Đấu Phá Hậu Cung

Báo Thù 【 Một 】


trước sau

Bàn tay thon dài khép quyển tấu chương, lại vuốt vuốt mí mắt hơi mỏi mệt, ở giữa là mi tâm đang nhíu chặt, hằn nên vài vết nhăn mờ nhạt.

Trưa hè nóng bức thường gây ra cảm giác buồn ngủ, người đang ngồi sau bàn sách ngước mắt nhìn cửa sổ đang mở rộng, ánh dương chói chang khiến người ta phải nheo mi, vậy mà trong đại điện lại đối lập hoàn toàn, âm u tĩnh mịch, không nghe được cả tiếng chim hót.

Minh Uyên mệt mỏi dựa vào ghế, tạm dừng việc xem tấu chương.

Chỉ chốc lát sau, cửa đại điện cọt kẹt mở ra, Cao Lộc bất ngờ xông thẳng vào, kinh hoàng chạy đến quỳ xuống: “Hoàng thượng, xảy ra việc lớn rồi, Lục Dung Hoa rơi xuống hồ sen !"

Người đang ngồi sau bàn nhanh chóng mở mắt ra, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi nói cái gì?"

Cao Lộc cố trấn định bẩm báo: "Nghe nói là Thường Tiệp dư cùng nhị tiểu thư Thường gia đi đến Nhạc Thanh điện, ba người vốn thưởng thức trà ở bờ hồ sen, không biết sao Lục Dung Hoa lại rơi xuống nước, lúc Bích Chân cứu người lên, Dung Hoa đã hôn mê."

Minh Uyên không chút do dự đứng lên, sải bước đi ra ngoài: "Chuẩn bị xe, trẫm muốn đến Nhạc Thanh điện. Thái y đâu? Thái y đến chưa?"

Cao Lộc đi theo, nói: "Bẩm hoàng thượng, thái y đang trực đã chạy tới Nhạc Thanh điện, nô tài tự chủ trương sai người đi thông báo cho các thái y khác, ước chừng khi hoàng thượng đến Nhạc Thanh điện, bọn họ cũng sẽ đến."

Nhạc Thanh điện đã lâm vào hỗn loạn.

Cả đám cung nữ thái giám quỳ xuống đất, cả người Bích Chân ướt đẫm, không kịp thay y phục, canh giữ ở bên giường lo lắng nhìn tình huống của chủ tử.

Ôn thái y nghiêm túc quan sát tình trạng của Lục Khê, nhanh chóng mở hòm ra châm cứu cho nàng.

Tỷ muội Thường Tiệp đứng cách đó không xa, Thường Tư Viện điềm nhiên nhìn qua bên này, còn Thường Tư Vân thì hoảng hốt nói không ra lời. Lúc hoàn hồn, Thường Tư Vân xanh mặt quay đầu lại nâng tay định cho tỷ tỷ mình một cái tát, nhưng chưa kịp chạm tới gò má đối phương liền bị cản lại.

Thường Tư Viện cười như không cười nhìn nàng ta: "Muội muội hôm nay phạm phải sai lầm lớn, sao không biết hối cải, còn muốn động thủ với tỷ tỷ đây?"

Thường Tư Vân hận không thể róc xương lóc thịt nàng ta, trong ánh mắt đều là hận ý: "Đồ tiện nhân lòng dạ độc ác nhà ngươi, nếu không phải do ngươi đẩy ta, sao ta có thể đẩy nàng ta xuống nước? Là ngươi cố ý thiết kế hãm hại ta!"

Thường Tư Viện cười, dịu dàng mà thản nhiên, không che giấu sự khinh bỉ đối với nàng ta: "Là ngươi tự đưa tới cửa, ta không thiết kế cái bẫy như vậy không phải phụ cơ hội ngươi cho sao? Ngày trước ngươi đối xử với ta thế nào? Giữa mùa đông đẩy ta vào ao nước đóng băng, cắt bỏ hết y phục của ta khiến ta xấu mặt. . . . . . Thường Tư Vân, nhưng gì hôm nay ta trả lại chưa bằng một phần mười ngươi gây ra cho ta."

