Đấu Phá Hậu Cung

Cung Đình Tranh Đấu 【 Ba 】


trước sau

Edit: Fuly

Trong lúc ở Nhạc Thanh điện đang trình diễn một màn xuân sắc, Thẩm Kha lại bởi vì nghe nói hoàng thượng đến chỗ Lục Lương đệ mà có chút hốt hoảng. Nô tỳ kia chết ở ngoài cung của mình, trước đó mình lại sai người đánh nàng ta, bây giờ xảy ra chuyện này, hoàng thượng đến chỗ Lục Lương đệ, như vậy chẳng phải chứng tỏ hoàng thượng rất để ý đến Lục Lương đệ kia hay sao?

Liên tưởng đến những hành động bắt nạt Lục Khê mấy ngày nay, trong lòng Thẩm Kha liền căng thẳng, càng nghĩ càng sợ, liền gọi cung nữ thái giám bãi giá Nhạc Thanh điện, hi vọng tự mình nói xin lỗi trước có thể làm hoàng thượng tha thứ.

Nói trắng ra là, nàng ta sợ Lục Khê mượn cơ hội này tố cáo hành vi của nàng ta.

Sắc trời đã tối, Cao Lộc cũng đã về, ngoài điện chỉ có tiểu thái giám đang trực phụ trách trông cửa, Tiểu Thuận cùng Vân Nhất được đặc cách nghỉ ngơi ở thiên điện.

Thẩm Kha xuống liễn xa, im lặng bước vào trong, không ngờ lại bị tiểu thái giám trông cửa ngăn lại.

Nhìn thấy người đến là phi tần được sủng ái gần đây lại vừa được thăng liền 3 cấp - Kha tần, Tiểu Phúc Tử khách khí nói: "Nô tài tham kiến Kha tần chủ tử, hoàng thượng cùng Lục Lương đệ đang ở trong điện, không tiện gặp khách, mong rằng Kha tần chủ tử thông cảm."

Kha tần cho là hoàng thượng dặn người ngăn cản không cho mình vào, trong lòng hoảng hốt, lạnh lùng quát lớn: "Ngươi là thứ gì? Ta muốn gặp hoàng thượng, ngươi không vào thông báo, ngược lại tự chủ trương ngăn ta ngoài cửa, muốn ta nói hoàng thượng trị tội ngươi không?"

Tiểu Phúc Tử lúng túng, bây giờ hoàng thượng cùng Lục Lương đệ ở bên trong đang ân ái, hắn nào dám đi vào thông báo? Kha tần không thông minh nhưng hắn chẳng phải là kẻ ngu ngốc.

"Thứ cho nô tài khó có thể tòng mệnh."

Thấy hắn như thế, Thẩm Kha càng thêm tin chắc là Lục Khê đã nói gì đó với hoàng thượng, khiến hoàng thượng tức giận không muốn gặp mình, liền sai tiểu thái giám bên cạnh kéo Tiểu Phúc Tử ra, còn nàng ta thì sải bước vào trong Nhạc Thanh điện .

"Kha tần chủ tử! Kha tần chủ tử xin dừng bước! Người không thể đi vào a. . . . . ." Tiểu Phúc Tử lo lắng kêu, hi vọng Vân Nhất cùng Tiểu Thuận bên trong có thể nghe được âm thanh, mau chạy ra đây ngăn cản.

Nào đoán được đại sảnh cùng chánh điện gần kề nhau, lúc Vân Nhất cùng Tiểu Thuận chạy tới, Minh Uyên cũng đã nghe thấy âm thanh huyên náo.

Lúc này Lục Khê đã thuận theo đưa tay nắm lấy phần cứng rắn của hắn, vừa chần chờ vừa cố gắng chuyển động, đôi tay kia trắng noãn như ngọc, mềm mại trơn bóng, như tơ lụa thượng hạng mang lại cho hắn cảm giác bồng bềnh.

Nhưng bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào rõ ràng, Lục Khê hốt hoảng, tay nắm chặt theo bản năng, lại vừa vặn khiến Minh Uyên leo lên đỉnh núi. Hắn rên khẽ một tiếng, phóng ra trong tay nàng.

"Hoàng thượng. . . . . ." Lục Khê đỏ mặt, rồi lại giả bộ trấn định ngẩng đầu nhìn hắn, trong con ngươi ẩm ướt cất giấu e lệ cùng dũng cảm luân phiên ẩn hiện.

Minh Uyên vừa lần nữa tìm được chỗ mẫn cảm của nàng, vừa nhỏ giọng nỉ non bên tai: "Ái phi, muốn trẫm đi vào chỗ này sao?"

