Cự nói linh tinh mấy chuyện của Lục Liên Trà, Mục Nhiên càng nghe càng cảm thấy quen: "Lục Liên Trà là nam chính phải không nhỉ?"
Vương Cự: "..............ờm."
Cúp điện thoại của đạo diễn xong Mục Nhiên mới chấp nhận lời mời kết bạn.
Mục Nhiên gửi một cái nhãn dán qua, đối phương chưa đáp lại.
Lúc Tạ Tắc Nghiêu hành xử xong ra ngoài thì Mục Nhiên đã ngủ mất rồi.
Hắn lập tức chuyển sang chế độ đi nhẹ nói khẽ xuống phòng bếp gọi dì Trương: "Mục Nhiên đã ngủ."
Dì Trương vội vàng hỏi: "Không ăn uống gì luôn sao?"
Tạ Tắc Nghiêu gật đầu ngồi xuống ghế húp cháo.
Dì Trương thở dài, nhỏ giọng nói: "Sao bảo không nghiêm trọng, cơm cũng chả ăn được..."
Tạ Tắc Nghiêu dừng tay, rũ mắt mở truyện Tịch Đồng vừa share cho hắn.
[Tình yêu ngang ngược của tổng tài bạo chúa].
Văn án:
"Em là thế thân của nó sao?"
Hắn cười lạnh tàn khốc xé toang vết thương của cậu thanh niên nhỏ, gằn từng chữ một: "Không thì sao? Cậu nghĩ ngoài gương mặt này ra, cậu có thể lên làm Tạ phu nhân?"
"Tại, tại sao...."
Hắn hung hăng nắm cằm cậu: "Đừng nói, giọng nói của cậu không giống em ấy."
Cậu, tiện thụ si tình vì yêu nên chấp nhận làm thế thân cho kẻ khác.
Hắn, cuồng bạo ngang ngược không hiểu thế nào là tình yêu đích thực.
Tạ Tắc Nghiêu: "......................."
Ngày hôm sau Mục Nhiên mở to hai mắt phát hiện mình đang ở trên xe.
Cậu mờ mịt nhìn Tạ Tắc Nghiêu bên cạnh, hắn mở cửa xe bình tĩnh phun ra hai chữ: "Đi khám."
Mục Nhiên ngẩng đầu nhìn tên bệnh viện.
Lang Phong.
Là bệnh viện nhà Bỉnh Ương mở, cũng là nơi làm việc của y.
Tới cũng tới rồi, Mục Nhiên đi theo Tạ Tắc Nghiêu vào thang máy.
Hai người lên đến nơi, bác sĩ đưa Mục Nhiên đi lấy máu chụp chiếu, Tạ Tắc Nghiêu vào một căn phòng khác.
Ở đó có một bác sĩ cao gầy, mặt mũi trông có vẻ bệnh trạng ngồi nhìn điện thoại: "Giống chẩn đoán của bác sĩ kia, trong não anh dâu có máu bầm không lớn lắm đè hai dây thần kinh khiến cho trí nhớ có vấn đề."
Bỉnh Ương đẩy mắt kính: "Ngoài cho mình là nhân vật trong truyện thì anh dâu còn cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"
Tạ Tắc Nghiêu: "Chưa thấy."
Bỉnh Ương tiếp tục nói: "Hôm qua em có trao đổi với thầy, vài năm gần đây số ca bệnh liên quan không hiếm, đại loại khi máu tan thì anh dâu cũng có thể khôi phục ký ức."
Dây thần kinh căng cứng của Tạ Tắc Nghiêu dần thả lỏng, hắn hỏi: "Cần chú ý gì?"
Bỉnh Ương: "Anh đưa anh ấy đến bệnh viện trị liệu vật lý định kỳ, còn về mặt tâm lý thì phối hợp với ảnh là được."
Tạ Tắc Nghiêu: "Phối hợp?"
Bỉnh Ương: "Thì anh ấy nghĩ mình là ai thì anh hùa theo."
"Nhưng không cần đi theo cốt truyện gốc đâu, anh càng kích thích anh dâu thì càng tốt, cho anh ấy nghi