Vô số người lấy lại tinh thần, từng người đều giống như là con sói đang đói bụng, hướng phía về phía cửa đá lao tới dũng mãnh như thủy triều, người áo đen cũng tức thời vọt tới.
Minh Đế nhìn về phía Tiêu Viêm trước cửa đá, cũng kinh ngạc không thôi, mặc dù hắn rất hi vọng Tiêu Viêm có thể còn sống trở ra.
Trong lòng lóe lên, Minh Đế nhớ tới Tiêu Lập nhắc nhở, không dám có trì hoãn chút nào, cấp tốc phát ra tin tức."Tiểu tử, ta là Minh Đế, Tiêu Lập tổ tiên nhờ ta truyền tin cho ngươi, ngươi đang gặp đại nguy hiểm, đừng đi ra khỏi bình chướng, mau dùng la bàn về Tiêu tộc, chạy mau, không còn có thời gian đâu."Một đạo tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu Tiêu Viêm, Tiêu Viêm trong lòng đột nhiên chấn động.
Nhìn một mảnh đen nghịt trước mắt, nhìn đám người đang chen chúc lao đến, Tiêu Viêm đoán được nhất định đã xảy ra đại sự gì đó, bằng không thì Tiêu Lập sẽ không tự bản thân, thậm chí ngay cả Tiêu Long cũng không nhờ mà lại nhờ Minh Đế đưa tin.Lam quang lóe lên, la bàn xuất hiện tại trong tay Tiêu Viêm.
Đúng lúc này, cửa đã bắt đầu rung động dữ dội, Tiêu Viêm biết, đây là do tàn hồn của Ma Hoàng đã tiêu tán, mộ địa đang sụp đổ.
Tiêu Viêm tâm tư khẽ động, không có lập tức khởi động la bàn, mà cứ đứng như vậy ở sau bình chướng, không nhúc nhính nhìn về đám người phía bên ngoài.Thạch môn chấn động càng ngày càng mạnh, toàn bộ mặt đất đều có chút rung động, dòng người càng điên cuồng lao về phía cửa đá hơn, bọn hắn tưởng rằng đó là dấu hiệu bình chướng đã bị phá, cửa đá đang được mở ra.Đột nhiên, bên trên bầu trời vang lên một đạo thanh âm oanh sập, cửa đá sụp đổ, ở giữa, một đạo lam quang hiện lên, thân ảnh của