Rời khỏi Huyền Thiên thương hội Cơ Huyền đã thấy một bóng dáng gầy gò quen thuộc thuộc đang chờ sẵn ở bên ngoài.
Thấy Cơ Huyền đi ra thì vui vẻ chạy tới:
- Tôi cuối cùng cũng đợi được ngài rồi.
- Tiểu Vũ? Sao ngươi lại ở đây?
Cơ Huyền có chút ngạc nhiên không nghĩ tới Tiểu Vũ lại biết hắn ở đây.
- Ta về quán trọ không thấy ngài ở trong đó, nhớ lại thấy ngài có vẻ hứng thú với Huyền Thiên thương hội chắc ngài sẽ đến đó xem thử, nên ta cứ đứng bên đường đợi.
Chà, trong lòng Cơ Huyền thầm khảm khái, nếu không phải bản thân bị kéo qua Huyền Thiên thương hội chắc không khiến Tiểu Vũ này chờ lâu như vậy.
- Đã đợi bao lâu?
- Gần hai canh giờ đồng hồ!
- Sao không vào trong tìm ta?
- Tiểu nhân định đi vào, nhưng người trông của Huyền Thiên thương hội không cho vào.
Đại nhân nhìn ta, đã biết không phải ta đến mua đồ!
Bị Cơ Huyền hỏi như vậy, biểu hiện Tiểu Vũ cũng hơi xấu hổ, ngượng ngùng giải thích.
- Bỏ qua việc đó đi, tiểu nhân đã tìm được hai ngôi nhà, một ngôi nhà nằm trong Lạc Nhạn đế đô vị trí phong thủy không tồi, còn ngôi nhà còn lại thuộc bên ngoài, rộng lớn nhưng cũng hẻo lánh.
Đáp ứng được yêu cầu của người.
Về giá cả thì hai khu nhà này đều thuộc của một gia đình thương nhân.
Chỉ là người này khá xui xẻo đắc tội và quyền quý đế đô nên muốn thanh lý hết gia sản rời khỏi Lạc Nhạn quốc trong thời gian ngắn.
Tiểu Vũ hứng khởi khoe thành tích cả ngày nay đạt được với Cơ Huyền.
- Giá cả ra sao?
Cơ Huyền hiếu kì hỏi, Tiểu Vũ quả nhiên đã có chuẩn bị:
- Tiểu nhân đã thăm dò qua rồi, người thương nhân này lúc đầu muốn bán với giá một trăm năm mươi vạn kim tệ, sau đó rất nhanh hạ xuống còn một trăm vạn kim tệ.
Tiểu nhân định tiếp tục ép giá xuống còn dưới trăm vạn.
Tiểu nhân còn nắm trong tay chút thông tin điểm yếu của hắn, tiểu nhân có lòng tin rằng đạt được cái giá thấp nhất.
- Cũng tốt, cứ như vậy đi.
Việc này giao cho ngươi ta rất yên tâm.
Trong này có hơn trăm vạn kim tệ cầm lấy nó.
Mà trước tiên ngươi hãy thay đổi tạo hình đi.
Như vậy dễ thỏa thuận hơn.
Cơ Huyền đưa hơn trăm vạn cho Tiểu Vũ, rồi chỉ quán rượu nhỏ bên đường nói:
- Thương lượng giá cả xong ta đợi người ở đó!
Nhìn Tiểu Vũ vội vã rời đi Cơ Huyền cảm thấy lần này thu được tên tiểu đệ khá được việc, thực lực không ra sao nhưng có đầu óc, đủ gian xảo.
Vừa nghĩ vừa tiến vào quán rượu nhỏ mà bản thân lúc nãy chỉ.
- Tiểu nhị, ở đây có đặc sản gì ngon không, mau bưng lên đây cho ta!
Sau khi ngồi xuống Cơ Huyền liền gọi.
- Vị khách quan này, nếu nói đặc sản, thật sự rất nhiều, chỉ riêng những món chúng tôi có thể làm, cũng đã có hơn ba mươi món, không biết khách quan muốn ăn gì?
Một tiểu nhị lập tức bước đến, nghe giọng Cơ Huyền, hắn biết ngay cậu không phải người bản địa, nên nhiệt tình giới thiệu.
- Ừ, nếu vậy thì đưa lên trước một nửa, mười lăm món, ngươi cứ bưng cả lên!
Cơ Huyền gõ gõ lên bàn.
- Khách quan, người chỉ có một người, sợ rằng ăn không hết nhiều như vậy?
Nhìn Cơ Huyền chỉ đi một mình, nhưng lại mười mấy món ăn, sắc mặt tiểu nhị trở nên kỳ quái.
Cơ Huyền cười cười, tỏ vẻ không có vấn đề gì, đưa lên chút kim tệ lẻ còn lại trong người để trên bài ngụ ý cho tên tiểu nhị.
Nói là kim tệ lẻ nhưng với nhiều người khác thì số tiền đó không hề nhỏ chút nào.
Thấy hành động của Cơ Huyền , tiểu nhị cũng không nói gì nữa, thu kim tệ trên bàn lại, vội vàng ra phía sau chuẩn bị những món cậu gọi.
Rất nhanh, trước mặt Cơ Huyền bày đầy thức ăn.
Các món ăn đặc sản Lạc Nhạn quốc bày đầy bàn, nhưng chỉ một mình cậu cầm chén đũa ăn, những người xung quanh không khỏi có những lời dị nghị.
- Đúng là tên khờ, gọi mục lúc nhiều thức ăn như vậy.
Không biết vô cùng lãng phú sao?
- Có lẽ là tên phú nhị đại của thành trì nào đó mới tới đế đô muốn cái gì cũng nếm thử một ít.
Bên cạnh tuy có rất nhiều lời dị nghị nhưng Cơ Huyền lười để ý tới vẫn chỉ chăm chú ngồi vào ăn.
Cũng lâu lắm rồi không được ngồi ăn tử tế, những người tu luyện, trong những tình huống không có thức ăn bổ sung có thể hấp thụ nguồn năng lượng trong trời đất để duy trì sinh lực được, không cần thiết thông qua ăn uống.
Thế nhưng một khi có thức ăn, thì những người tu luyện có thể ăn gấp nhiều lần những người bình thường.
Vì trong các món ăn năng lượng có thể hấp thụ lại quá ít, thậm chí còn có tạp chất.
Vì vậy ít người chọn thông qua việc ăn những thức ăn thông thường để bổ sung nguồn năng lượng bản thân, không bằng khi tu luyện hấp thụ năng lượng thiên địa hay phục dụng đan dược còn nhanh hơn.
Chỉ là vẫn có nhiều người dù đột phá tới thực lực mạnh mẽ vẫn ăn các loại đồ ăn, vì chỉ đơn giản là họ muốn tận hưởng thú vui còn xót lại trong quá trình tu luyện nhàm chán này.
Còn về Cơ Huyền, với thực lực Đấu Vương ngũ tinh cho dù ăn sập quán ăn này cũng dư sức, chỉ là bản thân cậu chỉ hoàn niệm lại cái cảm giác ăn thức ăn ngon mà bản thân đã lãng quên mà thôi.
Vì thế Cơ Huyền cứ chậm rãi ăn, đằng nào cũng chờ Tiểu Vũ.
Ăn nhâm nhi như vậy mà chỉ mất một giờ đồng hồ đã dọn dẹp xong rồi.
Tiểu Vũ cũng vừa vặn tiến vào bên trong quán chạy tới chỗ Cơ Huyền.
Tiểu tử này bây giờ dáng vẻ khác hẳn, toàn thân sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng.
Khuôn mặt thanh tú như nữ nhân, làn da hồng hào,…..
Nào có ai ngờ rằng nửa ngày trước còn là tên ăn mày, nửa ngày sau lại thay đổi dáng vẻ ra như vậy.
Vừa tiến vào trong quán rượu bị mấy nữ nhân nhìn tiểu tử này mắt như phát sáng như sao.
Đủ thấy bộ dáng tuấn tú bộ dáng đổi mới của Tiểu Vũ ra sao.
Đến Cơ Huyền còn phải tinh tế đánh giá một hồi, rồi thu hồi tầm mắt.
Cơ Huyền hỏi:
- Việc thỏa thận ra sao rồi?
- Vâng, đã bàn xong với gia chủ kia rồi, giá cuối sáu mươi vạn kim tệ.
Hôm nay bọn họ cũng chuyển đi rồi!
Trong mắt Tiểu Vũ lộ vẻ vui mừng.
Một trăm vạn, là giá thấp nhất mà gia chủ đưa ra, tiểu tử này lại có thể trả giá từ một trăm vạn xuống sáu mươi vạn, có thể thấy, miệng lưỡi lợi hại thế nào, tâm địa cũng rất kín đáo.
- Đại nhân mau đi theo tiểu nhân để hoàn tất thủ tục bán nhà.
- Không vội, trước tiên cứ ăn trước đi.
Ta đoán, cả ngày hôm nay ngươi hẳn chưa có cái gì vào bụng….
Tiểu nhị bưng thêm mấy món ăn lên đây.
Cơ Huyền không gấp gáp, gọi thêm một bàn thức ăn nữa cho Tiểu Vũ.
Quả nhiên Tiểu Vũ rất đói, ăn ngầu nghiến, không một chút hình tượng.
Đây là nhân tài, muốn bám trụ ở đế đô, cao thủ ép giá như vậy, chuyên gia đàm phán, thiên tài thương nghiệp là tất yếu! Cần thận quan sát Tiểu Vũ, Cơ Huyền tự nói với bản thân.
Sau khi Tiểu Vũ ăn no thì Cơ Huyền cùng hắn đi tới nơi gặp chủ nhà.
Trước khi đi chủ quán rượu còn gửi cho Cơ Huyền một cái lệnh bài nói là một phần ưu đãi quả quán, dường như nhận ra Cơ Huyền là nguời có tiền nên muốn bám lấy.
Khi đến nơi Cơ Huyền cũng khá ngạc nhiên, tiểu tử này ánh mắt lại không tồi.
Kiến trúc bên trong cũng tương đối sang trọng từ căn nhà có thể thấy, chủ nhân trước là một người giàu có.
Trong lòng Cơ Huyền thầm nghĩ, chủ nhà này không biết đã đắc tội với kẻ nào, lại đến mức phải chuyển nhà đi.
Gặp mặt chủ nhà, thấy hắn là người trắng nõn, có chút phúc hậu, vừa nhìn đã thấy là một thương gia điển hình, nhưng trong tình hình thời thế đưa đẩy này, cũng khó che giấu được cảm giác buồn