Trước khi sống lại, lúc còn chưa gả đến Quý phủ, Lục Khê từng nghe thấy một thế bá có quan hệ rất tốt với cha nàng nhắc tới Quý Thanh An, nói là đã từng cùng Quý Thanh An đến Hoa Lầu nổi danh nhất Kinh Thành làm việc. Lúc ấy Lục Khê trùng hợp đi qua đại sảnh, nghe được cuộc đối thoại đó, trong lòng bỗng nhiên có chút tức giận.
Sau đó Quý Thanh An tới tìm nàng, nàng đều đóng cửa không gặp, khó khăn lắm hắn mới tìm được cơ hội lúc nàng hộ tống Lục mẫu đi Báo Quốc tự dâng hương gặp được nàng, cố sức giải thích rõ ràng, nàng mới hết giận.
Nhưng đã là tiểu thư khuê các phải biết xấu hổ, không thể nào thẳng thắn nói ra mình không tức giận nữa, cũng không thể thừa nhận mình vì chút chuyện cỏn con ấy mà ghen tuông, nên cuối cùng quay đầu đi tìm mẫu thân
Sau đó nữa, Lục Khê và mẫu thân ở lại Báo Quốc tự mấy ngày, Quý Thanh An cũng đến đó giữ cửa, toàn tâm toàn ý muốn giải thích rõ ràng, cầu xin nàng tha thứ.
Chỉ cần thức dậy, là hắn liền chạy tới đứng dưới cây ngô đồng, nơi hai gặp gỡ lần đầu ở đây, cuối cùng cũng đợi được Lục Khê .
Nghĩ như vậy, nàng chậm rãi dẫn theo Vân Nhất đi đến bên cạnh đình – nơi gặp phải Quý Thanh An đêm đó, vừa bước khỏi hành lang, quả thật liền thấy hắn đang đứng ở xa xa.
Quan phục màu xanh lục, trường sam nho nhã như vậy quả thật vô cùng thích hợp với hắn—— hẳn là vừa hạ triều liền tới đây, chứ không xuất cung về phủ thay y phục.
Nghe tiếng bước chân, Quý Thanh An liền xoay người lại, nhìn Lục Khê muốn mở miệng, nhưng thấy Vân Nhất còn đứng đó hắn chần chờ một hồi lâu, cuối cùng cung kính thi lễ: "Vi thần tham kiến Lục Lương đệ."
Ánh mặt trời tháng tư quá chói, khiến Lục Khê không nhịn được nhíu mắt lại, đôi con ngươi thấy hơi bỏng rát.
Nàng bình tĩnh gật đầu một cái: "Thượng Thư Đại Nhân vừa lâm triều xong à?"
Quý Thanh An gật đầu: "Vi thần thấy hoa trong Ngự Hoa Viên nở rất đẹp, nên muốn tới đây ngắm một lát."
"Hoa trong cung tất nhiên không giống với hoa bên ngoài, cho dù đã qua tháng tư, hoa ở đây vẫn rộn ràng như cũ." Nàng lạnh nhạt nói, liếc mắt nhìn đóa mẫu đơn bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ cánh hoa: "Cũng có rất nhiều người lưu luyến cảnh sắc trong cung này, lưu luyến đến không muốn về chỉ sợ cũng không phải có mình đại nhân."
Quý Thanh An giật mình, chậm rãi nói: "Nhiều loại hoa lưu luyến không khí trong cung, là bởi vì đất đai màu mỡ cùng hoa tượng có thể khiến nó mãi tươi đẹp; còn có người lưu luyến, cũng chỉ là đóa hoa kia thôi. Dù là nở rộ hay úa tàn, đóa hoa ấy ở trong lòng người lưu luyến, sẽ không vì thời tiết khác nhau mà trở nên thay đổi."
Hắn đang ám chỉ vị trí của đóa hoa kia trong lòng hắn sẽ mãi không vì ngoại cảnh tác động mà thay đổi ư?
Lục Khê lạnh nhạt nhìn hắn, nhưng mà trong nội tâm lại cắn chặt răng, cố gắng khống chế hận ý. Lúc trước nàng cũng bị bộ dạng si tình này của Quý Thanh An lừa gạt, hôm nay sao có thể dễ dàng mắc bẫy hắn lần nữa chứ?
Nàng vươn tay ra, chậm rãi mơn trớn vùng bụng bằng phẳng, chợt nhớ tới nơi đó đã từng dựng dục một tiểu sinh mệnh, nàng đã từng mỗi ngày tưởng tượng ra hình dạng của bé con, tưởng tượng ra cảnh mình từng bước dạy dỗ bé con trưởng thành.
Nàng chuẩn bị 《 Tam Tự kinh 》, 《 Kinh Thi 》 cùng với Đường Thi, Tống Từ, suy nghĩ biết bao nhiêu thứ sẽ dạy cho bé con; nàng tự tay may áo đầu hổ, quần lót nhỏ, tưởng tượng cảnh bé con mặc chúng; thậm chí nàng còn tự tay khắc tên bé con lên chiếc Khóa Trường Mệnh, đó là tên nàng đã nghĩ ra từ lâu, đậm chất thơ, cũng làm nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Quý Lục Dao.
Quý trong Quý thanh bảo an, Lục trong Lục Khê, Dao trong ca dao.
Vậy mà đến cuối cùng, là do hắn đích thân giết chết Dao nhi của bọn họ.
Lục Khê buông thõng tay, chiếc trâm ngọc trai tuột khỏi mái tóc, lăn xuống theo đường nhỏ.
"Vân Nhất." Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, Vân Nhất liền tự giác chạy bước nhỏ đi nhặt nó.
Lục Khê vội vàng ngẩng đầu nhìn Quý Thanh An, dùng loại ánh mắt bi thương yên lặng truyền đạt tâm tình lúc này, khẽ nói: " Giờ Hợi tối nay, ta sẽ trở lại."
Lúc Vân Nhất nhặt xong cây trâm quay trở lại, Lục Khê đã khôi phục bộ dạng bình tĩnh của ngày xưa, vừa xa cách vừa lạnh lùng gật đầu với Quý Thanh An, rồi xoay người rời đi.
Trong vườn hoa, chỉ còn lại một mình hắn thất thần nhìn theo bóng dáng nữ tử đi xa dần.
"Vân Nhất ."
"Có nô tỳ."
"Lát nữa đi nói với Cao công công, hôm qua ta gặp ác mộng đến giờ tâm thần vẫn có chút không yên, tối nay muốn đến Thanh Tâm điện thắp hương. . . . . ."
"Vâng"
"Ban đêm đi đường, chỉ có em cùng Tiểu Thuận che chở ta cũng không an toàn, xin hắn lại phái vài người đến đây đi."
"Vâng"
Ban đêm, Cao Lộc bẩm báo chuyện này lên hoàng thượng, nói là Lục Lương đệ ở Nhạc Thanh điện vì gặp ác mộng nên tâm thần hoảng hốt, muốn đến Thanh Tâm Điện dâng hương.
Minh Uyên dừng một chút, chỉ lát sau liền nói: "Tối nay trẫm sẽ đến chỗ Tiêu chiêu viện, không cần ngươi phục vụ, ngươi cầm cây Ngọc như ý này tới tặng cho nàng, thuận tiện bảo thái y kê ít thuốc an thần, rồi hộ tống nàng đến đó."
Cao Lộc đáp lời, lấy cây Ngọc Như Ý xong, mới dẫn người đến Thái Y Viện.
Trên thực tế, Thái Y Viện ở hướng đông, Nhạc Thanh điện ở hướng tây, hắn thật chẳng hiểu nổi rốt cuộc là vì điểm nào khiến cho hoàng thượng nghĩ đây là "Thuận tiện". Ước chừng “thuận tiện” là mệnh lệnh này của người nhưng lại khổ thân kẻ làm nô tài như hắn.
Nhưng chủ tử của Nhạc Thanh điện này quả thật có chút bản lãnh, có thể khiến hoàng thượng tự mình phái
hắn đến tháp tùng. Phải biết từ khi hắn hầu hạ hoàng thượng tới nay, trừ đi vài chuyện cần thiết hắn phải đích thân làm ra, những sự vụ còn lại đều giao cho các tiểu thái giám khác.
Trời tối, Cao Lộc sai người cầm chuôi Ngọc Như Ý cùng những dược liệu mà thái y kê đi đến Nhạc Thanh điện.
Lục Khê sai người nhận đồ vật xong, liền vội vàng đứng lên nói: "Cao hơn công công phải đích thân tháp tùng, khiến ta thật ái ngại.”
"Lục Lương đệ nói gì vậy, hoàng thượng nghe nói thân thể Lương Đễ chủ tử khó chịu, liền phái lão nô đến Thái Y Viện lấy thuốc, lão nô cũng hi vọng Lương Đệ chủ tử có thể nghỉ ngơi tốt, khôi phục tinh thần."
Đoàn người nhắm hướng Thanh Tâm Điện đi đến.
Trời đã tối rồi, ắt hẳn đã sắp đến giờ Hợi.
Tiểu Thuận cùng mấy thái giám Cao Lộc mang tới cầm đèn lồng đi trước, Cao Lộc cùng Vân Nhất chia ra đi sát hai bên Lục Khê.
Bởi vì muốn đến bái Phật dâng hương, nên Lục Khê lựa chọn đi bộ, chứ không ngồi kiệu hay liễn xa.
Tuy đã là đầu hè, nhưng nhiệt độ ban đêm cũng không cao, lúc có gió thổi trên mặt vẫn có thể cảm nhận được chút lạnh lẽo.
Vân Nhất rũ áo choàng đã sớm được chuẩn bị trong tay ra, phủ lên người Lục Khê: "Chủ tử, coi chừng bị lạnh."
Cao Lộc cũng dừng bước lại chờ đợi, mỉm cười khen ngợi: "Đứa nhỏ Vân Nhất này luôn luôn thận trọng, hôm nay ở bên cạnh chăm sóc Lương Đễ chủ tử, lão nô cũng yên tâm."
Lục Khê vừa sửa sang lại cổ áo, vừa cười nói: "Nhờ có Cao công công phân cho ta cung nữ thông minh lanh lợi như thế, khiến ta tiết kiệm được không ít khí lực."
Áo choàng được mặc xong, mọi người tiếp tục lên đường.
Lúc đi qua Ngự Hoa Viên, Lục Khê lơ đãng liếc nhìn chiếc đình không xa, một bóng đen thon gầy đứng ở đó, ẩn trong bóng đêm mờ ảo.
Một nhóm thị vệ đi qua, thấy nhóm người Lục Khê liền lập tức hành lễ, hai bên đi lướt qua nhau.
Ai ngờ lúc này Tiểu Thuận đột nhiên bị vấp hòn đá, đèn lồng trong tay rớt xuống đất, theo đường mòn lăn đến bên cạnh đình, Cao Lộc trách cứ: "Làm gì mà không nhìn đường? Nhanh nhặt lên, đừng chậm trễ hành trình của chủ tử ."
Ánh mắt mọi người cũng theo bóng dáng của Tiểu Thuận đi tới bên cạnh đình nghỉ mát, thấy ở đó có một bóng đen đang đứng, liền sửng sốt.
Lục Khê chần chờ một lát, quay đầu lại nhìn Cao Lộc một cái, nhỏ giọng nói: "Hình như có người."
Cao Lộc bình tĩnh quay người bảo đám thị vệ: "Khoan hãy đi, đến đó kiểm tra thử xem."
Hắn mỉm cười nói với Lục Khê: "Lương Đệ chủ tử đi trước đi, ta an bài mọi chuyện ở đây xong sẽ đến đó ngay."
Lục Khê cũng gật đầu, dẫn theo đám người tiếp tục đi đến Thanh Tâm Điện.
Đi được một đoạn, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy những thị vệ kia theo sự sai bảo của Cao Lộc đi đến bên cạnh lương đình, cuối cùng là cảnh Cao Lộc với Quý Thanh An gặp nhau nói gì đó.
Khóe môi xẹt qua ý cười, nàng hời hợt xoay đầu lại, phân phó Tiểu Thuận: "Giơ đèn cao hơn, chú ý đường, đừng để té nữa."
"Vâng."
Ngày kế, trong ngự thư phòng, Cao Lộc cúi đầu đứng ở bên bàn đọc sách, Minh Uyên vừa xem sách, vừa lơ đãng hỏi: "Vậy hắn nói thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng, Quý đại nhân nói là do lúc hạ triều trở về không cẩn thận để mất ngọc bội, nên phải quay lại cung tìm kiếm."
"Mất ngọc bội?" Minh Uyên cúi đầu nở nụ cười, nhớ lại ngày trước lúc hắn lén chuồn ra từ chỗ Thái hậu để thăm mẫu phi đang bị bệnh nặng thì cũng dùng cái cớ vụng về như vậy: "Vậy cuối cùng có tìm được không?"
"Quý đại nhân nói là không tìm được."
"Lúc ngươi nhìn thấy hắn, hắn đang làm gì?"
"Bẩm hoàng thượng, lúc lão nô thấy Quý đại nhân, Quý đại nhân không làm gì cả, hình như là đứng ở đó. . . . . . Đứng ở đó. . . . . ."
Minh Uyên ngước mắt nhìn Cao Lộc một cái: "Cứ nói đừng ngại."
"Dạ, lão nô cảm thấy, Quý đại nhân là đang đợi người."
Minh Uyên cúi đầu không nói gì, đưa tay giở từng trang sách, ánh mắt nhìn thẳng, giống như đang chuyên tâm xem sách. Thật lâu mới đáp: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Cao Lộc thuận theo đáp một tiếng, thối lui ra khỏi đại điện.
Trong đại điện trống trải chỉ còn lại một người, hắn chậm rãi ngước mắt liếc nhìn ánh tịch dương bên ngoài cửa sổ, mặt mũi kiên nghị, không nhìn ra tâm tình gì.
Trong lòng hắn đang yên lặng suy nghĩ xem ở phụ cận Ngự Hoa Viên có cung điện của những Tần phi nào, cuối cùng lại cúi đầu xuống, tiếp tục xem sách.
Lúc lật đến một bài thơ, ánh mắt hắn bình tĩnh.
Thanh thanh tử câm, du du ta tâm. Nhưng vì quân cố, trầm ngâm đến nay.
U u lộc minh, thực dã chi bình. Ta có khách quý, cổ sắt thổi khèn.
Quý Thanh An là khách quý, vậy Tào Tháo kia là ai đây?