Lục Khê cắn môi liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, do dự nói: "Nhưng. . . . . . Nhưng Kha tần. . . . . ."

"Không cần để ý đến nàng ta." Trong mắt Minh Uyên thoáng qua một tia âm trầm, khẽ nhíu mày, sau một khắc, kéo người đang bị tiếng ồn ào bên ngoài làm phân tâm đặt xuống dưới thân, không chút do dự tiến vào, lại cúi đầu ngăn chặn tiếng kinh hô đang chực thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng.

Dù có lòng phóng túng, nhưng cũng không thể để người bên ngoài nghe được tiếng xuân cung đồ.

Âm thanh bên ngoài rất nhanh bị hai âm thanh khác cắt đứt, Vân Nhất cùng Tiểu Thuận từ thiên điện vội vã chạy tới, cố gắng ngăn trở Kha tần tiến vào chánh điện.

Kha tần muốn nổi giận khiển trách hai tên nô tài không biết sống chết, nhưng vốn dĩ nàng ta muốn tới nói xin lỗi, liền cố nhịn không cao giọng, chỉ nén giận nói: " Đám nô tài không có mắt, lui xuống cho ta!"

Vân Nhất lễ phép quỳ trên mặt đất, sợ hãi nói: "Kha tần chủ tử, bây giờ sợ rằng hoàng thượng cùng chủ tử nhà ta đã đi ngủ, không tiện gặp khách, sáng mai nô tỳ sẽ chuyển đạt tới hoàng thượng rằng ngài đã tới nơi này."

Thẩm Kha còn muốn nói gì đó, lại nghe phòng trong hình như truyền đến vài âm thanh nhỏ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, tỉnh ngộ.

Nàng ta căn bản không ngờ tới sau khi cung nữ cận thân của Lục Khê chết đi, hoàng thượng không tới để an ủi Lục Khê, mà là cùng nàng hưởng thụ cá nước thân mật.

Canh giờ còn sớm, trời cũng chỉ vừa tối, bọn họ cư nhiên cứ như vậy. . . . . . Cứ như vậy. . . . . . không phải thường ngày hoàng thượng sủng hạnh phi tần chỉ đêm khuya mới tới hay sao?

Nàng ta không rõ cảm xúc bây giờ của mình là thế nào, yêu thích và ngưỡng mộ cũng có, ghen ghét cũng có, sợ hãi cũng có, còn mơ hồ có cảm giác hình như mình đã xem thường Lương Đệ này.

Sắc mặt nàng ta tái đi, không nói một lời mang theo cung nữ thái giám xoay người rời khỏi, trong lòng biết lần này, ắt hẳn sẽ chẳng còn may mắn thoát tội nữa.

Bên ngoài lại khôi phục yên lặng, cũng vừa vặn vào thời khắc này Minh Uyên mang theo người trong ngực đạt tới cực lạc. Hắn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang thở hổn hển, mặt mày ửng hồng, vén một lọn tóc tinh nghịch ra sau tai nàng.

"Mệt không?"

Lục Khê điều chỉnh tư thế trong lòng hắn, mặt kề sát ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn, nhỏ giọng nói: "Không mệt."

Rõ ràng còn có thể cảm thấy hô hấp của nàng chưa đều và bộ ngực phập phồng, lời này có thể gạt ai được chứ?

Minh Uyên cười khẽ: "Trẫm thấy lá gan của nàng càng ngày càng lớn, lại dám khi quân lần nữa, quả nhiên là ỷ sủng mà kiêu rồi?"

Lục Khê len lén liếc nhìn hắn, cúi đầu xuống lộ ra nụ cười hài lòng: "Có hoàng thượng ở đây, tần thiếp không mệt."

"Thật không mệt?"

"Ừ, không mệt." Khéo léo gật đầu.

"Vậy thì tốt, nếu không mệt. . . . . ." Câu nói kế tiếp không thốt ra, mà trực tiếp tự thể nghiệm.

Thân thể Lục Khê cứng đờ, khóc không ra nước mắt ngẩng đầu lên, không ngờ lại đối diện với một ánh mắt ranh mãnh, Minh Uyên dừng động tác lại, cười như không cười hỏi: "Không phải là không mệt mỏi sao?"

Được rồi, nàng bị lừa. . . . . . Lục Khê im lặng nhìn tên hoàng thượng đang tràn đầy hứng thú tệ hại nào đó, lập tức nhắm mắt lại: "Hoàng thượng ngủ ngon, tần thiếp mệt mỏi, ngủ trước đây."

Ngay cả khi đã nhắm hai mắt, nàng cũng có thể đoán được người trước mặt giờ phút này đang cười rất khoái trá.

Sáng sớm hôm sau, Lục Khê phục vụ Minh Uyên thay long bào xong, chần chờ liếc nhìn vạt áo trong của hắn.

Minh Uyên chú ý vẻ ngập ngừng của nàng, lặng lẽ nhìn về nơi ánh mắt Lục Khê đang đặt—— đó là chiếc hà bao Tiêu chiêu viện làm cho hắn vài ngày trước, bởi vì lúc ấy tâm tình không tệ nên hắn bảo nàng ta đeo lên vạt áo cho mình.

"Sao hả?" Hắn giả vờ như không biết gì, lạnh nhạt hỏi.

Lục Khê vội thu hồi ánh mắt, chuyên chú thắt đai lưng cho hắn, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua chiếc hà bao kia, cười nói: "Không có gì, tần thiếp thấy này hà
bao này được làm rất tinh xảo, nên mới hiếu kỳ chút thôi."

Minh Uyên ngẫm nghĩ, cảm thấy không cần thiết phải giải thích với nàng đây là do Tiêu chiêu viện làm, nên chỉ ừ một tiếng: "Ta sẽ bảo Cao Lộc phân Bích Chân tới nơi này."

Lục Khê gật gật đầu, đưa hắn ra cửa điện, dõi mắt nhìn đến khi liễn xa khuất bóng.

Mãi cho đến khi liễn xa đi một đoạn dài rồi, Minh Uyên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sau lưng, vừa thâm tình vừa nóng bỏng, đong đầy lưu luyến không muốn xa rời.

Tay hắn miết chiếc hà bao bên người, khắc sau liền tháo nó ra, lạnh nhạt quan sát.

Đóa Mẫu Đơn được thêu tinh xảo, thủ pháp điêu luyện, chẳng khác gì những cung nữ chuyên nghiệp trong cung, ngoài phú quý hoa lệ thì cũng chỉ đầy phú quý hoa lệ mà thôi.

Trong đầu chợt nghĩ đến một chiếc hà bao đơn giản khác, trên nền vải xanh nhạt chỉ thêu một đóa Ngọc Lan đơn giản, trắng noãn xinh xắn, lúc đưa lên chóp mũi có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, giống như người làm ra nó vậy, không quá diễm lệ, nhưng vẫn khiến ngươi phải chú ý đến nàng trong đám đông.

Hắn đưa chiếc hà bao Tiêu chiêu viện làm cho Cao Lộc bên cạnh: "Cất vào khố phòng."

Cao Lộc không hỏi nguyên do, chỉ đưa hai tay nhận lấy hà bao, lại nghe Minh Uyên bổ sung: "Chiếc hà bao lần trước đâu?"

Trong cung phi tần vô số, hầu như người nào cũng đã làm hà bao cho hoàng thượng, thường thì cách một khoảng thời gian Khố phòng sẽ phải xử lý một nhóm hà bao được đưa tới trước mà chưa bao giờ sử dụng. . . . . . Cao Lộc nghẹn, trong đầu không ngừng tìm kiếm "chiếc hà bao kia" xem rốt cuộc nó là chỉ chiếc hà bao nào, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra —— hoàng thượng thường ngày bận trăm công nghìn việc, hôm nay chợt quan tâm tới hà bao, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, mà đêm qua hoàng thượng ở cùng với Lục Lương đệ, vậy chủ nhân của " chiếc hà bao kia" là ai đã có thể đoán được.

Hắn lập tức trả lời: "Nô tài sẽ mang đến cho hoàng thượng ngay."

Minh Uyên “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Đang lúc Cao Lộc cho là sáng nay sẽ không có chuyện gì phải bận rộn thì Minh Uyên xuống liễn xa xong, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại bảo: "Cung nữ cận thân của Lục Lương đệ đã chết, ngươi hãy đưa Bích Chân qua hầu hạ nàng ấy."

Cao Lộc sững sờ, Bích Chân nổi danh tỉ mỉ thông tuệ, lúc trước cũng có rất nhiều phi tần nói xa nói gần, thế nhưng hoàng thượng luôn nể tình nàng ấy hầu hạ nhiều năm lại thông minh hiểu lễ nghĩa, nên luôn giả vờ không nghe ra ý của các phi tần đó, vẫn giữ nàng ấy ở lại Tê Ngô cung. Vốn nghĩ có Bích Chân bản thân mình sẽ thoải mái hơn, ai ngờ được hôm nay hoàng thượng lại đột nhiên ban nàng ấy cho Lục Lương đệ.

Xem ra vị trí của vị Lục Lương đệ này ở trong lòng hoàng thượng chẳng phải là thấp bé.

Hắn gật đầu đáp “vâng”, sau đó lại hỏi một câu: "Cung nữ kia là do Lục Lương đệ mang tới từ phủ nhà, tình cảm nhất định rất sâu đậm, hoàng thượng muốn nâng phân vị cho Lục Lương đệ để an ủi nàng ấy không?"

Minh Uyên bình tĩnh liếc hắn một cái, ánh mắt không có chút biểu tình gì lại dọa Cao Lộc mềm nhũn cả chân.

Hắn nhanh chóng quỳ xuống đất nói: "Nô tài lắm mồm, xin hoàng thượng trách phạt!"

Minh Uyên nhìn thẳng, không đếm xỉa tới hắn: "Truyền ý chỉ của trẫm, Lục Lương đệ dịu ngoan tri lễ, hiền lương thục đức, phong làm Chính Ngũ phẩm Tần. Kha tần tự tiện xông vào Nhạc Thanh điện, quấy nhiễu thánh giá, lễ nghĩa không chu toàn, xuống làm Lương Viện."

Lại cúi đầu nhìn Cao Lộc đang quỳ dưới đất, hắn bước lên phía trước, chỉ để lại một câu: "Trẫm thấy tháng này ngươi ăn quá nhiều đồ dầu mỡ rồi, cắt lương một tháng đi."

"Nô tài tạ ơn ân điển của hoàng thượng." Cao Lộc chảy mồ hôi lạnh. . . . . . ý hoàng thượng là mình bị dầu mỡ làm tắc nghẽn não sao?

Trong Đức Dương điện, hoàng hậu uống một hớp trà, lạnh nhạt trò chuyện với Ninh phi đang ngồi đối diện: "Gần đây Lục tần này quả thật là có chút phong quang, vừa mới tấn vị, bây giờ lại tăng một cấp, còn hại Kha Lương Viện bị giảm phẩm cấp."

Ninh phi nói: “Quả thật là được sủng ái hơn một chút, nhưng hoàng thượng cũng chỉ là niệm tình nàng ta vừa mất đi cung nữ cận thân mới tấn vị mà thôi, theo nô tì thấy, mặc dù Kha tần bị giảm cấp, nhưng vẫn chưa mất thánh sủng, ngày khác nhất định còn có thể leo lên."

"Kha tần. . . . . . mặc dù Thẩm Thái Phó đã không ở trong cung nhiều năm, nhưng hoàng thượng luôn nể tình thầy trò một thời, Kha tần tiếp tục được sủng ái là chuyện bình thường mà thôi."

Ninh phi nói: "Nhưng nàng ta cũng thật quá ngu xuẩn, cái gì nên nói cái gì không nên nói chẳng phân biệt được, lại còn cả gian quấy nhiễu thánh giá. Cũng chẳng biết có phải là do bộ dạng ngu ngốc ấy của nàng ta khiến hoàng thượng thấy vui mắt không mà cả những nói ngu xuẩn kia cũng dung thứ cho nàng ta."

Hoàng hậu liếc nhìn chú chim đang hót vang bên ngoài đại điện, khẽ cười nói: "Muội nhìn con Ma Tước này đi, suốt ngày hót ồn ào, lúc mới vào xuân nghe thấy, còn có thể cảm thấy không khí rộn ràng, nhưng nghe lâu liền mất kiên nhẫn, chỉ cảm thấy cực kỳ om sòm."

Ninh phi nhíu mày, nói với cung nữ sau lưng: "Con Ma Tước này quấy nhiễu hoàng hậu nương nương, đứng đó làm gì? Còn không mau đuổi nó đi?"

Hoàng hậu phất tay một cái, ngăn trở cung nữ kia, chỉ cười nói: “ Ma Tước này tuy ầm ĩ, nhưng cảm thấy khó chịu không phải chỉ có mình bổn cung, chẳng bằng cứ để nó ầm ĩ đi, đến cuối cùng người không nhịn được đầu tiên nhất định không phải là Bổn cung."

Ninh phi sửng sốt chốc lát, tâm phục khẩu phục nói: "Nương nương cực kì thông minh, nô tì khó có thể theo kịp."

Ma tước om sòm khiến ai chẳng chán ghét, nhưng thay vì chính mình hành động áp chế nhuệ khí của nó, không bằng để lại cho người khác. Không bận tâm đến thì tương đối thanh nhàn, người ở hậu cung, nhất định phải học được cái gì gọi là “quan sát”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện