Tiêu Viêm nuốt nước bọt, sau đó con mắt vẫn không rời khỏi Diễm Mộc Đỉnh mà hỏi Ma Hoàng: "Tiền bối biết ta là luyện dược sư sao?""Vào thời điểm Lão tử ta nắm lấy đầu của ngươi thì ta đã biết rồi! Lão tử cũng là luyện dược sư, hơn nữa còn là đỉnh cấp! Bằng vào Thiên hỏa trên người ngươi thì lão tử liền đoán được, bất quá, những người luyện dược sư có trình độ khác cũng sẽ không có huyết mạch ưu tú như ngươi đâu"Ma Hoàng có tâm tình vô cùng tốt, chế nhạo Tiêu Viêm nói, lật bàn tay một cái, một xấp giấy da trâu cổ phác xuất hiện tại trong lòng bàn tay.
"Đây là những phương thuốc mà ta đã thu thập trong cả cuộc đời, ta đưa cho ngươi, đối với luyện dược sư như ngươi có thể trợ giúp được một phần nào đó.
Ma Hoàng cong ngón tay búng ra, đem toàn bộ trang giấy trên tay ném về phía Tiêu Viêm.Tiêu Viêm đưa tay nhận lấy, tựa hồ cũng không có kích động quá lớn.
Nhưng Tiêu Viêm không biết rằng, những phương thuốc này, là thứ mà Ma Hoàng cất giữ cả đời, ít nhất là lưu giữ từ thời kỳ viễn cổ, chắc hẳn cũng là những phương thuốc Tuyệt phẩm, hiện tại Tiêu Viêm có được những phương thuốc này, cơ hồ đều là những phương thuốc sớm đã thất truyền, những lợi ích mà nó mang lại cho Tiêu Viêm trong tương lai, hiện tại Tiêu Viêm căn bản không thể tưởng tượng nổi."Hắc hắc...!Tốt, ta đáp ứng ngươi, nếu như Huyết Ma bộ tộc gặp nạn, chỉ cần ta có đủ thực lực, nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, nhưng nếu như thực lực của ta không đủ thì không thể trách ta."Tiêu Viêm lấy lại tinh thần, trong đôi mắt vẫn không che đậy được tia chi sắc nóng bỏng, đối với Ma Hoàng kiên định."Ha ha, tốt, bản hoàng tin tưởng ngươi.
Bất quá cái Dược Đỉnh này vẫn là nên hạn chế sử dụng trước mặt người khác, mặc dù ngươi biết đến cái dược đỉnh này cơ hồ đều đã chết hết, nhưng là nếu thực lực không đủ thì vẫn là nên cẩn thận một chút, ngay cả bản hoàng năm đó cũng là không dám để người ta biết công dụng của dược đỉnh này đâu" Ma