Mắt Thường Tư Vân đỏ lên vì tức, hận không thể xông lên giết chết nữ nhân này.

Ngay sau đó vừa một đám thái y chạy tới, nghe Ôn thái y nói rõ tình trạng, liền kéo nhau đến cạnh giường thương nghị.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng thông báo: "Hoàng thượng giá lâm ——"

Trong điện vốn đã đầy người quỳ, giờ càng thêm nhiều.

Hoàng thượng một thân hoàng bào sắc mặt âm trầm đi vào phòng trong, bước nhanh tới bên giường, chỉ thấy Lục Dung Hoa sắc mặt trắng bệch đang nằm trên đó, hai mắt khép chặt, tóc còn ướt còn dính vào gò má.

Hắn đưa tay chạm vào gò má của nàng, nhiệt độ lạnh lẽo khiến tay hắn cứng ngắc, quay đầu lại tức giận quát Ôn thái y: "Quỳ làm cái gì? Còn không mau chữa trị cho Lục Dung Hoa?"

Ôn thái y lo sợ đứng dậy: "Vâng, vâng để nô tài thi châm. . . . . ."

Trong phòng yên ắng, Minh Uyên nhìn chằm chằm người đang hôn mê bất tỉnh trên giường, hắn không nói lời nào, đương nhiên cũng không có người nào dám nói.

Ôn thái y châm cứu xong, mới quay sang nói với Minh Uyên: "Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương bị kinh hãi, nước tràn vào phổi, từng mất hô hấp trong một khoảng thời gian, tình huống không mấy lạc quan. Nhưng may mắn được trời cao che chở, tuy nước có tràn vào phổi, nhưng chỉ là một lượng nhỏ, vì vậy sau khi hạ quan thi châm, tạm thời tính mạng không có nguy hiểm."

Sắc mặt Minh Uyên hơi giãn ra, nóng vội hỏi: "Vậy bào thai trong bụng thì sao?"

Sắc mặt Ôn thái y cứng đờ, có chút chần chờ: "Thai nhi. . . . . . tuy bây giờ thai nhi tạm thời giữ được, nhưng mạch tượng của nương nương rất bất ổn, thân thể cũng bị nhiễm lạnh, hạ quan sợ rằng. . . . . . Sợ rằng. . . . . ."

Minh Uyên đè nén tức giận, trầm giọng nói: "Trẫm không muốn nghe thấy hai chữ “sợ rằng”, nếu bây giờ vẫn giữ được đứa bé, vậy trẫm hạ lệnh cho mọi người trong Thái Y Viện phải dốc toàn lực chữa trị cho Lục Dung Hoa, nhất định phải giữ được đứa bé này."

"Bọn thần tuân chỉ ——" Các thái y quỳ đầy trên mặt đất, đưa mắt nhìn Minh Uyên đi ra khỏi trong phòng.

Bên trong phòng, các thái y đang sầu lo vì thân thể của Lục Khê, bên ngoài cung nữ thái giám quỳ gối trong đại điện, hai tỷ muội Thường Tiệp dư đứng ở chính giữa, nhìn Minh Uyên âm trầm đi tới trước mặt họ.

"Vì sao Lục Dung Hoa lại rơi xuống nước?" Hắn lạnh nhạt nhìn chằm chằm Thường Tư Viện, muốn nàng ta cho hắn một câu trả lời thuyết phục.

Nhưng mà chẳng kịp chờ Thường Tư Viện mở miệng, Thường Tư Vân liền giành nói: "Hoàng thượng, dân nữ vốn cùng Tiệp dư nương nương đến thăm Lục Dung Hoa, nhưng không ngờ Tiệp dư nương nương lại đẩy dân nữ một cái, khiến dẫn nữ ngã tới trước, vô ý đẩy Lục Dung Hoa vào trong hồ ——"

Nàng ta vừa dứt lời, Minh Uyên liền lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái: "Trẫm có hỏi ngươi sao?"

Sắc mặt nàng ta tái đi, không dám nói nữa.

"Thường Tiệp dư, trẫm đang hỏi ngươi."

Âm thanh kia không nhanh không chậm vang dội bên tai, Thường Tư Viện chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vị Đế Vương đã làm bạn bốn năm, chợt bất đắc dĩ cười một tiếng, "Hoàng thượng, muội muội đã nói ra chân tướng rồi, tất nhiên trong lòng hoàng thượng đã có quyết định, cần gì phải hỏi nô tì nữa đây?"

Tay Thường Tư Vân vốn đang nắm chặt, trong lòng nghĩ nàng ta sẽ hãm hại mình, nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời thẳng thắn như thế ?!

Đôi mắt Minh Uyên từ từ tĩnh mịch, có một loại tức giận chậm rãi tản ra, khiến những người trong đại điện đều không dám ngẩng đầu.

"Là ngươi cố ý dùng muội muội mình đẩy Lục Dung Hoa sao?"

"Vâng"

Nếu là người khác nhất định sẽ trăm phương ngàn kế nghĩ ra biện pháp chối tội, hơn nữa làm gì
có ai ngốc đến mức chạy đến điện của người khác để hại họ chứ?

Từ trước đến giờ Thường Tư Viện vốn không phải là người ngu xuẩn đến mức ấy.

Minh Uyên chậm rãi quét mắt nhìn đại điện một vòng, ánh mắt nhìn dừng lại trên thân thể ướt đẫm của Bích Chân: "Bích Chân, ngươi nói đi, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"

Bích Chân yên lặng, trên mặt vẫn còn mang nước mắt: "Bẩm hoàng thượng, nô tỳ vốn đứng ở hành lang quan sát chủ tử, chỉ nhìn thấy Thường nhị tiểu thư đẩy chủ tử xuống nước."

"Vân Nhất, vậy còn ngươi?"

"Bẩm hoàng thượng, nô tỳ cũng thấy giống Bích Chân cô cô."

Ánh mắt Minh Uyên rơi xuống người các cung nữ ở Lâm Hoa điện: "Vậy còn các ngươi?."

Mấy cung nữ vẫn còn trong kinh hoàng, vừa dập đầu vừa trả lời không đồng đều: "Nô tỳ cũng thấy như vậy."

Thấy mọi người đều trả lời như vậy, Thường Tư Vân hoảng sợ tột cùng.

"Các ngươi nói bậy! Tất cả đều đang nói bậy!" Nàng ta bất chấp tất cả kêu lên: "Ta bị hãm hại! Ta vô tội! Là tiện nhân Thường Tư Viện này ngăn tầm mắt của các ngươi, các ngươi mới chỉ nhìn thấy ta, rõ ràng là nàng ta muốn hại ta! Là nàng ta hại ta đẩy Lục Dung Hoa xuống nước! Hoàng thượng ngài phải tin ta, van cầu ngài phải tin tưởng ta. . . . . ."

Nói xong lời cuối cùng, nàng ta khan giọng rống lớn, Cao Lộc xông về phía trước cho nàng ta một cái tát trời giáng: "Điêu dân lớn mật, dám hô to gọi nhỏ ở trước mặt hoàng thượng, phải trái thế nào hoàng thượng tự có định đoạt, đâu đến lượt ngươi khua tay múa chân?"

Thường Tư Vân bị cái bạt tay này làm cho ngã nhào, búi tóc tán loạn, nàng ta căm hận nhìn Thường Tư Viện, cái nhìn này chứa hàm ý hận thấu xương tủy.

Thường Tư Viện chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta, khóe miệng không có lấy một nụ cười, nhưng ánh mặt lại cực kỳ lạnh lẽo, đầy ý giễu cợt, giống như đang nhìn một con chó giãy chết, sắp bị người ta giết, vừa có thương hại vừa có hận ý.

Nàng ta xoay người sang chỗ khác nhìn Minh Uyên, cúi đầu thi lễ một cái: "Hoàng thượng, là nô tì mang muội muội tới Nhạc Thanh điện, xảy ra chuyện này, bất luận là do nô tì hay do muội muội gây nên, nô tì cũng khó trốn trách nhiệm. Mưu hại hoàng tử là trọng tội, nô tì cũng không cầu mong hoàng thượng tha thứ, xin hoàng thượng xử trí."

Ánh mắt Minh Uyên giật giật, cuối cùng vẫn bị người đang hôn mê bất tỉnh trong phòng kia đã động: "Nhốt tỷ muội Thương Tiệp dư lại, đợi Lục Dung Hoa tỉnh rồi, sẽ xử lý."

Hắn không chút do dự xoay người rời đi, lần nữa tiến vào trong phòng.

Trong đại điện chỉ còn đám cung nữ thái giám đang quỳ, Thường Tư Vân đang ngã trên nền đất cùng Thường Tư Viện sắc mặt an tường đứng bên cạnh.

Cao Lộc đang muốn sai thị vệ ngoài điện dẫn người đi, đột nhiên Thường Tư Vân quay người lại ôm chân hắn: "Công công tha mạng, công công tha mạng! Trong bụng ta còn có con nhỏ! Cầu xin công công nể tình ta mang thai, buông tha cho ta, đợi ta hạ sinh nó rồi hãy xử lý có được không!"

Cao Lộc tức giận nói: "Ngươi mang thai, chẳng lẽ Lục Dung Hoa không mang thai? Độc phụ long dạ rắn rết như ngươi, nếu thật sự quan tâm đến con của mình, thì sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế!"

Thường Tư Vân thấy cầu khẩn không dùng được, liền lộ bản chất, lớn giọng quát: "Ngươi biết cha ta là ai không? Ông ấy là Thừa Tướng đương triều! Dưới một người trên vạn người, ngay cả Đương Kim hoàng thượng cũng phải nhìn sắc mặt của ông ấy! Chỉ cần ông ấy nói, hơn nửa đại thần trong triều sẽ phải nghe theo, ngươi dám bắt ta? Ta sẽ bảo cha ta giết cả nhà ngươi! Giết hết cả nhà ngươi!"

Thường Tư Viện gần như bật cười, nàng ta sợ Thường Vệ Quang rơi không đủ nhanh hay sao, đến cả lời tru di tam tộc này cũng nói ra được!

Thường Tư Viện cúi người đến gần tai Thường Tư Vân, dịu dàng lại thân thiết nói một câu: "Muội muội, ta chưa bao giờ thích ngươi như lúc này, không ngờ cuối cùng chúng ta lại có một nhận thức chung, cùng đạt đến mục tiêu chung."

Ánh mắt Thường Tư Vân vừa thê lương vừa tàn độc, gần như muốn đào ra một cái lỗ trên người đối phương: "Thường Tư Viện, ta muốn giết chết ngươi. . . . . . Ta muốn giết chết ngươi. . . . . ."

Thường Tư Viện khẽ mỉm cười, "Nhưng hôm nay cả chính mình muội muội ngươi cũng bảo vệ không nổi, sao giết ta được đây?"

Trong cơn tức giận, Thường Tư Vân chợt giật mình, cảm thấy có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống dưới chân, ngay sau đó cảm giác đau đớn đập thẳng vào đại não.

Nàng ta không dám tin cúi đầu, nhìn thấy trên chiếc váy đỏ của mình xuất hiện một chấm đổ, sau đó dần lan rộng ra, bởi vì màu sắc gần giống nhau nên nhìn thoáng qua cứ như bị nhiễm nước.

Nàng ta ôm bụng khóc lớn: "Cứu ta. . . . . . Cứu cứu con ta. . . . . ."

Thường Tư Viện nhắm lại mắt, không nhìn nàng ta nữa: "Cao công công, ngài còn đứng đó làm gì, nếu còn không đưa chúng ta đi, lúc hoàng thượng bước ra sẽ trách ngươi hành sự bất lực."

Cao Lộc chần chờ một lát, cuối cùng vẫn không dám vào đi vào hỏi hoàng thượng loại vấn đề ngu xuẩn như có cứu mẹ con hai người này không, đã là người sắp chết rồi, có cứu hay không cũng khác gì đâu chứ?

"Người đâu, giải hai người hãm hại Lục Dung Hoa cùng hoàng tử này đi!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện