Trong ngự thư phòng, một nam tử mặc bộ trường bào màu đen đang ngồi trước bàn sách, vừa chuyên tâm phê duyệt tấu chương, vừa lơ đãng hỏi: "Mấy hôm trước, Thái hậu có triệu kiến tú nữ nào không?"
Cao Lộc cung kính nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài sai người đến chỗ các thị vệ gác đêm điều tra thì biết, trong hai đêm đầu tiên, thái hậu nương nương đã từng âm thầm triệu kiến nữ nhi của Tổng đốc Giang Nam Lục Thẩm Tư, tiểu chủ Lục Khê."
"Lục Khê à, tên rất hay." Minh Uyên buông tấu chương trong tay xuống, đổi lại quyển khác: "Theo suy nghĩ của ngươi, Thái hậu hành động như vậy là có ý gì?"
Cao Lộc nhíu mày: "Vạn Tuế Gia, đây không phải là chiết sát nô tài ư, nô tài nào dám ở trước mặt ngài “múa rìu qua mắt thợ” chứ?"
"Bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói, đừng vòng vo." Tâm tình của Minh Uyên không tệ, còn có hứng thú nói giỡn.
"Nô tài đây không phải là “cong” hay sao, nào có thể trở thành đấng nam tử “thẳng” nữa?" Cao Lộc thở dài, nghiêm túc nói: "Lục Thẩm Tư là Tổng đốc Giang Nam, tuy không thể thường xuyên thiết triều, nhưng hắn cai quản một phương, hơn nữa Giang Nam lại là vùng đất giàu có, đông đúc bậc nhất, có thể nói là nguồn gốc tài sản của nước ta, nhân tài nơi đây lại nổi trội, Thái hậu lôi kéo hắn cũng là hợp tình lý."
"Bà ta đã đấu với trẫm nhiều năm nay, lôi kéo quyền thần là chuyện đương nhiên, nhưng sao bà ta lại nghĩ rằng, Lục Thẩm Tư sẽ chọn bà ta mà vứt bỏ trẫm?" Minh Uyên hứng thú nhìn Cao Lộc: "Ngươi phân tích tiếp cho trẫm xem?"
"Tiểu chủ Lục Khê đang ở hậu cung, còn Vạn Tuế Gia ngài lại cai quản những chuyện quan trọng trên tiền triều, nào có thời gian rãnh để xử lý việc ở hậu cung chứ? Đối với Lục gia mà nói, nếu muốn tiểu chủ Lục Khê bước đi yên ổn, dĩ nhiên là phải dựa vào người đứng đầu lục cung rồi. Thái hậu nương nương cai quản hậu cung, cũng chính là người cai quản tiền đồ của tiểu chủ Lục Khê. Theo ý kiến nô tài, đây chính là ưu thế của thái hậu nương nương."
Minh Uyên vỗ tay cười to: "Nói rất hay, Cao Lộc ngươi theo trẫm nhiều năm nay, quả thật là ngày càng thông minh, thưởng!"
Hắn tiện tay cầm lấy miếng Ngọc như ý bằng phỉ thúy trên bàn sách, đưa cho Cao Lộc. Cao Lộc vừa mỉm cười đón lấy, vừa quỳ xuống đất tạ chủ long ân.
Minh Uyên vui vẻ gõ gõ bàn: "Lục Khê này có dáng vẻ như thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng, rất nổi bật."
"Hả? So sánh với Thường phi thì thế nào?"
"Nô tài cho là, tiểu chủ Lục Khê đẹp hơn."
Minh Uyên không lên tiếng, giữa hai lông mày có một tia thú vị thoáng qua.
"Thái hậu già rồi, nên đem tất cả thế lực còn sót lại trong tay giao ra đây, rồi sớm ngày lui về hậu cung, dưỡng lão cho tốt."
***
Trong Trường Nhạc cung, Hoàng đế mặc trường bào vàng óng thư thái ngồi trên đại điện, Cao Lộc đứng ở một bên, hai bên Long ỷ theo thứ tự là chỗ ngồi của hoàng hậu và Thái hậu.
Đợi đã mấy ngày, rốt cuộc vòng tuyển tú thứ ba cũng bắt đầu.
Cao Lộc nâng danh sách, đọc đến tên tuổi vị tú nữ nào, thì người đó sẽ từ ngoài điện đi vào, sau khi hành lễ xong thì đứng tại chỗ. Trong lúc đó, hoàng thượng cùng Thái hậu, hoàng hậu sẽ đánh giá dáng vẻ của tú nữ đó.
Các tú nữ vào điện theo thứ tự là từ Đông Uyển tới Tây Uyển, trong Đông Uyển lại phân thành 4 viện: Mai Lan Trúc Cúc, thứ tự cũng là theo đó.
Cố Phương Tình ở Mai viện, dĩ nhiên là người đầu tiên vào điện, dáng vẻ thanh tú nhu mỹ của nàng ta vốn hết sức xuất chúng, trong đôi mắt xếch trong veo như nước, tồn tại một cỗ linh khí đặc biệt. Nàng ta cúi đầu, tóc mây hơi rũ xuống, một đóa Lưu Vân mềm mại được cài giữa trán, phối hợp với bộ váy La Bách Hợp, càng làm nổi bật vẻ dịu dàng.
Hoàng hậu thấy thế khen: "Quả thật là một mỹ nhân ôn nhu như nước, có thể khiến cho lòng người mềm mại theo."
Minh Uyên mỉm cười phân phó Cao Lộc: "Ban thưởng ngọc bài."
Tú nữ thứ 2 vào điện vốn là Nhạc Sênh, nhưng vì nàng ta gặp riêng thị vệ đã bị trục xuất về nhà, nên bỏ qua, người vào điện kế tiếp, chính là Lục Khê .
Hôm nay nàng chải búi tóc Phù Dung Quy Vân, cùng bộ váy Thủy Tụ Phượng Vĩ dài chấm đất, màu nhạt làm nền chính. Dưới làn váy điểm xuyến vài hoa văn hình mây màu bạc, phối hợp với Quy Vân kế, hết sức xảo diệu.
Nhưng nhìn kỹ dung nhan, lông mày chỉ vẽ nhẹ, môi không tô đậm, chỉ phớt qua chút son, lại càng hiện ra vẻ thanh thoát.
Cả người nàng như được dệt từ mây, nhẹ nhàng thanh nhã, trong vẻ mờ ảo thanh lịch toát ra nét tươi mát tựa hoa cỏ, nhưng vẫn không mất đi vẻ kiều diễm.
Nữ nhân này quả thật chẳng chút thua kém Cố Phương Tình.
Minh Uyên ngưng mắt, khẽ liếc sang Thái hậu, nhưng trên mặt bà ta chẳng lộ vẻ gì, giống như chưa từng gặp Lục Khê vậy.
Quả nhiên là lão hồ ly. . . . . . Hắn cười khẽ, phân phó Cao Lộc ban thưởng ngọc bài.
Tiếp đó, các tú nữ Đông Uyển đều lần lượt vào điện, quả nhiên không ngoài dự đoán của Lục Khê, bảy vị tú nữ kia cũng thuận lợi lấy được ngọc bài, ở lại Trường Lưu cung.
Nhưng ngạc nhiên chính là, lần này các tiểu chủ của Tây Uyển cũng đều có dung mạo bất phàm, có 4 người được giữ lại, quả là chuyện trước nay chưa từng có. Cũng không biết Thường phi nghĩ sao, mấy năm trước đều âm thầm quét sạch những tú nữ dung mạo diễm lệ ở Tây Uyển nhưng năm nay lại không có hành động gì.
Ngạc nhiên không chỉ có Lục Khê, đến cả hoàng thượng cùng Thái hậu cũng âm thầm nhíu mày, tuy vậy ngoài mặt vẫn cười nói, khích lệ các tú nữ dung mạo xuất chúng năm nay, mỗi người mỗi vẻ.
Ngọc bài cùng hoa đào đều đã ban thưởng xong, lưu hay đi cũng rõ ràng rồi. Theo như quy củ, đầu tiên là hoàng thượng, tiếp theo là Thái hậu cùng hoàng hậu đều có thể rời đi, còn các tiểu chủ
thì ở lại nghe thái giám tổng quản Vi an uyển Tần Vũ tuyên đọc nội quy trong cung.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, lúc Minh Uyên đi ngang qua Lục Khê thì đột nhiên dừng lại, nhìn nàng cười nói: "Ngươi tên là Lục Khê à?"
Chỉ như vậy, cả đại điện liền xôn xao, kể cả Thái hậu cũng hơi ngẩn ra.
Lục Khê thầm đổ mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khẽ: "Bẩm hoàng thượng, nô tỳ tên là Lục Khê ."
Chỉ là một nụ cười nhẹ, không nồng không nhạt, như mây như nước, giống như một làn gió xuân phất qua mặt, mà mỹ nhân ở sau cây liễu vừa nghi hoặc vừa mừng rỡ hỏi ngươi: "Ơ, sao ngươi lại biết tên của ta?"
Minh Uyên bị nụ cười này làm cho nhíu mày: "Ngây thơ như tuyết giữa núi, sáng trong tựa trăng rằm. Mỹ nhân khuynh thành, trẫm sẽ ghi nhớ."
Nói xong, hắn cười vang, bước nhanh ra khỏi Trường Nhạc cung, không buồn bận tâm đến nét mặt của Thái hậu.
Lục Khê cũng hiểu, việc mình đi gặp Thái hậu, hoàng thượng không chỉ biết, mà còn đang âm thầm gián tiếp nói với Thái hậu, hắn chờ hành động tiếp theo của bà ta.
Ở trước mặt mọi người chỉ hỏi tên của nàng, đây chẳng phải là môt đòn đánh phủ đầu mạnh mẽ sao? Ánh mắt của chúng tiểu chủ gần như có thể nấu chín nàng, sắc mặt của Thái hậu cũng vô cùng khó coi, hành động lần này là muốn chứng minh rằng, dù cho Thái hậu dùng Lục Khê để làm gì, hắn cũng có thể khiến công sức của bà ta thành công dã tràng.
Tần Vũ máy móc bước đến chính điện, đọc lại quy củ ở hậu cung lần nữa, trong lúc đó, phần lớn các tiểu chủ đều không yên lòng, những người trầm ổn hơn chút vẫn cúi thấp đầu nghĩ tới chuyện khác, còn ai táo bạo hơn thì bày tỏ sự bất mãn với Lục Khê ra mặt.
Lục Khê thở dài, cúi mâu vờ như cung kính nghe Tần Vũ răn dạy, nhưng trong lòng vì tâm cơ của hoàng thượng mà âm thầm kinh hãi.
Nàng vốn nghĩ, nếu Thái hậu đã chọn trúng nàng, thì hai người bọn họ xem như hợp tác vui vẻ, nhưng hôm nay xem ra, phụ thuộc Thái hậu hẳn không phải là lựa chọn sáng suốt. Nếu hoàng thượng đã biết chuyện Thái hậu triệu kiến nàng, vậy nàng tuyệt đối không thể tiếp tục hợp tác với bà ta nữa, nhưng Thái hậu đâu phải là người mà nàng muốn từ chối là từ chối được? Bà ta đã quyết ý muốn lôi kéo ngươi, thì dù ngươi có nguyện ý hay không, đây cũng là chuyện chắc chắn rồi.
Ở Trường Nhạc cung khoảng 2 nén nhang, mọi người liền được ra về, giữa trưa trời rất nắng, tuy mùa hè còn chưa tới, nhưng không khí nóng đã lan tỏa khắp nơi.
Lục Khê vừa mới bước xuống thềm đá trước cung điện, liền nghe sau lưng truyền đến một âm thanh mềm mại.
"Lục tỷ tỷ quả là có phúc lớn, trong mười lăm vị tỷ muội, hoàng thượng chỉ hỏi tên mình tỷ, ắt hẳn trong mấy ngày đến sẽ triệu kiến tỷ, muội muội xin chúc mừng tỷ tỷ trước."
Nàng đã biết chuyện như vậy sẽ đến mà. . . . . .
Lục Khê thở dài, quay đầu lại, nhìn nụ cười không chút vui vẻ của Thẩm Kha, chỉ có thể giả vờ như không có nghe ra ý châm chọc trong lời nói của nàng ta: "Muội muội nói như vậy, Lục Khê thật sự là sợ hãi. Chúng tỷ muội nơi này nào có ai kém hơn ta, Lục Khê thật sự không dám mong ước xa xôi là sẽ được thánh sủng trước nhất. Hôm nay thời tiết nóng bức, ta có chút khó chịu, phải về Lan viện trước đây, mong muội muội hiểu cho."
Những lời này không nóng giận, không yếu đuối, lễ tiết cũng đầy đủ, nhưng chẳng chừa cho Thẩm Kha chút thể diện nào, xoay người liền đi.
Thẩm Kha vốn định giễu cợt nàng trước mặt mọi người một phen, cũng theo đó dẫn tới lòng ghen tỵ của chúng tiểu chủ, khiến Lục Khê trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nào ngờ được, Lục Khê thoạt nhìn yếu đuỗi dễ bắt nạt, nhưng không phải là một quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp.
Nàng ta oán hận trừng mắt nhìn Lục Khê một lúc lâu, mới quay sang trò chuyện với tiểu chủ khác.
Lục Khê mơ hồ có thể nghe được âm thanh trò chuyện, chủ đề của Thẩm Kha chẳng có gì ngoài nàng, trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười.
Thẩm Kha là nữ nhi của Thái Phó Thẩm Dịch, Thẩm Dịch đã dạy dỗ hoàng thượng từ khi ngài còn nhỏ. Tuy những năm gần đây bởi vì tuổi già mà không lên thượng triều nữa, quanh năm hưởng lạc trong nhà, nhưng hoàng thượng vẫn nhớ ân tình của ông ta, ngày lễ hay tết cũng thường mời ông ta vào cung tham gia khánh điển.
Nhưng dù là như thế, đạo lý gần vua như gần cọp vẫn không thay đổi, tuy hoàng thượng nhớ ân tình của Thẩm Dịch, nhưng không có nghĩa rằng sẽ sẽ dung túng cho nữ nhi của ông ta ở trong cung cấm này làm xằng làm bậy. Châm chọc nhất là Thẩm Kha chẳng học được chút điềm tĩnh nào của phụ thân nàng ta, với tính tình kiêu căng đó, ở trong cung nhất định sẽ gặp nhiều thua thiệt.