Đấu Phá Thương Khung

Tranh Đoạt "trùng Động"


trước sau



Khi đến gần tòa thành đó, một tường thành sâm nghiêm hiện ra trước mắt hai người. Ở ngay dưới cửa thành cao ngất đó, dòng người lui tới không thôi, tiếng ồn ào huyên náo tràn ngập khắp nơi.

Hai người nhẹ nhàng đi vào tòa thành, nhìn thấy các cửa hàng dường như không thấy cuối ở hai bên đường phố, đặc biệt là ở ngã tư đường, dòng người nghìn nghịt mang theo âm thanh ồn ào không ngừng phát ra, vang cao lên bầu trời.

- Thiên Hoàng thành này vô cùng phồng thịnh, chỉ sợ chỉ mấy tòa thành đứng đầu của Hắc Giác Vực cũng khó có thể so sánh được.

Nhìn thấy tòa thành hùng vĩ vô cùng, Tiêu Viêm cũng không nhịn được mà phải tán thưởng.

- Nơi này chính là trung vực Trung Châu, là trung tâm của đại lục. Tuy nói Hắc Giác Vực không kém, nhưng sao có thể so sánh với đây được.

Lâm Diễm cười hắc hắc nói. Hắn nhìn đường một chút liền dẫn Tiêu Viêm tới chỗ của Liễu gia. Hắn cũng từng ở đây một khoảng thời gian cho nên đối với Thiên Hoàng thành cũng đã có chút quen thuộc.

Tiêu Viêm đi theo phía sau Lâm Diễm, xuyên qua mấy đường phố dài, lại đi qua mấy góc phố thì một tòa trang viên rất rộng đã hiện ra trước mắt hai người.

Tòa trang viên này cực kỳ rộng rãi, nhưng lại cực kỳ sâm nghiêm. Bên ngoài có các thủ vệ tay cầm vũ khí, ánh mắt lạnh như băng cảnh giới ở bên ngoài, không ngừng đảo mắt chung quanh.

Nhìn thấy tòa trang viên này canh phòng nghiêm mật, Tiêu Viêm cũng tương đối ngạc nhiên, ngẩn ra nói:

- Ban ngày ban mặt mà sao lại cần nhiều thủ vệ như vậy?

Lâm Diễm cũng ngẩn người một chút, một lát sau khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

- Hình như có chút lạ, Liễu gia trước kia cũng không có nhiều thủ vệ như vậy, ngươi chờ một chút.

Nói xong, Lâm Diễm xoay người lại, ngăn một người đang đi trên đường lại, ôm quyền nói:

- Vị bằng hữu này, không biết Thiên Hoàng thành đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao Liễu gia lại trở nên như vậy?

Người bị Lâm Diễm ngăn lại, có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Diễm, nói:

- Ngươi từ bên ngoài tới ư? Hiện tại Liễu gia đang cùng Trình gia tranh đoạt quyền điều khiển không gian trùng động, hai nhà đều dẫn theo không ít người tới quảng trưởng rồi, người ở trong thành cũng đã đến đó xem náo nhiệt.

Nghe vậy, Lâm Diễm liền nhíu mày lại, chắp tay với người đó một cái, sau đó xoay người đi tới bên cạnh Tiêu Viêm, thấp giọng nói:

- Không đúng, ta nhớ năm nay là năm Liễu gia điều khiển không gian trùng động, tại sao lại có tranh đoạt?

Tiêu Viêm lúc nãy cũng nghe được lời người kia nói, lập tức mỉm cười nói:

- Đi tới trung tâm thành phố là sẽ biết.

Lâm Diễm gật gật đầu, chợt cười hắc hắc nói:

- Xem ra Lâm Diễm trong mấy năm nay làm tộc trưởng cũng không dễ dàng gì a. Việc tranh đoạt này cũng không phải tầm thường…

Nói xong, Lâm Diễm xoay người dẫn dường, nhanh chóng đi tới vị trí trung tâm thành phố. Tiêu Viêm cũng cười cười, theo sát.

Trong trung tâm Thiên Hoàng thành có một quảng trường vô cùng rộng lớn, tại giữa quãng trường đó có một thềm đá, trên đầu thềm đá đó có một không gian trùng động đen nhánh đang chậm rãi xoay tròn, một luồng không gian dao động kinh người tràn ngập khắp nơi.

Chung quanh quảng trường bây giờ có rất đông người, âm thanh ồn ào như ma âm làm cho màng tai người khác đau vô cùng. Vô số đạo ánh mắt đang tò mì nhìn về hai ba đội nhân mã đang đối mặt ở trong quảng trường.

- Trình Diệu, quyền điều khiển không gian trùng động năm nay là do Liễu gia ta nắm lấy, hôm nay ngươi làm như vậy là có ý gì?

Bên đội nhân mã bên trái, người đứng đầu là một nam tử có hình thể cường tráng, khuôn mặt kiên nghị, có cảm giác không giận mà uy. Khuôn mặt này có vài phần quen thuộc, không phải là Liễu Kình thì còn là ai chứ.

Hiện giờ Liễu Kình đã không còn cái nhuệ khí năm xưa, thay vào đó là sự trầm ổn. Dù sao bây giờ hắn cũng đã là tộc trưởng của Liễu gia, cũng không phải là một tiểu tử mới lớn khí huyết còn sung.

Phía sau Liễu Kình có hai lão giả bạch y đang đứng, tuy đứng đó nhưng họ lại tán phát ra một cỗ khí thế bàng bạc làm cho người ta không dám có chút khinh thường. Mặt khác, bên cạnh đó vẫn còn có một thân thể đầy đặn thành thục động lòng người, nàng mặc một bộ quần áo màu hồng, mặt như hoa đào, tràn ngập lực hấp dẫn, lúc nhìn qua làm cho các nam tử phải động lòng không ngớt. Người này cũng không phải là người xa lạ gì, chính là Liễu Phỉ, năm xưa lúc ở nội viện nàng cũng đã từng có chút xô xát với Tiêu Viêm.

Nhưng mà trải qua năm tháng, Liễu Phỉ càng lúc càng mê người hơn, giống như là một cây đào đã chín mùi, làm cho ánh mắt của các nam nhân ở chung quanh quảng trường cũng không tự chủ mà nhìn qua.

- Hắc hắc, Liễu Kình, ngươi so với ta nhỏ hơn rất nhiều. Đối với trưởng bối nói chuyện cũng không thể không khách khí như vậy?

Đối diện với đám người Liễu Kình là một đoàn người có khí thế hung ác. Đầu lĩnh của bọn họ là một nam tử trung niên, ánh mắt của hắn nhìn Liễu Kình một cái, chợt cười quái dị nói.

Nghe vậy, Liễu Kình cười lạnh, vừa muốn nói chuyện thì một âm thanh già nua lại vang lên khắp quảng trường.

- Đây là mệnh lệnh mới nhất của Phần Viêm cốc ta.

Nghe thấy âm thanh này, vô số ánh mắt tại quảng trường đều nhìn qua. Chỉ thấy có một lão giả mặc bào phục màu đỏ đang dứng đó, trên khuôn mặt già nua đó còn có chút ửng đỏ lên.

- Xích Hỏa trưởng lão của Phần Viêm cốc?

Nhìn thấy vị lão giả này, trong quảng trường nhất thời có từng tiếng kinh hô vang lên. Mà sắc mặt của hai lão giả ở phía sau Liễu Kình cũng hơi đổi, chợt khách khí chắp tay nói:

- Hóa ra là Xích Hỏa trưởng lão, không biết mệnh lệnh mới nhất đây là gì? Dựa theo quy của trước kia thì còn chưa đến lúc chuyển giao quyền quản lý của không gian trùng động a?

- Cốc chủ ra lệnh cần phải mời một ít Luyện Dược sư cao giai đi tới Phần Viêm cốc trợ giúp lão nhân ra luyện chế một loại đan dược, nhưng mà đến nay chưa tìm được người thích hợp cho nên đã ban một mệnh lệnh xuống: Nếu như gia tộc nào có thể tìm được Luyện Dược sư cao giai thì quyền quản lý không gian trùng động sẽ giao cho gia tộc đó quản lý trong năm nay.

Vị lão giả được gọi là Xích Hỏa trưởng lão thản nhiên nói.

- Trình gia đã tìm được một vị Luyện Dược sư được Đan tháp chứng thực là lục phẩm. Nếu như Liễu gia ngươi có thể
tìm được một người, hơn nữa còn có thể mời người ta tới Phần Viêm cốc thì không gian trùng động này liền giao cho các ngươi. Hơn nữa, thời gian sẽ được kéo dài từ một năm lên ba năm.

Ngón tay Xích Hỏa trưởng lão chỉ về phía Trình gia, nơi đó, có một gã lão giả mặc bào phục Luyện Dược sư đang ngạo nghễ đứng chắp tay.

- Lục phẩm Luyện Dược sư?

Nghe thế, sắc mặt Liễu Kình cũng biến đổi. Liễu gia hắn đúng là có Luyện Dược sư, nhưng cao nhất cũng chỉ là một ngũ phẩm Luyện Dược sư. Còn lục phẩm thì chưa bao giờ xuất hiện qua, dù sao thì cấp bậc Luyện Dược sư như thế cho dù là ở bên trong Phần Viêm cốc cũng sẽ được đãi ngộ rất tốt, ai lại đến cái gia tộc không lớn không nhỏ như bọn họ?

- Xích Hỏa trưởng lão, việc này quá đột ngột rồi, có thể cho Liễu gia thời gian mấy ngày không, ta chắc chắn sẽ kiếm được một lục phẩm Luyện Dược sư!

Hơi biến sắc một chút, Liễu Kình chỉ có thể nói như vậy.

Xích Hỏa trưởng lão lắc lắc đầu, ngữ khí vẫn không thay đổi chút nào:

- Đây là mệnh lệnh của cốc chủ, ai dám kéo dài? Đừng nói là Liễu gia ngươi, cho dù là lão phu cũng không có bổn sự này. Nếu như hôm nay mà Liễu gia ngươi không thể có dudocj một lục phẩm Luyện Dược sư thì quyền quản lý không gian trùng động này giao cho Trình gia đi.

Nhìn thấy Xích Hỏa trưởng lão không nói tình cảm chút nào, sắc mặt Liễu Kình cũng trở nên khó coi, tay nắm chặt lại. Trong vòng một ngày, hắn sao có thể đi tìm được một lục phẩm Luyện Dược sư? Chẳng lẽ lục phẩm Luyện Dược sư là rau cải trắng sao? Đến đến cấp bậc Luyện Dược sư này thì cho dù là ở bên trong Đan Tháp cũng đã đến thành phần trung tâm rồi.

- Lão gia này nhất định đã thu lễ vật của Trình gia!

Liễu Phỉ ở phía sau Liễu Kình cắn chặt hàm răng trắng ngà, cực kỳ khó chịu nói.

- Câm miệng!

Sắc mặt Liễu Kình trầm xuống. Liễu Phỉ thấy thế cũng chỉ ủy khuất dậm chân tại chỗ, không thèm nói lại.

- Làm sao bây giờ hai vị trưởng lão?

Liễu Kình quay đầu lại nhìn hai lão giả, thở dài nói.

Hai vị lão giả nghe thấy cũng chỉ cười một tiếng, nói:

- Lúc trước chúng ta cũng từng có nghe nói Phần Viêm cốc dường như đang tìm Luyện Dược sư cao giai, nhưng vẫn chưa có chú ý. Không ngờ rằng…Phỉ nhi nói sợ rằng cũng đúng, hẳn là có người đã thông tri cho Trình gia. Vị lục phẩm Luyện Dược sư này ta cũng đã từng có nghe nói qua, là một Luyện Dược sư đã bước vào lục phẩm từ lâu, mà trong Thiên Hoàng thành hôm nay muốn tìm được một người có trình độ hơn hắn sợ rằng rất khó.

Nghe thấy hai người nói thế, trong lòng Liễu Kình cũng trầm xuống, nắm tay càng lúc càng chặt hơn. Không gian trùng động đối với Liễu Kình quá mức trọng yếu, đây là một nguồn thu vào rất lớn, chỉ có dựa vào nó mà Liễu gia bọn họ mới có thể thu lấy nhiều người có tài để khuếch trương thế lực. Nhưng nếu lần này bị Trình gia cướp đi thì sự phát triển của bọn họ tất nhiên sẽ bị đình trệ.

- Ha ha, Liễu hiền chất, đừng có suy nghĩ lung tung nữa, an tâm đem quyền quản lý không gian trùng động ra đây đi. Nếu về sau mà ta có cao hứng thì có lẽ sẽ cho Liễu gia một chút canh để uống.

Nam tử trung niên được gọi là Trình Diệu kia thấy sắc mặt của Liễu Kình biến ảo, không khỏi cười quái dị nói.

Nghe thấy lời nói trào phúng của đối phương, sắc mặt của Liễu Kình liền trở nên xanh mét, chẳng qua hắn hiện tại đã là tộc trưởng Liễu gia, mọi hành động phải vì gia tộc. Lập tức áp chế lửa giận trong lòng, không cam lòng cắn chặt răng, âm thanh âm trầm nói:

- Trình Diệu, lần này xem như ngươi lợi hại! Đi!

Vừa dứt tiếng, Liễu Kình chỉ có thể vung tay lên, xoay người muốn rời đi.

-Hắc hắc, Liễu Kình, lần này không giống ngươi lắm a. Chẳng lẽ cứ buông tha như vậy sao?

Ngay lúc Liễu Kình vừa muốn rời đi thì có một thân ảnh từ trong quãng trường đi về phía Liễu Kình cười nói.

- Lâm Diễm?

Nhìn thấy người tới, Liễu Kình cũng ngẩn ra, chợt thở dài một tiếng, cười khổ nói:

- Quên đi, đi thôi, ngươi cũng không phải lục phẩm Luyện Dược Sư, không giúp được ta.

Nghe vậy, Lâm Diễm lại là cười quái dị một tiếng , nói:

- Ta thật sự không giúp được ngươi, nhưng có người được ngươi a.

Vừa nói xong thì hắn cũng quay đầu lại nhìn trên bầu trời cười nói:

- Ta không biết ngươi còn đứng ở đó bao lâu a?

Nhìn thấy cử động của Lâm Diễm, đám người Liễu Kình, Liễu Phỉ cũng hơi sửng sờ, chợt ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy ở trên bầu trời có một thân ảnh trẻ tuổi đang đạp không mà đến, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

- Đạp không mà đi, cường giả Đấu Tông?

Nhìn thấy màn này, Liễu Kình cũng rùng mình một chút, vừa muốn ôm quyền khách khí chào hỏi thì một tiếng cười quen thuộc hắn khó có thể quên lại đột nhiên vang lên, làm cho thân thể hắn cứng ngắc lại.

- Liễu Kình, vài năm không thấy, thật sự là rất lâu rồi a!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện