Cơ Huyền không biết trong mơ hồ bản thân đã gây chú ý tới đám cường giả có thế lực lớn.
Bản thân vẫn thầm cảm thấy may mắn chạy nhanh chân, né được khỏi căn phòng bị sập.
Trong đầu bất mãn hỏi hệ thống:
- Rốt cuộc ngươi đã khám phá được ra được điều ngươi muốn biết từ tấm tàn đồ đó chưa.
- Tinh.
Hiện tại hệ thống có thể khẳng định, tấm tàn đồ đó không phải là một vật bình thường.
Có ẩn chứa bí mật không nhỏ.
- Mẹ nó, điều này cần ngươi phải nói sao! Ta dùng mắt thường còn biết được.
Ngươi đang muốn chơi lão tử đấy hả.
Đổi lấy một căn phòng chỉ để nghe được cái câu trả lời mơ hồ như vậy, Cơ Huyền không giận sao được.
- Tinh.
Kí chủ nghe hết câu nói đã.
Tấm da dê quả thực là một loại nguyên liệu phổ thông được tạo thành, điểm đặc biệt chính là nét vẽ được vẽ trên tấm bản đồ đó.
Nó chính huyết dịch vẽ lên, tuy trải qua năm tháng tuế nguyệt nhưng uy năng vẫn còn mạnh mẽ tới vậy đối kháng được dị hỏa và hỏa diễm uy năng không kém dị hỏa.
Đủ tưởng tượng được thực lực của người kinh thiên tới mức nào.
Hệ thống đối với sự bất mãn của Cơ Huyền hoa lệ né tránh, tiếp tục nói.
Cơ Huyền bóp bóp my tâm, vẫn là hỏi lại câu hỏi trên:
- Vậy tác dụng của tấm tàn đồ này là gì? Ngươi đã tìm hiểu ra chưa?
- Tinh.
Đẳng cấp kí chủ không đủ, khiến hệ thống bị giới hạn không thể tiếp tục tìm hiểu thêm thông tin cần thiết.
Dịch lại lời chính là tại bản thân Cơ Huyền quá phế, khiến hệ thống nó cũng bị phế theo làm cho không thể phát huy được toàn bộ năng lực của nó tìm hiểu thêm thông tin.
Quả là vậy mà, Cơ Huyền tự nhủ với lòng không tức giận với nó, việc cái hệ thống phế thải này như vậy không phải ngày một ngày hai.
Không cần phải tức giận với nó.
Lúc này từ trong Nguyệt Mị từ trong phòng chạy tới kinh ngạc nhìn căn phòng bị đánh sập này nói:
- Có hỏa khí gì mà phải đánh sập, phòng ở như vậy.
Không phải còn nô gia sao? Nô gia có thể giúp ngươi hạ nhiệt nga.
Nhìn nữ xà nhân trước mặt, toàn thân đều là máu, miệng còn nở tụ cười ghê rợn chưa thu được lại, lưỡi nhỏ không ngừng liếp qua, biến thái vô cùng.
Cơ Huyền không tiện giải thích nhiều, đành nói qua qua:
- Không cẩn thận sai lầm đánh vỡ phòng thôi, không kinh động tới tiểu tử Tiểu Vũ chứ.
Cậu vẫn là lo lắng cho Tiểu Vũ, quá trình đột phá không cẩn thận khiến hắn phế mất thì đúng là lỗi tại bản thân rồi.
- Yên tâm, trước đó ta tiện tay tạo ra một vòng cách âm rồi.
Chỉ cần không có âm thanh quá lớn thì không lọt được vào căn phòng đó đâu… Chà, không nhìn ra ngươi còn giấu món đồ chơi to lớn như vậy nga.
Nhưng ngươi sao lại sở hữu một cái dược đỉnh?
Nguyệt Mị đang nói truyện thì bị một chiếc đỉnh vào chói thu hút tầm nhìn, khí thế trên chiếc đỉnh phát ra không tầm thường chút nào, nhìn vào cũng nhận ra đấy là đồ tốt.
Ánh mắt có phần kinh hỉ nhìn Cơ Huyền, kiều mị nói:
- Ngươi thực là luyện dược sư… Không lẽ căn phòng này vô cớ sập xuống chính vì ngươi luyện đan cho nô gia? Bạo đỉnh? Thất bại rồi.
- Đúng rồi, còn phải luyện đan cho nàng ta nữa.
Ta quên mất.
Nếu Nguyệt Mị không nhắc thì Cơ Huyền cũng quên mất rằng mình hứ luyện đan cho nàng ta, vừa rồi xảy ra vài truyện khiến bản thân cũng quen mất.
Cậu hẵng giọng nói:
- Khụ….Coi như là vậy đi….
À cô đã lấy được thông tin gì chưa?
Tuy Cơ Huyền đổi chủ đề, nhưng Nguyệt Mị không có chút nghi ngờ gì cả.
Nàng cười vô cùng câu dẫn nói:
- Việc nhỏ.
Hắn là người của Thanh Mang trại hoạt động phía ngoài trăm dặm đế đô, chuyên chặt giết đánh cướp.
- Có thăm dò được trong Thanh Mang trại có bao nhiêu người, thực lực ra sao, có Đấu Vương nào khác nữa không?
Đối với mấy câu hỏi này Nguyệt Mị tự tin trả lời:
- Dưới Thanh Mang trại ngoài trại chủ chỉ có một tên Đấu Vương chính là hắn.
Ở Thanh Mang trại hắn là phó trại chủ, chuyên thực hiện hành động theo lệnh trại chủ.
Còn đám còn lại chỉ có hơn mười kẻ là Đấu Linh trung giai, phần lớn là Đấu sư và Đại Đấu sư.
Không có gì đáng lo ngại.
Vốn lo rằng ở Thanh Mang trại vẫn còn cao thủ cấp bậc Đấu Vương, xem ra hơn dư thừa.
Mặc dù cậu gặp tương đối nhiều kẻ đạt trình độ này nhưng không đại biểu rằng một cái trại tặc mà có tồn tại tới mấy tên Đấu Vương.
Ở đây Đấu Vương vẫn tính là khá cao cấp.
Nếu tên mắt chột ở Thanh Mang trại có quyền thế như vậy, chi bằng giữ lại mạng hắn còn hữu dụng.
Cậu nói với Nguyệt Mị:
- Tạm thời không giết tên mắt chột đó vội, giữ lại mạng của hắn còn có hữu dụng.
- Ách, việc này…
- Có vấn đề gì? Không lẽ cô chơi chết hắn rồi sao?
Nghe thấy Cơ Huyền bảo giữ lại mạng của tên mắt chột Nguyệt Mị hiện lại chút ngại hùng hiếm có, ngắt quãng trả lời:
- Thực ra tên đó chưa chết, nhưng cũng cách cái chết không bao xa.
Và tứ chỉ của hắn cũng bị nô gia ăn sạch rồi.
Giờ chỉ còn là tên phế vật thôi.
Không biết còn có thể dùng hắn được không.
Ăn rồi!!! Cơ Huyền không nghĩ tới nàng ta lại ăn tên mắt chột, lại còn là ăn sống.
Hài, xem ra dù có nửa trên là người nhưng chung quy vẫn là yêu thú, ăn thịt nhân loại là thiên tính, không bỏ được, đặc biệt là trước mặt là một tên Đấu Vương, thực nhiều dinh dưỡng.
Cậu cũng không muốn tìm hiểu nàng ăn ra sao, chỉ phất tay nói:
- Vậy thì về ăn nốt bữa đi.
Khỏi cần giữ lại mạng của hắn.
- Thật sao, ngươi không vì điều này mà không luyện đan cho ta nữa đấy chứ!
- Không phải, đan của cô chắc chắn sẽ có, đi về ăn nốt đi.
Nguyệt Mị như được đặc xá thân rắn trường nhanh về phòng thưởng thức nốt món ăn ngon đang chờ.
Mà Cơ Huyền không muốn quản, vác cái đỉnh đó đi đến một gian phòng khác, may mắn phòng ở đây tương đối nhiều vẫn còn nơi để ở.
Đi vào phòng đóng chặt cửa lại, Cơ Huyền đứng khoảng cách an toàn, cách không đánh mở Cửu Dương Long đỉnh, thấy không còn gì phát sinh liền dùng hấp lực hút tàn đồ vào trong tay.
Lúc này tàn đồ đã trở lại bình thường, không còn tí uy năng gì, khiến người ta nghi ngờ có thực tấm tàn đồ này đánh vỡ cả căn phòng hay không.
Cái món đồ chơi này giờ mức giá trị tăng cao trong mắt cậu, không thể để ở chỗ bình thường.
Đem nó cất vào chiếc U giới chỉ, món đồ này có thể ngăn cách khí tức bảo đảm an toàn.
- Xem ra kẻ dùng máu vẽ ra tấm bản đồ hoàn chỉnh là này một tên cường giả từ vạn năm trước, không biết tấm tàn đồ này có phải dẫn tới kho báu cường giả hay không hay nữa.
Lẩm bẩm một hồi, Cơ Huyền nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
- Việc tàn đồ tạm gác lại, Thanh Mang trại chính là mục tiêu trước mắt của mình.
Hắc, Nguyệt Mị dù sao cũng là Đấu Vương cao giai, luyện thuốc khiến nàng ta khôi phục thực lực, sau đó đem nàng ta tới Thanh Mang trại quần ẩu với tên trại chủ.
Bốn tên Đấu Vương, dù tên trại chủ có bản lĩnh chạy trốn khỏi Đấu Hoàng cũng khó thoát được.
Bốn đánh một không chột cũng què.
Mang theo tâm tư xấu xa, cậu lấy ra một đồng đan dược đặt lên loạn trong phòng bắt đầu luyện đan.
Từ trong đầu Cơ Huyền tìm ra hai loại đan dược có tác dụng giống với Nguyệt Mị và đan dược phá giải.
Đó là ngũ phẩm đan dược gọi là Phách Khí đan, có công dụng giúp người khác phục hồi đấu khí.
Vốn đấu khí của Nguyệt Mị bị Tán Thiên đan, một loại ngũ phẩm đan dược khiến đường đấu khí vận chuyển thành một chu thiên bị đánh gẫy khiến thực lực suy giảm mạnh còn lại trình độ Đấu giả.
Tán Thiên đan chính là một vị ngũ phẩm luyện dược sư lấy linh cảm từ mấy tuyệt kĩ phong ấn của các ma thú cấp bậc Đấu Hoàng mà tạo thành.
Khả năng dù không thể bằng kĩ năng của lục giai ma thú, nhưng dưới Đấu Hoàng dính phải thì thực lực thụt lùi còn Đấu Giả, muốn phá vỡ nó thì phải tốn tối đa vài ba năm mới có thể khôi phục thực lực.
Buồn cười thay, người tạo ra Tán Thiên đan lại chính là người tạo ra Phách Khí đan.
Bởi vì chính kẻ này đã tự nếm phải thiệt thòi bởi đan dược của mình, hao tâm tổn trí cùng với mấy vị bằng hữu luyện dược sư mới tạo được ra một cái đan phương phá giải.
Mà trong lần tạo ra loại đan này tiêu tốn thực nhiều gia tài của người này và bằng hữu.
Cuối cùng bất đắc dĩ phải đem hai cái phương thuốc này bán ra để trả nợ.
Phải nói kẻ này thực thảm, chế ra một loại đan dược đi tới đỉnh cao nhân sinh, rồi lại bị chính thành phẩm của mình hồ.
Đến cuối cùng thì tiêu tốn cả giai tài để giải thuốc, đến nghèo luôn.
Cơ Huyền vốn muốn bán đan dược để mua dược liệu, không nghĩ tới không tốn tiền mà còn kiếm được ở chỗ lão Kiếm Hoàng, thực là tiết kiệm được một khoản.
Thở ra một hơi dài, Cơ Huyền đem tinh thần toàn bộ tập để luyện đan.
Bàn tay khẽ động, hoàng ngọc chi diễm xuất