Đấu Phá Hậu Cung

Hãm Hại 【 Hai 】


trước sau

Edit: Fuly

Trước khi ra khỏi Đức Dương điện, Minh Uyên lại vào thăm Hạo Trinh đang hôn mê bất tỉnh, đứa bé kia chỉ mới chín tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn giờ phút này chẳng còn chút huyết sắc, yếu ớt như cành liễu đầu xuân, chẳng chống đỡ nổi sức phá hại của gió lạnh.

Từ khi lên ngôi tới nay hắn luôn bận rộn chuyện đấu đá với thái hậu, với quyền thần, còn trước khi lên ngôi thì đấu đá với huynh đệ, nhiều quốc vụ như vậy, nhiều người quan sát như vậy, khiến hắn chẳng thể làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân.

Nhìn ánh mắt sưng đỏ của Đức Phi, Minh Uyên muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ quay đầu sai bảo Cao Lộc: "Thân thể Đức Phi không tốt, cứ ở đây chăm sóc cho Đại hoàng tử thì không ổn, bất lợi cho việc dưỡng bệnh. Ngươi ở lại đây, nhiều nhất nửa canh giờ sau thì đưa nàng ấy trở về."

"Hoàng thượng xin yên tâm."

Đức Phi là nguyên phối của Minh Uyên từ khi hắn còn chưa đăng cơ xưng đế, lúc đó là do Thái hậu chỉ hôn, nên hai người cũng không có mấy tình cảm, nhưng đã chung sống nhiều năm nay, không có tình yêu cũng có tình thân.

Kể từ khi Đức Phi bị bệnh, vẫn luôn nghỉ ngơi ở trong cung, hôm nay gặp lại, mới hay hóa ra nàng ta đã già đi rất nhiều.

Minh Uyên bước ra khỏi Đức Dương điện, ngước mắt nhìn Lục Khê cùng hoàng hậu vẫn còn đang ở trong phòng khách, sắc mặt hoàng hậu nặng nề, bực bội nói gì đó, còn Lục Khê thì đưa lưng về phía hắn, thân thể gầy gò khiến người ta cực kỳ thương tiếc, gió thổi tung vạt áo nàng, tạo ra một độ cong đẹp mắt.

Hắn đã tỏ thái độ rõ ràng không tin chuyện này là do nàng làm, đáng lẽ nên nói gì đó, hoặc chỉ đơn giản bảo hoàng hậu đừng làm khó Lục Khê, nhưng cuối cùng chỉ dừng chân một lát, rồi tiếp tục bước lên liễn xa, không quay đầu lại.

Hoàng hậu cũng hiểu độc này không phải do Lục Khê hạ, nếu hoàng thượng đã nói như vậy rồi, mình cũng không nên gây khó khăn cho Lục Khê nữa.

Nàng ta chỉ nói: "Mặc dù Bổn cung cùng hoàng thượng đều tin tưởng Lục tần là vô tội, nhưng dù sao lễ không thể bỏ, trước khi tra ra được manh mối, mong rằng Lục tần có thể phối hợp với Bổn cung, tạm thời ở yên trong cung mình, cầu mong sớm rửa sạch hiềm nghi, bắt được hung thủ."

Lục Khê gật đầu, liền thấy hoàng hậu sai cung nữ bên cạnh đi Ngự Thiện Phòng truyền chỉ mang toàn bộ cung nhân phục vụ ngày hôm nay đến phỏng vấn.

"Phúc Thọ, ngươi vừa nói hôm nay là tiểu thái giám Ngự Thiện Phòng mang hộp thức ăn đưa cho ngươi, vậy thì tốt, Bổn cung cho ngươi một cơ hội, quan sát từng người, nhất định phải tìm ra kẻ đó."

Rất nhanh, trong điện xếp đầy những thái giám đang trực ở Ngự thiện phòng, Phúc Thọ theo lời tiến lên phía trước nhận diện, nhưng dù đã quan sát qua rất nhiều lần, hắn vẫn không tìm thấy được người đưa hộp thức ăn cho mình hôm nay.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Phúc Thọ, Lục Khê cũng đoán được kết quả —— chỉ cần người hạ độc không phải là kẻ ngốc, thì chẳng khi nào để lại đầu mối rõ ràng như vậy cho người khác đi thăm dò.

Hoàng hậu trầm ngâm chốc lát, rồi nói với Lục Khê: " Lục tần đi về trước đi, chuyện này Bổn cung sẽ tự sẽ điều tra, Phúc Thọ là người có quan hệ trực tiếp với vụ việc, tạm thời lưu lại."

Lục Khê nói: "Nương nương, tần thiếp có một yêu cầu quá đáng."

"Nói đi."

"Tần thiếp muốn hỏi Phúc Thọ vài câu."

Được hoàng hậu đồng ý, nàng xoay người nhìn Phúc Thọ, dịu dàng nói: "Ngươi có còn nhớ sau khi người đó đưa hộp thức ăn cho ngươi xong thì đi về phía nào không?"

Phúc Thọ suy nghĩ một chút, khẳng định nói: "Bẩm chủ tử, người nọ đi về hướng cửa Vị Ương."

Sắc mặt Lục Khê hòa hoãn hơn, lộ ra một nụ cười trấn an, nếu thái giám này không phải là người của Ngự Thiện Phòng, như vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhất định sẽ nhanh chóng về bẩm báo. Gần cửa Vị Ương có những cung điện nào, sợ rằng hoàng hậu rõ hơn nàng nhiều.

"Nương nương, tần thiếp đã hỏi xong, nếu không còn gì nữa, tần thiếp xin về trước." Nàng phúc thân, thấy hoàng hậu gật đầu một cái, mới xoay người rời đi.

Lục Khê vừa trở lại Nhạc Thanh điện, Vân Nhất cùng Tiểu Thuận lập tức tiến lên đón, sắc mặt đều rất khó coi, hiện đầy vẻ lo lắng.

Nàng an ủi bọn họ mấy câu, chỉ nói hoàng thượng tin tưởng nàng, đã hạ chỉ cho hoàng hậu điều tra kỹ chuyện này, để sớm ngày bắt được hung thủ, trả lại trong sạch cho nàng.

Nhưng trên thực tế, hoàng thượng thật sự tin tưởng nàng sao? . . . . . . Chính nàng cũng không biết.

Nàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ, vuốt vuốt vầng trán: "Bích Chân, gần cửa Vị Ương có cung điện của những chủ tử nào vậy?"

Bích Chân đáp: "Nô tỳ nhớ có Nguyệt Dương Phu nhân, Đức Phi nương nương cùng Tiêu chiêu viện."

Đức Phi là không thể, như vậy còn lại Nguyệt Dương Phu nhân và Tiêu chiêu viện. . . . . . Lục Khê khẽ thở dài, nàng không nghĩ kẻ hạ độc sẽ là Nguyệt Dương Phu nhân, gần như toàn bộ hoài nghi đều rơi vào người Tiêu chiêu viện.

Nhưng Tiêu chiêu viện này, xưa nay chỉ có miệng lưỡi là hơi bén nhọn, chứ chưa từng gây ra chuyện gì lớn, không giống một người manh động ngu xuẩn như thế. Mình có thể hoài nghi nàng ta, vậy hoàng hậu tất nhiên cũng có thể.

Bởi vì bây giờ Lục Khê đang là nghi phạm, không cần phải đi thỉnh an hoàng hậu, cho nên không nghe được những lời giễu cợt nhằm vào nàng của chúng Tần phi. Nhưng dù có tránh được người trước thì cũng chẳng tránh được những kẻ muốn bỏ đá xuống giếng ở phía sau.

Thẩm Kha cùng An Uyển nghi trước sau đều đến, người trước vẫn thẳng thắn như lúc đầu, chọn lựa chính sách chèn ép trực tiếp; người sau thì uyển chuyển hơn một chút, Tiếu Lý Tàng Đao.

Lục Khê rất nghiêm túc học tập kỹ xảo nói chuyện của hai người, chuẩn bị cho những tình huống có thể phát sinh trong tương lai.

Thẩm Kha nói: "À, hôm nay, lúc đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, không thấy bóng dáng của muội, hỏi ra mới biết được chuyện muội muội hạ độc Đại hoàng tử."

Bích Chân ôn hòa cải chính: " Hình như Kha Lương Viện đã hiểu lầm rồi, chủ tử nhà ta bị người khác hãm hại, chứ không phải là người hạ độc."

Thẩm Kha đang định quát mắng nô tài không biết điều xen miệng vào lúc mình nói chuyện, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, thấy là đại cung nữ hầu hạ hoàng thượng ngày trước, liền phải nhịn xuống: "Có phải muội muội làm hay không thì chưa biết, khi nào xác định được hung thủ, cởi bỏ hiềm nghi thì mới chắc chắn được; nếu như không tìm ra. . . . . . Hừ, chỉ sợ tội danh này muội phải gánh là chắc chắn rồi."

Giọng điệu của Thẩm Kha tràn đầy vui vẻ, nhưng Lục Khê chỉ cười khẽ, giả vờ nghe không ra hàm ý trong đó, ngược lại dịu dàng nói: "Muội muội đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm, hoàng hậu nương nương anh minh, nhất định sẽ thay muội muội tìm ra hung thủ, rửa sạch hiềm nghi. Hôm đó, lúc ở Đức Dương điện, hoàng thượng cũng tự mình bảo hoàng hậu nương nương
phải nhanh chóng bắt được hung thủ, có thể thấy được hoàng thượng cũng rất tin tưởng muội muội."

Thẩm Kha vốn định tới để chế nhạo nàng, ai ngờ nàng lại bình tĩnh ứng đối đâu ra đấy, lúc này đành hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi: "Vậy tỷ tỷ liền mỏi mắt mong chờ."

Thẩm Kha vừa đi, An Uyển nghi liền tới: "Nghe nói muội muội bị uất ức, bị cấm túc trong Nhạc Thanh điện, không ra được cổng trước không bước qua khỏi cổng sau, nên tỷ tỷ cố ý đến đây thăm muội muội."

Vân Nhất cùng Tiểu Thuận vẫn luôn ở trong trạng thái yên lặng, hai người đều hiểu, thân phận của mình không giống Bích Chân, không thể giúp chủ tử nói chuyện.

Lục Khê ung dung cảm tạ, sau đó thong dong nghe An Uyển nghi dùng đủ loại ngôn ngữ châm chọc, chỉ ngoại trừ lúc nghe đến Lục gia——

"Hôm nay, lúc ta đến ngự thư phòng cầu kiến hoàng thượng thì lại trùng hợp gặp phải ca ca ta đang nghị sự cùng người ở đó, nghe ca ca nói, các đại thần trong triều đều biết chuyện Lục tần muội muội ngươi có ý đồ độc hại Đại hoàng tử. Mặc dù tỷ tỷ cũng rất muốn giúp ngươi, nhưng ta không thể không đứng trên lập trường công bình mà khuyên giải ca ca được, có thời gian huynh ấy liền thương lượng với các vị đại thần chuyện này. Dù sao hành động của ngươi trong cung cũng trực tiếp ảnh hưởng đến địa vị của Lục gia, tỷ tỷ cho là các đại thần nên ít tiếp xúc với người Lục gia thì tốt hơn, để tránh “chọc lửa thiêu thân”."

Trong nháy mắt sắc mặt của Lục Khê trầm xuống.

Hậu cung tranh đấu như thế nào, những nữ nhân này có châm chọc ra sao, nàng đều có thể dùng vẻ mặt tươi cười để ứng đối, nhưng một khi liên quan đến cha mẹ, gia đình, thì nàng sẽ để tâm từng chút một.

"Uyển Nghi tỷ tỷ nói có lý, địa vị của quyền thần trong triều sẽ bị ảnh hưởng rất lớn từ chúng tần phi nơi hậu cung, tựa như đoạn thời gian trước lúc tỷ tỷ còn chưa dâng được chiếc khăn tay kia lên hoàng thượng, trong triều địa vị của An gia các người tràn ngập nguy cơ, không hề được coi trọng. Vì vậy muội muội cũng muốn nhắc nhở tỷ tỷ một câu, “tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo” (chịu ơn một giọt nước thì nên lấy suối báo đáp), tỷ tỷ không báo ân cũng không sao, nhưng lấy oán báo ân thì không được. Làm sao biết ngày khác sẽ không rơi vào kết quả như muội muội hôm nay? Đến lúc đó, chỉ sợ tỷ tỷ sẽ chẳng may mắn được như muội muội, được hoàng thượng hoàn toàn tin tưởng."

