Đấu Phá Thương Khung

Chức Vị Tông Chủ


trước sau



Cự nhân khổng lồ hơn trăm trượng đứng sừng sững giữa trời đất, đấu khí mênh mông bùng phát ra từ cơ thể nó, phun ra nuốt vào như những đám mây trong cuồng phong cuồn cuộn.

“Lên!”

Sắc mặt Yêu Hoa tà quân tái nhợt không còn chút máu, nhưn trong mắt lại cực kỳ âm hàn. Ánh mắt tập trung vào Tiêu Viêm đang ở phía xa, gầm khẽ một tiếng.

“Chết đi cho bổn tôn!”

Thủ ấn trong tay Yêu Hoa tà quân biến đổi, cự nhân đang đứng yên chợt bước về phía trước một bước. Theo một bước chân này, cuồng phong gào thét, mây đen vần vũ, cả thiên địa đều trở nên rung động.

“Bành!”

Cự nhân bước tới, bàn tay khổng lồ nắm lại, thiên địa năng lượng từ bốn phương tám hướng tích tụ lại. Nắm tay phát ra quang mang rực rỡ, không gian xung quanh cũng bị năng lượng đáng sợ này làm cho nứt vỡ ra. Cự nhân vung nắm đấm về hướng Tiêu Viêm, kình phong khủng bố cắt vào không khí làm phát ra những tiếng gió rít kinh khủng.

Một quyền này của cự nhân như hội tụ hết năng lượng trong thiên địa vào vậy, kình phong hình lốc xoáy lượn lờ xung quanh nắm tay. Thậm chí ngay cả mắt đất của quảng trường cũng bị kình phong ảnh hưởng, nứt toác ra thành nhiều khe rãnh lớn. Thế công khủng bố làm người khác phải cứng lưỡi, không hổ là cường giả lục tinh Đấu Tôn.

Dưới uy áp khủng bố của cự nhân, không ít đệ tử Hoa Tông có thực lực thấp kém đều tái mặt. Chiến đấu cấp bậc này, các nàng không có tư cách tham dự, thực lực của bất kỳ ai trong số hai người này cũng có thể dễ dàng phá hủy cả tòa sơn mạch. Nhìn tràng cảnh này, các nàng ai cũng run rẩy không thôi.

“Xem ra tên Yêu Hoa tà quân này cũng dốc toàn lực rồi…”

Vài vị trưởng lão Hoa Tông thấy tình hình không ổn liền lập tức tăng thêm đấu khí phòng ngự, trong lòng ai cũng âm thầm kinh hãi. Không ngờ TIêu Viêm lấy thực lực nhị tinh có thể dồn một cường giả lục tinh vào đường cùng thế này, không hổ là đệ tử của Dược Trần!

Trên quảng trường rộng lớn, khuôn mặt Vân Vận có chút lo lắng. Dù nàng tin vào năng lực của Tiêu Viêm, nhưng đối thủ là Yêu Hoa tà quân, đối mặt với thế công toàn lực của hắn, dù là ai cũng sẽ không thể bình tĩnh.

“Phạch!”

Thân hình Tiêu Viêm lơ lửng trên bầu trời, cốt dực sau lưng vỗ nhẹ vài cái. Kình phong kinh khủng kia tuy còn cách xa nhưng phong áp của nó đã làm áo bào dính sát vào thân thể, những tiếng xé gió lớn như sấm rền vang vọng, tựa như muốn làm thủng màng nhĩ người khác.

“Một kích toàn lực của lục tinh Đấu Tôn sao?”

Nhẹ nhàng thở ra, trong m ắt Tiêu Viêm lóe lên hung mang. Bàn tay chậm rãi nâng lên, Hủy Diệt Hỏa Liên lớn bằng nắm đấm khẽ xoay tròn. Từng cánh hỏa liên tuy tinh mĩ đẹp mắt nhưng lại ẩn chứa năng lượng hủy diệt kinh hồn.

“Đi nào!”

Bàn tay khẽ động, Tiêu Viêm mỉm cười. Hỏa Liên trong bay ra rồi chợt tăng tốc, tạo thành một chuỗi tia lửa đẹp mắt nhắm về phía cự nhân.

“Phá cho bổn tôn!”

Nhìn hỏa liên đang lướt tới, Yêu Hoa tà quân cũng không dám chậm trễ. Thủ ấn cấp tốc biến đổi, cự nhân kia liền ngửa mặt lên trời rít gào, âm ba đáng sợ khuếch tán khắp nơi, tạo thành một xoáy gió lớn. Mà bàn tay cự nhân nắm lại, cầm lấy xoáy gió đấy, rồi dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, bước lên hung hăng va chạm với hỏa liên nhỏ bé kia.

Hai thứ va chạm nhau, thiên địa chợt yên lặng trong phút chốc, giống như thời gian đã ngừng trôi vậy.

Sự yên tĩnh chỉ kéo dài trong nháy mắt thì đã bị một tiếng nổ kinh thiên động địa phá vỡ. Dưới tiếng nổ như thiên lôi phẫn nộ này, cả vùng sơn mạch đều bị rung chuyển.

Tiếng nổ vừa dứt, một cơn bão lửa liền trào ra từ chỗ va chạm. Ngay cả cự nhân kia cũng không thể đối chọi lại nó, thân thể khổng lồ của cự nhân bị cơn bão xé rách, đấu khí thoát ra từ cơ thể ngay lúc tiếp cận với sức nóng đáng sợ kia liền bị đốt thành hư vô.

“Ầm!”

Hỏa diễm phong bạo đập vào cơ thể cự nhân, đấu khí trên người cự nhân ngay lập tức bị hỏa diễm thiêu đốt thành hư vô.

“Bạo!”

Tiêu Viêm hít vào một hơi khí nóng, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, miệng khẽ quát một tiếng. Tiếng quát vừa dứt, cơn bão lửa kia cũng đột nhiên bùng nổ.

“Bành!”

Hỏa diễm phong bạo bùng nổ trên thân thể cự nhân, kình lực đáng sợ chấn lui cự nhân bay ngược về sau, thân thể ngày càng trở nên mờ nhạt hơn như sắp bị tiêu tán.

“Phanh phanh phanh!”

Năng lượng hủy diệt ẩn trong phong bạo lúc này hoàn toàn bộc phát. Nhiệt độ kinh khủng làm cho tất cả hơi nước trong mảnh trời đất này đều bốc hơi. Dưới sự oanh kích của phong bạo, cơ thể cự nhân ngày càng hư ảo, sau cùng không duy trì được nữa, nổ mạnh một tiếng, hóa thành hư vô...

“Phụt!”

“Sao có thể như vậy?”

Cự nhân bạo liệt thì chủ nhân cũng bị ảnh hưởng, Yêu Hoa tà quân phun một ngụm máu tươi, vẻ mặt không tin nổi nhìn Tiêu Viêm. Lúc này, luồng phong bạo sau khi đánh tan cự nhân đã tác động về phía hắn. Nếu bị đánh trúng, chỉ sợ sau này cái tên Yêu Hoa tà quân sẽ biến mất mãi mãi.

Áp lực trước cái chết đang đến làm Yêu Hoa kinh sợ, hắn cắn răng một cái, liều mạng huy động tất cả đấu khí trong cơ thể. Thân hình hóa thành một tia chớp lui nhanh về sau.

Tốc độ của Yêu Hoa rất nhanh, chớp mắt đã đột phá lớp đấu khí phòng ngự xung quanh quảng trường. Phong bạo kia dưới ánh mắt kinh hãi của các trưởng lão Hoa Tông cuối cùng cũng đến, va đập mạnh vào lớp đấu khí này.

“Bành!”

Chiếc lồng phòng ngự này chấn động, từng gợn sóng năng lượng va chạm lan
ra khắp nơi nhưng may mắn là nó vẫn chưa tiêu tan. Thấy vậy, các trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ một lớp phong bạo khác lại quét tới, như một chiếc búa lớn nện lên chiếc lồng phòng ngự vốn đã suy yếu..

“Rắc!”

Lần này, rốt cuộc lồng phòng ngự cũng không chịu nổi nữa. Một tiếng rắc nhẹ vang lên, nó liền vỡ vụn thành từng mảnh

Lồng phòng ngự đã mất, không còn gì ngăn cản nên phong bạo tha hồ càn quét ra xung quanh. Nhìn thấy cảnh này, các đệ tử Hoa Tông ở xunh quanh quảng trường liền xanh mặt.

“Ài…”

Nhưng lúc phong bạo sắp lan đến thì có một tiếng thở dài già nua vang lên, một đạo thân ảnh đột ngột hiện ra rồi phất tay áo một cái. Một cỗ gợn sóng vô hình liền lan ra ngăn cản phong bạo, hai thứ va chạm vào nhau rồi tự ăn mòn, sau đó dần dần biến mất.

“Đại trưởng lão!”

Nhìn thấy người xuất thủ viện trợ. Một vài trưởng lão Hoa Tông liền vui mừng ra mặt.

“Tiêu Viêm, ngươi muốn hủy cả Hoa tông của ta sao?” Người xuất hiện là một bà lão đầu bạc. Nhìn Tiêu Viêm phía xa, bà ta bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng có chút xấu hổ, hắn cũng nhận ra thực lực kinh khủng của vị đại trưởng lão này nên không dám làm càn, chắp tay nói: “Thân bất do kỷ, mong lão bà bà bỏ qua cho.”

Nói xong Tiêu Việm liền móc từ nạp giới ra mấy viên đan dược nhét vào miệng, ánh mắt chuyển về phía Hoa Cẩm. Lúc này, gương mặt nàng ta lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm như nhìn quái vật vậy. Nàng không bao giờ nghĩ rằng Tiêu Viêm có thể thi triển ra một chiêu làm cho Yêu Hoa tà quân phải trốn chui trốn nhủi như chó nhà có tang vậy.

“Xuy!”

Từ phía xa, thân ảnh chật vật của Yêu Hoa tà quân đang bay lại, sắc mặt âm trầm đứng trên trời. Có thể nhìn thấy vết máu còn vương ở khóe miệng của hắn, hắn hiểu hành động lúc nãy đã đánh mất tư cách tỷ thí của mình. Nói cách khác, hôm nay trận tỷ thí trước mặt đông đảo đệ tử này hắn đã thua, thua một tiểu tử chỉ mới nhị tinh Đấu Tôn mà thôi.

Khóe miệng run run, sắc mặt Yêu Hoa tà quân âm trầm đến đáng sợ. Phải đón nhận những ánh mắt soi mói từ khắp nơi làm hắn khó chịu vô cùng.

Trên trời, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Yêu Hoa tà quân ở phía xa rồi cũng chẳng thèm để ý đến hắn. Thân hình chậm rãi hạ xuống gần Hoa Cẩm. Không hề nói thêm một lời thừa, bàn tay khẽ nâng lên, bốn loại dị hỏa lại xuất hiện...

“Ta nhận thua!”

Nhìn thấy bốn loại dị hỏa lại xuất hiện, sắc mặt đã trắng của Hoa Cẩm lại càng trắng hơn. Ngay cả Yêu Hoa tà quân là lục tinh Đấu Tôn còn không chịu nổi một đòn thì nàng sao có thể chịu được. Hoa Cẩm vội vàng lên tiếng nhận thua.

Nghe nàng thét chói tai của nàng, Tiêu Viêm thản nhiên cười. Khẽ há miệng đem bốn loại dị hỏa nuốt vào trong người. Thực lực của hắn bây giờ còn không thể nào thi triển Hủy Diệt Hỏa Liên hai lần. Cũng may là nữ nhân này bị kết cục của Yêu Hoa tà quân dọa sợ.

Thấy Hoa Cẩm nhận thua, phần lớn trưởng lão Hoa Tông đều lắc đầu ngán ngẩm. Cuộc tỷ thí ngày hôm nay đúng là một chuyện cười, một bên là tứ tinh cùng lục tinh Đấu Tôn lại thua một nhị tinh Đấu Tôn. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là một trò cười cho thiên hạ.

“May mắn không nhục mệnh!”

Tiêu Viêm quay sang nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn còn tràn đầy vẻ kinh ngạc kia, khẽ nói một câu.

“Vẫn chỉ biết cậy mạnh như trước…”

Thấy khuôn mặt cũng có phần tái nhợt của Tiêu Viêm, Vân Vận nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái, ngữ khí có chút oán trách xen lẫn…vui mừng.

Trên trời, vị đại trưởng lão Hoa Tông kia cũng khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hoa Cẩm, nói “Ngươi đã thua, đem lệnh bài tông chủ giao cho Vân Vận đi.”

Nghe vậy, bàn tay Hoa Cẩm nắm chặt lại, nhưng trước mặt mọi người, nàng không thể chơi bài cùn được. Đành phải cắn răng lấy một khối ngọc bài từ nạp giới ra, hung hắng ném về phía Vân Vận.

Đại trưởng lão nhìn Tiêu Viêm, mỉm cười nói: “Ta tin tưởng ánh mắt của lão tông chủ. Vân Vận, ngươi là một đời tông chủ mới của Hoa Tông!”

-o0o-


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện