Sáng hôm sau Cơ Huyền vẫn thong dong bước từ phòng mình ra, hành động hôm qua của cậu không ai phát giác ra.
Cơ Huyền cùng Thiết Huyết dong binh tiếp tục khởi hành tiến tới đế đô.
Rời khỏi phạm vi An Bình trấn, đám người Cơ Huyền suốt chặng đường hắn đều đi đường lớn, người đi đường cũng nhiều, có lẽ để đề phòng việc mấy kẻ không an phận theo dõi đường đi của bọn họ từ An Bình trấn để tập kích.
Tuy đám người Thiết Huyết dong binh hay Cơ Huyền đều không sợ bọn chúng, nhưng thêm một việc chi bằng bớt một việc
Cơ Huyền nhận cơ hội này tùy tiện tán dóc trên đường đi tiện thể vừa nghe ngóng tình hình đế đô của Lạc Nhạn quốc và mối quan hệ như với Kim Nhạn tông.
Thân là con trai của Đấu Hoàng chắc chắn biết được mấy việc bí mật.
Mà Minh Vương cảm thấy vô cùng kì lạ nhưng là người thông minh cũng không tò mò, hắn cũng chia sẻ một vài việc bí mật nho nhỏ.
Xem ra là muốn bán cho Cơ Huyền một cái nhân tình.
Sau ba ngày, nhóm người đã đến Lạc Nhạc quốc trung tâm – Đế đô.
Đứng trước cửa thành, Cơ Huyền lập tức có một loại cảm giác quen thuộc, vì đế đô của Gia Mã dường như cũng khoa trương như vậy, bên ngoài bọc bởi tường thành cao tới vài chục trượng phải ngẩng cao đầu mới miễn cưỡng nhìn được tình hình trên tường thành, bốn phía đều là tường thành.
Nếu thú triều mà diễn ra ở đây cũng khó làm gì được, đủ an toàn.
Mà muốn tiến vào thành thì phải kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, có chút chậm.
Còn số người muốn tiến nhập thành quả thực là nhiều, kéo dài, nhưng mọi người xếp hàng vẫn vô cùng ngay ngắn, không tiếng ồn ào.
May mắn Thiết Huyết dong binh ở đế đô này khá có danh tiếng không cần phải xếp hàng.
Minh Vương trực tiếp tiến tới trước cổng lớn rồi đưa huy hiệu của Thiết Huyết dong binh ra.
Đám cảnh vệ nhìn thấy thế thì chỉ xem xét qua Cơ Huyền sau đó được tiến vào trong.
Đám người dài lê thê thấy có người chen hàng vô cùng bất mãn nhưng đành nhịn vì người có thể chen được hàng vào tức có gia thế không nhỏ, họ không đắc tội được.
Tiến vào trong đế đô Cơ Huyền hướng tới Minh Vương nói:
- Đa tạ Minh Vương huynh đưa ta đến đế đô giúp tại hạ một ân tình không nhỏ.
- Vân huynh quá khách sáo rồi, so với ơn cứu mạng huynh đệ bọn ta thì chút việc này không đáng nhắc tới.
Vân huynh chắc có việc cần làm ở đây, vậy thì chúng ta chia tay ở đây.
Nếu có cơ hội thì huynh hãy đến Thiết Huyết đoàn, Minh Vương đây sẽ tiếp đón chu đáo.
- Khách khí, vậy thì ta xin cáo từ.
Khách sáo một chút rồi hai người cùng rời đi, trước khi đi Minh Vương còn đưa cho Cơ Huyền một tấm huy chương, nếu đi tới Thiết Huyết đoàn thì đám người ở đó sẽ nhận ra và tiếp đãi cậu chu đáo.
Cơ Huyền đương nhiên nhận lấy nó, chỉ có ngốc bức mới không nhận.
Thuận tay để tấm huy chương này vào trong ngực, rồi bản thân thong thả đi dạo.
Đi một vòng trên phố, Cơ Huyền vốn muốn tìm một nơi tạm thời để dừng chân và tìm hiểu qua về Lạc Nhạn quốc khu vực trung tâm này.
Cậu vì đeo chiếc mặt nạ khá kì dị đi trên đường nên tương đối bắt mắt, từ quần áo cho với dáng vẻ biểu hiện giống như một công tử ca khá có tiền, vừa vặn trở thành mục tiêu của đám trộm vặt.
Không ngoài dự đoán, trên đường đi một đứa nhỏ cố tình đâm sầm vào người cậu, cánh tay nhỏ nhắn lại giống như con rắn không xương, vô cùng thành thục lướt vào vị trí người bình thường hay để của cải vào muốn móc trộm.
Chỉ là xui xẻo cho đứa nhỏ này, móc ai không móc móc đúng Cơ Huyền.
Cậu cười nhạt, hai ngón tay tốc độ vô cùng nhanh, kẹp chặt lấy cánh tay nhỏ nhắn kia tiện thể khẽ vặt một cái.
Ngay lập tức một âm thanh thống khổ vang lên xin tha.
- Đại gia tha mạng! Đại gia tha mạng...!Ta không cố ý ăn cắp đồ của đại gia.
Thật sự...!
Tiểu tử thân hình gầy gò, ăn mặc xốc xếch liên tục giải thích, nhưng cái loại thủ đoạn này, Cơ Huyền kiếp trước đã thấy không ít, không đợi đối phương nói xong cậu lên tiếng răn dạy:
- Tiểu tử thối, tuổi còn nhỏ mà cũng học đòi ăn cắp một trăm năm vẫn còn là quá sớm đó.
Ta biết thời buổi khó khăn, nhưng ngươi phải biết giữ gìn nhân phẩm, chỉ dùng đồ đánh rơi chứ đừng dùng đồ ăn trộm… Ngươi hiểu không.
- Tiểu nhân..
tiểu nhân đã hiểu rồi, đại gia tha mạng….
Đau quá.
Tiểu tử thân hình gầy gò miệng liên tục xin tha, khuôn mặt đau đớn tới trắng bệch.
- May cho ngươi ta là người tốt, không gặp phải tên khác thì ngươi vẫn còn nửa cái mạng.
Lăn đi.
Cơ Huyền không biết tiểu tử gầy gò này có nghe lọt tai hay không, chỉ là hứng thú lên thuận miệng dạy dỗ mà thôi, cậu thả hai ngón tay đang bẻ, tiểu tử kia theo quán tính mà lao xuống dưới đất.
Sau đó hắn đứng dậy rồi chạy một mạch đi không hề quay đầu nhìn lại.
Nhìn bóng lưng tiểu tử kia rời đi cậu nở nụ cười bí hiểm, trong tay của Cơ Huyền từ khi nào lại cầm một cái nhẫn màu bạc, phẩm chất vô cùng đại trà.
…..
Tên tiểu tử gầy gò kia không hề biết điều này, hắn chạy vào trên đường lớn rồi ngoặt vào một con hẻm, không dừng lại hắn tiếp tục chạy theo con đường có chút tăm tối của ngõ, ngoặt thêm vài con đường mới yên tâm dừng lại, miệng còn lẩm bẩm:
- Đau chết mất, không nghĩ tới tên quái dị kia lại tinh tường như vậy, chỉ là muốn tiểu gia ta thủ túc chịu thua, không có dễ như vậy đâu.
Tên tiểu tử này ngữ khí hiện tại khác hẳn với vừa nãy, không ngừng chửi rủa Cơ Huyền, xoa xoa cái tay vẫn còn chút đỏ ửng do bị Cơ Huyền kẹp vô cùng chặt.
Sau một hồi hắn thò tay vào trong ngực lôi ra hai cái nhẫn màu sắc lẩm bẩm:
- Tên quái dị kia không tệ có tới hai cái giới chỉ, mặt hàng này so với loại đại trà thì tốt hơn không ít, dù bán ở chợ đen cũng phải vài ngàn kim tệ… Đáng tiếc không lấy được cái huân chương kia… Bằng không….
Thần sắc có chút tiếc nuối, tên tiểu tử gầy gò đem hai cái nhẫn cất lại vào trong lồng ngực, bỗng mặt hắn khẽ biến, hắn lục soát trên người một hồi phát hiện ra bản thân mình mất một món đồ.
- Giới chỉ của mình đâu rồi! Sao lại không thấy nữa! Không lẽ vừa rồi giằng co với tên quái dị kia rơi mất rồi!
Hắn vội vàng cúi xuống đất tìm, bộ dạng vô cùng hốt hoảng.
Đột nhiên một âm thanh vang lên trong ngõ:
-