Sắc mặt An Uyển nghi cứng đờ, tức giận nói: "Nực cười! Báo ân? Báo cái gì hả? Khăn tay kia là do ta tự thêu, thánh sủng cũng là tự ta đoạt được, nào đến lượt một tần nho nhỏ như ngươi dám càn rỡ trước mặt ta! Ta cho ngươi biết, vận mệnh của ta, thì chính là của ta! Ngươi nên sớm nhìn rõ sự thật đi, ông trời cũng đang giúp ta đó!"

"Giúp được nhất thời, không giúp được một đời." Lục Khê lạnh lùng đáp lại, ánh mắt nhìn nàng ta tràn đầy khinh thường: "Muội muội ngược lại hi vọng tỷ tỷ có thể thật sự được vinh sủng một đời."

An Uyển nghi căn bản không biết, thay vì nói là trời giúp, chẳng bằng nói là Lục Khê đang giúp.

Vì Nhạc Thanh điện dính líu đến việc hoàng tử bị hạ độc nên chẳng được thanh tịnh, ba ngày hai bữa không phải nghênh đón những kẻ khẩu xà tâm phật, thì có người của phủ Nội vụ tới hỏi thăm tình huống.

Tiểu Thuận cùng Vân Nhất chưa từng trải qua một cuộc chiến căng go như thế này, cũng may Bích Chân trầm ổn thỏa đáng, mới có thể xử lý tốt mọi việc.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện này, hoàng thượng cũng không tới Nhạc Thanh điện nữa, mỗi ngày Lục Khê đều nghe Vân Nhất hồi báo hôm nay hoàng thượng đến chỗ những tần phi nào, có lúc là Tiêu chiêu viện, có lúc là An Uyển nghi, thậm chí là Tôn mỹ nhân, Kha Lương Viện. Nàng chỉ có thể ngồi ở bên cửa sổ yên tĩnh ngắm nhìn những bông hoa gần héo úa bên ngoài, dù Xảo tượng trong cung có tài hoa đến đâu đi nữa, thì quy luật bốn mùa của vạn vật cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Đột nhiên nghĩ tới chuyện ngày đó hoàng thượng nói muốn cho nàng một đứa bé, nàng cúi đầu cười, tâm tư Đế Vương, làm sao có thể thật được chứ?

Vân Nhất cứ nghĩ là nàng đang đau lòng khổ sở, lập tức quýnh lên, đứng ở bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Chủ tử đừng như vậy, hoàng thượng chỉ không muốn để người ta bàn tán mà thôi, không phải là không quan tâm chủ tử đâu, đợi sau khi chân tướng rõ ràng, nhất định hoàng thượng sẽ đến thăm chủ tử ."

Bích Chân thấy thế, yên lặng bưng một ly trà nóng đi tới bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Chủ tử uống trà đi, chớ vì những chuyện này mà ưu phiền, hoàng thượng xưa nay công chính vô tư, nếu phi tần nào gặp phải chuyện có hiềm nghi, nhất định sẽ không hiển lộ ra nửa điểm thiên vị. Cho nên xin chủ tử yên tâm, hoàng thượng không phải là một người lạnh lùng vô cảm, loại chuyện như vậy dù là Tiêu chiêu viện hay Nguyệt Dương Phu nhân gặp phải, người cũng sẽ xử lý thế cả thôi."

Lục Khê cười cười, nhận lấy ly trà uống một ngụm: "Không hổ là người đã phục vụ hoàng thượng lâu năm, tâm tư đế vương cô cô cũng có thể hiểu rõ đến vậy."

Bích Chân nói: "Chủ tử quá khen, nô tỳ phục vụ hoàng thượng đã lâu, có thể đoán được bốn năm phần thôi, năm sáu phần còn lại, dù cố gắng thế nào cũng không đoán ra được."

Vốn tưởng rằng chuyện này không phải Tiêu chiêu viện làm thì chính là có ẩn tình khác, nào đoán được lúc chân tướng phơi bày, lại khiến cho mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Ngày hôm đó, cuối cùng hoàng hậu cũng triệu kiến Lục Khê, ngoài ra còn có Ninh phi cùng Đức Phi, hoàng hậu nói chuyện tình đã có manh mối, cũng đã sai người đi thông báo cho hoàng thượng, chỉ chờ hoàng thượng đến, thì liền bắt đầu xử lý thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện