Trong sơn cốc tĩnh mịch, từng đợt khí lưu nóng cháy chậm rãi lan tỏa khiến cho khói độc trong không trung dần tan biến. Trên một tảng đá lớn trong sơn cốc, có một đạo nhân ảnh ngồi xếp bằng. Trước mặt hắn có một dược đỉnh thật lớn màu đỏ đậm, đang lơ lửng trên không trung. Bên trong dược đỉnh, hỏa diễm xah biếc hừng hực thiêu đốt. Khí lưu nóng cháy kia chính là từ nơi này tỏa ra.
Ở trên một tảng đá lớn cách đó trăm thước, có vài đạo nhân ảnh đứng vững, ánh mắt của họ đều tập trung vào dược đỉnh..
“Đã ngày thứ sáu rồi!” Hân Lam nhìn bóng người trên tảng đá lớn kia, khẽ thở dài, nói.
“Thất phẩm đan dược không phải dễ dàng luyện chế, tốn không ít thời gian là đương nhiên rồi!”
Tiển Y Tiên vẫn chưa cảm thấy gì bất thường, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, ta thấy đan khí trong dược đỉnh kia càng lúc càng nồng đậm, cách đan thành hẳn cũng không xa nữa!”
Nghe vậy, Hân Lam khẽ gật đầu, vừa muốn nói chuyện bỗng thấy dược đỉnh cách đó không xa đột nhiên biến đổi, một loạt âm thanh “vù vù” vang lên, quanh quẩn bên trong sơn cốc.
“Làm sao vậy?” Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến cho Tiểu Y Tiên cả kinh, vội vàng nhìn tới, hỏi.
Sau khi phát ra âm thanh, một luồng đan khí nồng đậm dị thường đột nhiên phát ra tựa như núi lửa phun trào, trong lúc mơ hồ, có thế thấy được ngọn nguồn phát ra chính là một quả đan được được bao bọc bởi hỏa diễm xanh biếc.
“Đan thành rồi sao?” Cảm nhận đan khí nồng đậm, Tiểu Y Tiên vui mừng ra mặt.
Trong lúc ba người Tiểu Y Tiên đang chăm chú nhìn, trong dược đình tỏa ra đan khí càng lúc càng nồng đậm, một lúc sau, trong sơn cốc tràn ngập đan hương khiến cho mọi người cảm giác tinh thần sảng khoái, hiển nhiên đây chính là dấu hiệu trước khi đan thành.
Âm Dương Mệnh Hồn Dan tuy là Thất phẩm trung cấp đan dược nhưng luyện chế cũng không quá khó khăn, hơn nữa, Tiêu Viêm cũng đã có được kinh nghiệm từ lần trợ giúp Đường Chấn luyện chế Hỏa Bồ Đan nên lần này, luyện chế rất dễ dàng, không phát sinh điều gì ngoài ý muốn.
Đan khí phun mạnh, đôi mắt đang nhắm của Tiêu Viêm cũng chậm rãi mở ra. Hắn nhìn thấy như vậy, khuôn mặt cũng hiện lên chút vẻ vui mừng.
Đan khí tỏa ra càng lúc càng mạnh, dường như muốn trực tiếp phá tan tầng khói độc trên không trung. Bởi vì bị luồng đan khí nồng đậm hấp dẫn, mây đen dày đặc kéo đến. Thấy vậy, khuôn mặt của Tiêu Viêm không giấu nổi vẻ vui mừng, không nghĩ đến Âm Dương Mệnh Hồn Đan lại có thể dẫn Đan Lôi xuất hiện.
Đối với Luyện Dược Sư, Đan Lôi chính là thứ khiến họ đau đầu nhất, nhưng với Tiêu Viêm, hắn lại thích nhìn thấy nó. Vì mỗi một lần được Đan Lôi rèn luyện, Đia Yêu Khôi của hắn lại được cường hóa lên rất nhiều. Lần trước, được Đan Lôi cường hóa nên Địa Yêu Khôi đã đạt đến trình độ có thể cùng Bát tinh Đấu Tông tranh phong, nếu giờ lại tiếp tục được cường hóa, thực lực Địa Yêu Khôi còn có thể đạt tới đâu?
Trong khi Tiêu Viêm không ngừng kích động gọi Địa Yêu Khôi ra, thì trên bầu trời, mây đen ngừng tích tụ, tiếp đó không ngừng vặn vẹo. Tuy rằng có tiếng rền trầm thấp của sấm sét vang lên nhưng lại không có cảnh tượng sét rạch ngang trời như trong tưởng tượng mà chỉ ngọ nguậy trong chốc lát rồi chậm rãi tiêu tán. Nhất thời, Tiêu Viêm như bị phải một chậu nước lạnh tạt lên người, hưng phấn nãy giờ của hắn lập tức tiêu tan.
“Đan Lôi sao lại tiêu tán thế kia?” Tiêu Viêm trợn mắt há mồm nhìn đám mây đen còn sót lại trên bầu trời, một lát sau, cười khổ, hỏi.
“Tiêu Viêm đại ca, trong Lạc Thần Giản độc khí quá nồng, che lấp đan khí, khiến cho Đan Lôi không tìm thấy được mục tiêu nên là tự động tản đi!” Mấy người Tiểu Y Tiên lúc đầu cũng ngẩn người, Hân Lam hơi trầm ngâm một hồi rồi lớn tiếng nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể gật đầu. Hắn thoáng thất thần, cũng hiểu được đôi chút, điều này, một phần cũng là do độc khí quá nồng nhưng còn một nguyên nhân khác, chính là do Âm Dương Mệnh Hồn Đan không có đủ đan khí để dẫn Đan Lôi xuống. Loại đan dược này tuy được tính là Thất phẩm trung cấp đan dược nhưng thực sự mà nói, nếu không có công năng đặc hiệu như vậy thì cũng chỉ là Thất phẩm sơ cấp đan dược thôi. Cho nên với hai lý do này mà sau khi Đan Lôi xuất hiện lại dần dần tán đi.
“Thật xui xẻo! Chẳng qua đây là thời điểm gấp gáp, không phải lúc để đối phó Đan Lôi.” Thầm than xui xẻo, Tiêu Viêm vung bàn tay lên, hút mai đan dược đỏ thẫm từ trong dược đỉnh ra.
“Đây chính là Âm Dương Mệnh Hồn Đan sao?” Tiêu Viêm thầm đánh giá viên thuốc trong lòng bàn tay, lẩm bẩm.
Kích cỡ viên thuốc ước chừng lớn bằng Long Nhãn, toàn thân đỏ thẫm, mặt ngoài tròn, cực kì sáng bóng, lấy tay sờ vào, một mặt lạnh lẽo, một mặt lại ấm áp, cực kì thoải mái.
“Nếu đan dược đã luyện chế thành công, vậy tiếp theo cần phải động thủ luyện chế thân thể!” Tiêu Viêm khẽ hít một hơi, thu hồi dược đỉnh, sau đó tay chưởng vung lên, một khối thi thể bị hàn băng liền hiện ra. Khối thi thể này chính là của Vân Lam Tông – Vân Sơn. Vốn trước đây, nó được Tiêu Viêm chuẩn bị cho Dược lão, nhưng giờ khối thi thể này không còn được Tiêu Viêm coi trọng nên giờ sẽ lấy nó làm vật thí nghiệm.
Lấy khối thi thể ra, Tiêu Viêm nhớ lại phương pháp luyện chế thân thể của Dược lão. Sau một lúc lâu, hắn âm thầm gật đầu, bàn tay vung lên, một cỗ kình phong vô hình nâng cỗ thi thể kia lên không trung.
Bàn tay Tiêu Viên huy động, Lưu Ly Liên Tâm Hỏa liền
xuất hiện xuất hiện bao bọc cỗ thi thể. Dưới nhiệt độ kinh khủng của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, hàn băng bao quanh thi thể chậm rãi tan chảy.
“Diệu lão tiên sinh, cho ta một tia linh hồn lực!” Nhìn hàn băng tan chảy, Tiêu Viêm trầm giọng nói.
Nghe vậy, từ mi tâm của Thiên Hỏa tôn giả bắn ra một tia linh hồn lực, hướng đến chổ Tiêu Viêm.
Đưa tay bắt lấy luồng linh hồn lực, Tiêu Viêm đem nó tiến nhập bên trong thi thể, rồi đưa Âm Dương Mệnh Hồn Đan cho Thiên Hỏa tôn giả, nói: ”Người ăn nó đi, đợi ta nói một tiếng, hãy lập tức tiến nhập thân thể! ”
Thiên Hỏa tôn giả sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu, không chút do dự đem đan dược ăn vào, trong đôi mắt lóe lên vẻ dao động.
Nhìn thấy Thiên Hỏa tôn giả ăn vào đan dược, Tiêu Viêm lấy từ trong giới chỉ ra một cái bình ngọc, bên trong bình ngọc là loại chất đỏ như máu, một loại năng lượng cuồng bạo kinh người từ bên trong bình ngọc tràn ngập ra.
“Đây chính là máu huyết của Thiên Độc Hạt Long Thú!”
Bàn tay dùng sức, bình ngọc nổ tung, máu huyết phân tán, sau đó theo bàn tay của Tiêu Viêm huy động, qua hỏa diễm rồi đi vào trong cỗ thi thể.
Máu huyết vừa mới tiến nhập, liền phát ra từng tiếng “xuy xuy”, sau đó, cỗ thi thể bắt đầu thối rữa. Biến cố xảy ra nhưng Tiêu Viêm vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn thoáng, hắn tiếp tục tăng nhiệt độ của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa lên cao.
Sau khi nhiệt độ Lưu Ly Liên Tâm Hỏa được tăng lên, máu huyết bám vào xác chết bắt đầu chậm rãi thấm vào, da tay, cơ thể đã tái nhợt của xác chết theo máu huyết dung nhập dần dần tràn ngập sức sống.
Theo tinh huyết dần dần dung nhập vào xác chết, khoảng nửa giờ sau, đôi mắt đang nhắm của “Vân Sơn” bỗng nhiên mở ra, trong đôi mắt lại có điểm điểm sinh cơ dao động, đương nhiên luồng sinh cơ này không phải của Vân Sơn mà là từ tia linh hồn của Thiên Hỏa tôn giả.
Trong khoảng khắc “Vân Sơn” mở mắt, Tiêu Viêm trầm giọng, mạnh mẽ quát: “Diệu lão tiên sinh, đi!”
Thiên Hỏa tôn giả nãy giờ chờ đợi đã lâu, nghe Tiêu Viêm quát vậy chợt giật mình, liền mạnh mẽ bay đến xác chế, cuối cùng xuyên Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, tiến nhập vão cổ thi thể đang lượn lờ hồng sắc quang mang
Ngay khi linh hồn tiếp xúc với xác chết, mi tâm của Thiên Hỏa tôn giả đột nhiên tràn ra một luồng khí lưu kì dị đỏ thẫm, sau đó luồng khí lưu này mạnh mẽ khuếch tán.
“Phốc!”
Khi khí lưu đỏ thẫm chậm rãi khuếch tán, linh hồn của Thiên Hỏa tôn giả cũng va chạm mạnh mẽ với cỗ thi thể, nhưng lại không đem linh hồn đánh văng ra mà chậm rãi dung hợp với nhau.
“Thành công? ” Nhìn thấy linh hồn Thiên Hỏa tôn giả dần dung nhập với thân thể, Hân Lam cùng Tiểu Y Tiên đều không nhịn được, hỏi.
“Còn chưa được, Diệu lão tiên sinh cần phải đứng vững trước sự thiêu đốt của Dị hỏa, hơn nữa còn phải chiếm được quyền không chế thân thể, từ đó mới được tính là chân chính sống lại!” Tiêu Viêm lắc đầu nói, bước kế tiếp mới là bước quan trọng nhất, nếu Thiên Hỏa tôn giả không chịu được Dị hỏa thiêu đốt, chỉ sợ là thân thể sẽ hỏng mất, kể cả linh hồn cũng phải chịu đả kích trí mạng.
“Hai người các ngươi ra ngoài cốc khẩu (1) trông chừng, mang theo Địa Yêu Khôi ra hỗ trợ, nhớ kĩ, không được cho bất kì kẻ nào đi vào.” Tiêu Viêm trầm giọng nói.
Nghe vậy, Tiểu Y Tiên cùng Hân Lam gật gật đầu, mang theo Địa Yêu Khôi chậm rãi lui về phía sau, đến cuối cốc thì dừng lại.
Thấy vậy, ánh mắt Tiêu Viêm quay lại, tập trung nhìn vào cỗ thi thể được bị Dị hỏa thiêu đốt trên không trung. Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ thống khổ của xác chết, hai nắm tay Tiêu Viêm chậm rãi nắm chặt: “Cố gắng chống đỡ!”
Dị hỏa thiêu đốt được chừng hai ngày, cỗ thi thể ở trong hỏa diễm vẫn như cũ, chỉ khác là vẻ thống khổ trên khuôn mặt giảm đi rất nhiều, một luồng hơi thở mênh mông, khí thế bức nhân đang âm thầm nổi lên.
Lại một ngày nữa trôi qua, xa xa ngoài sơn cốc tĩnh mịch đột nhiên nổi lên trận cuồng phong rất nhỏ. Một lúc lâu sau, một Bạch y lão giả chống xà trượng chậm rãi hiện ra trước cốc khẩu trăm thước, phía sau lão giả, lục đục xuất hiện những bạch ảnh.
“Ha ha, độc khí Lạc Thần Giản quá nồng, ngay cả khí tức ma thú cũng bị che đi. Bất quá, hiện tại cũng tìm được rồi!” Bạch y lão giả chống xà trượng mỉm cười nhìn vào sơn cốc, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.