Vốn muốn trò chuyện cùng Tiêu lão lâu hơn chút nữa thì Cơ Huyền nghe được âm thanh tranh cãi từ bên dưới đường, một âm thanh lạ lẫm với một âm thanh tương đối quen thuộc.
Hiếu kì nhìn xuống phía dưới thì nhận ra là Tiểu Vũ đang cùng một tên nam tử, từ dáng vẻ xem ra là người có tiền tranh cãi với nhau.
Bên dưới Tiểu Vũ không hề biết Cơ Huyền đang âm thầm quan sát, hắn chỉ vào tên nam tử quần là áo lượt kia nói:
- Khố Lợi A Nguyên, đừng kinh người quá đáng.
- Sao hả, giờ mặt được bộ quần áo tử tử lên người, trải chuốt tí đầu tóc thì có thể xem như là người bình thường à.
Buồn cười, con chuột nhắt chỉ biết ăn trộm thì mãi là loài gặm nhấm sống trong bóng tối mà thôi, cút về hang ổ của ngươi đi.
Tên nam tử gọi là Khố Lợi A Nguyên cười khà khà, giọng nói châm biếm.
- Còn ngươi thì sao, chỉ là một tên tạp chủng do Khố Lợi trưởng lão tư thông cùng một nữ nô tì mà hạ sinh.
Địa vị trong Khố Lợi gia tộc còn không bằng một chi thứ, sử dụng tài nguyên của gia tộc mà thực lực chỉ tới mức độ này, so với ta thì ngươi chỉ hơn không kém.
Không hiểu được cái cảm giác ưu việt rẻ tiền của ngươi từ đâu mà có, không lẽ là từ cái họ Khố Lợi đó nga.
Tiểu Vũ không chịu thiệt, mồm miệng linh hoạt đem chỗ yếu nhất của Khố Lợi A Nguyên chọc vào, khiến mặt Khố Lợi A Nguyên lập tức thoạt đen thoạt trắng.
Hắn thẹn quá hóa giận:
- Mồm miệng bẩn thỉu, một tên đê tiện không có cha sinh mẹ dưỡng, vậy ta hôm nay thay cho cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi.
Khố Lợi A Nguyên cười lạnh vung tay, đấu khí thủy lam sắc quang hoa ngưng thành.
Xem ra dù thiên phú rác rưởi nhưng tài nguyên đầu đủ khiến hắn miễn cưỡng tiến vào Đấu Linh, nhưng cũng là dạng yếu nhất trong đám Đấu Linh.
Chỉ là Tiểu Vũ thì xong rồi, hắn tới Đấu giả còn không phải sao có thể đối phó tới Đấu Linh được.
Thủy lam sắc quang hoa trước mặt Khố Lợi A Nguyên chưa ngưng thành thì tan rã, thân thể hắn run lên, đấu khí giống như mất khống chế, thi triển đấu kĩ thất bại.
Lúc này một tiếng truyền âm tiến vào não hải của Tiểu Vũ, đơn giản mấy chữ, “tiến lên dùng đấu kĩ đánh hắn”.
Lúc này Tiểu Vũ chưa kịp ý thức được thì thân thể đã hành động, tiểu tử này lao tới trước mặt Khố Lợi A Nguyên đánh ra một quyền bao bọc đấu khí.
Hoàng giai trung cấp đấu kĩ Phá Sơn Quyền.
Chỉ là một cái phổ thông đấu kĩ đạt tới trên ngũ đoạn là có thể học được.
Khố Lợi A Nguyên trước nắm quyền tiến gần tới, hắn vội vàng điều động đấu khí ngưng tụ thành khải giáp.
Khải giáp đang ngưng tụ thì đấu khí lại lần nữa hỗn loạn rồi tán đi.
Khố Lợi A Nguyên vẻ mặt như gặp quỷ.
Lúc này nắm quyền của Tiểu Vũ đã đánh tới lồng ngực Khố Lợi A Nguyên, đem hắn hất bay một đoạn, miệng búng ngụm máu tơi, vẻ mặt không tin được.
Cuộc giao lưu ngắn ngủi này thu hút nhiều người, đường đường là Đấu Linh dù có phế đi chăng nữa không tới mức bị tên mới cửu đoạn đấu khí đánh bay tới hộc máu như vậy chứ.
Bên trong Bích Diễm lâu vô số tiếng cười châm trọc vang lên, có vài người không khách khí nói:
- Hắn ta thực sự là một Đấu Linh? Vận chuyển đấu kĩ sai lầm? Đã thế đấu khí cũng vận sai… Haha, thực sự là tên phế vật mà.
- Thì ra Khố Lợi giai tộc còn tồn tại loại “ thiên tài này ”, quả vô cùng “ mát ” mặt.
Truyền kỳ sẽ được lưu danh thiên cổ… Hahaa.
Đám người bên trong Bích Nhưỡng lâu bình phẩm vô cùng rôm rả, phẩn lớn là châm biếm, trào phúng.
Bọn hắn không hề kiêng kị Khố Lợi gia tộc, có thể vào được đây thì ít nhân một thân vẫn còn có bản lĩnh.
Hơn nữa Khố Lợi gia tộc thời gian gần đây danh tiếng sụt giảm, Khố Lợi Tê tranh kĩ nữ ở thành khác bị một tên thiếu gia đánh chết.
Ngay cả đại thiên tài của Khố Lợi gia tộc giờ biệt tăm biệt tích không rõ.
Vì điều này mà Khố Lợi gia tộc bây giờ điệu bộ khá thấp, ai ngờ lại còn xuất hiện thêm mặt xấu này.
- Thật ra là ai! Là ai giở trò?!
Khố Lợi A Nguyên chật vật bò dậy, uống hai viên liệu thương đan dược, run rẩy chỉ vào Bích Diễm lâu, rít lên.
Hắn không phải đồ ngóc mỗi lần vận chuyển đấu khí đều bị uy năng cắt ngang, bị Tiểu Vũ đánh cho thổ huyết, phản ứng của đám đông càng khiến hắn nổi giận, lại thổ huyết.
- Sao lại làm trò đó, một trong hai tiểu tử kia có quen biết với con sao? Hay là đã đắc tội con.
Tiêu lão thấy Cơ Huyền ngấm ngầm giúp đỡ thì tò mò hỏi.
Cơ Huyền chỉ cười không đáp.
Cậu chén vân vê hướng tới dưới lầu bình phẩm.
- Giở trò? Đến một tên cửu đoạn đấu khí còn không đánh lại.
Đấu khí vận chuyển sai lầm còn bị đánh thổ huyết.
Nếu ta là ngươi đã trốn về nhà chùm chăn đánh quá rắm tự sát rồi.
Còn ở đây kiếm người đổ lỗi.
Ngươi đâu phải họ Đổ đâu.
- Haha, đúng vậy… Loại trình độ này phải gọi là hiếm có, cực phẩm.
Dù là tìm khắp đế đô cũng khó lòng tìm ra.
Khố Lợi A Nguyên, ngươi là một trong hiếm người làm Minh Vương ta bội phục.
Lúc này một tiếng cười vang, âm thanh vang vọng khắp Bích Diễm lầu.
Một người thân hình cao lớn, làn da hơi ngăm.
Đám người trong lầu nhìn nam tử cao lớn này thì hiện lên kiêng kị.
Đến Khố Lợi A Nguyên nghe được tên của nam tử cao lớn này sắc mặt còn tái nhợi đi.
- Tiêu lão, con có chút việc đi cần đi trước.
Cơ Huyền đương nhiên nhận ra giọng nói này, cậu đưa mặt nạ lên mặt nói lời từ biệt với Tiêu lão.
Bước xuống tầng hai của lầu, quả nhiên gặp được người quen.
- Vương huynh, không ngờ lại có thể gặp được huynh ở đây.
Quả là xảo hợp nga.
- Vân Huyền huynh! Huynh cũng tới đây sao….
Lần này nhất định phải mời huynh tới Thiết Huyết đoàn uống tách trà rồi.
Minh Vương khá kinh ngạc, sau đó là vui mừng tiến tới vỗ vai Cơ Huyền.
- Nếu Vương huynh đã mời, vậy cung kính không bằng tuân lệnh!
- Mạng này của ta đều do huynh cứu, Vân Huyền huynh còn khách sáo gì chứ?
Vương Cường cười nói.
- Đúng đúng nếu không phải Vân Huyền thiếu gia ra tay, bây giờ chúng ta đều ở trong bụng của hai con ma báo kia rồi!
Mấy tên dong binh ngồi bên lầu hai cũng hào hứng lên tiếng.
Thế là một nhóm người rời khỏi Bích Diễm lầu, khi xuống tầng một Minh Vương còn liếc qua Khố Lợi A Nguyên kinh miệt, trước điều này thì Khố Lợi A Nguyên không dám nói gì vội vã rời đi.
Còn Cơ Huyền và Tiểu Vũ cũng không có chào hỏi, chỉ trao đổi qua bằng ánh mắt, Tiểu Vũ liền hiểu, cáo biệt rời đi.
Minh Vương dẫn Cơ Huyền tới tổng bộ của Thiết Huyết đoàn.
Tổng bộ dong binh đoàn Thiết Huyết nằm ở một nơi khá yên tĩnh ở phía Đông.
Đi đến lãnh địa của Thiết Huyết, có thể gặp rất nhiều dong binh, những dong binh này thấy Minh Vương, đều rất cung kính cúi chào, địa vị của Minh Vương quả nhiên cũng rất cao.
Đến tổng bộ binh đoàn Thiết Huyết, Cơ Huyền quan sát xung quanh một lúc, trước cánh công lớn và cổ xưa, trên một cái vạc lớn có đặt hai thanh thiết kiếm, phía trên có viết hai chữ “Thiết Huyết”.
Vào bên trong phía trước là phòng làm việc của dong binh đoàn Thiết Huyết, phía trong những người có phận sự đang khá bận rộn, một đoàn dong binh có vẻ lười biếng đang đứng ở đó chờ nhận nhiệm vụ.
Là binh đoàn lớn nhất của Lạc Nhạn quốc những người đến binh đoàn Thiết Huyết để ứng tuyển làm dong binh đương nhiên không ít.
Có được thân phận là người của dong binh đoàn Thiết Huyết, có thể đi lại an toàn ở đế quốc.
Rất ít người lại không có mắt đến nỗi gây sự.
Hơn nữa là binh đoàn đứng đầu của đế đô, Thiết Huyết đoàn còn có thể coi là tấm khiên mạnh mẽ nhất bảo hộ