Đây là một mảnh đất rộng lớn mà thê lương, yên tĩnh không tiếng động, một loại tang thương cổ xưa tràn ngập trên mặt đất, toàn bộ không gian đều nhộn nhạo hương vị cô tịch, bầu trời là một mảnh huyết sắc, khiến cho trong phiến không gian này, còn ẩn chứa vài tia huyết khí, loại huyết khí này dĩ nhiên ăn mòn Tiêu Viêm, làm cho mặt ngoài thân thể Tiêu Viêm cũng sinh ra mấy đạo vết thương.
Thân hình Tiêu Viêm từ trên bầu trời đáp xuống, nhìn không gian rộng lớn không thấy biên giới kia, trong lòng tràn ngập rung động.
Đây đâu phải là cung điện dưới lòng đất gì, đây quả thực chính là một cái không gian ngầm, thần thông như thế, quả nhiên làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!- Mau ăn Huyết Minh Thảo! Trạm lão ở một bên vội vàng quát.
Tiêu Viêm không dám chậm trễ, rất nhanh đem Huyết Minh Thảo màu đỏ tươi từ trong nạp giới tìm ra, nhanh chóng ăn vào, huyết khí đã ở bên ngoài thân thể Tiêu Viêm xẹt ra mấy vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra, đau đớn như xé rách.
Sau khi ăn Huyết Minh Thảo, một cỗ năng lượng ấm áp tản ra trong cơ thể Tiêu Viêm, khiến cho máu tươi chảy ra ngoài da biến thành một tầng huyết mụ mỏng, đem huyết khí ngăn cản ở bên ngoài.
"Hô "Tiêu Viêm phun ra một ngụm bạch khí, sau khi ăn Huyết Minh Thảo, bên ngoài thân thể xé rách đau đớn dần dần tiêu tán, nhìn khí lưu huyết sắc bay đầy trời, cảm nhận được uy lực của cỗ huyết khí vừa rồi, Tiêu Viêm lúc này mới biết rõ huyết khí này lợi hại.
Trạm lão một thân trường bào màu lam dưới tác dụng của những huyết khí này chậm rãi phiêu vũ, tựa hồ những huyết khí này cực kỳ kiêng kỵ Trạm lão.
Trạm lão ngửa đầu nhìn thoáng qua huyết sắc khí lưu đầy trời, lại nhìn Tiêu Viêm sau khi ăn Huyết Minh Thảo, mặt ngoài da ngưng tụ xuất huyết, mới thoáng yên tâm.
"Ma Sát huyết khí này quả nhiên là