Đấu Phá Thương Khung

Thích!


trước sau



Nhìn thấy hầu hết chiến sĩ Hắc Yên quân chĩa thẳng trường thương vào Tiêu Viêm, mấy người Tiểu Y Tiên phía sau chợt biến sắc, thân hình chợt động liền bước lên cạnh Tiêu Viêm, đấu khí mênh mông bắt đầu lặng yên khởi động.

Dưới ánh mắt tóe lửa của song phương, bầu không khí cũng chợt rở nên căng thẳng như giương cung bạt kiếm. Một số người hiếu sự dùng ánh mắt dò xét nhìn đoàn người Tiêu Viêm, hiển nhiên họ cảm thấy kinh ngạc vì những người này lại dám ra tay với tộc nhân Cổ tộc ngay trong Cổ Thánh thành.

“Linh Tuyền, ngươi thân là thống lĩnh Hắc Yên quân mà lại muốn dùng công báo tư thù ư? Ngọc thiếp này chính là do Cổ tộc phát ra, nếu chúng ta giữ nó như vậy chính là khách của Cổ tộc. Mà địa vị của ngươi, chỉ sợ còn không đủ tư cách bắt ta đâu nhỉ?” Tiêu Viêm sầm mặt lại, cười lạnh nói.

Nghe vậy, Linh Tuyền lập tức dừng lại, vừa muốn quát lên thì một tiếng thét lớn từ trên tường thành đã vang lên mạnh mẽ. Chợt một thân ảnh lướt xuống như chớp, nó tựa một tòa thiết tháp hạ thật mạnh xuống trước của thành.

“Linh Tuyền, ngươi đang làm gì vậy?”

Nhìn thấy thân ảnh này, thần sắc Linh Tuyền cũng khẽ biến. Hắn lau vết máu ở khóe miệng rồi nói: “Không việc gì!”

“Không việc gì?!” Nghe vậy, thân ảnh kia cũng khẽ nhíu mày liếc nhìn đám người Tiêu Viêm. Mà hiện tại, Tiêu Viêm cũng nhìn thấy rõ diện mạo của người này. Hắn cũng mặc một bộ giáp trụ sáng bóng hào quang tương tự Linh Tuyền nhưng lại mạnh hơn gã không ít. Dựa theo Tiêu Viêm cảm ứng, hẳn thực lực của người này đã đạt đến Tam tinh Đấu Tôn.

“Bái kiến Ngũ thống lĩnh!”

Mấy chiến sĩ Hắc Yên quân đang tạo thành vòng vây thấy nam tử này đều nhất tề cung thanh hô lớn. Một người trong nhóm bước ra, rất nhanh đã kể lại câu chuyện phát sinh một cách ngắn gọn.

“Ngươi là Tiêu Viêm kia ư?”

Đang nghe đến cái tên Tiêu Viêm này thì nam tử thống lĩnh mặc thanh quang giáp trụ chợt sửng người rồi cau mày nhìn Tiêu Viêm. Trong ánh mắt của hắn cư nhiên lại mơ hồ phát ra một địch ý nhàn nhạt.

“Tinh Vẫn Các – Tiêu Viêm!” Thần sắc Tiêu Viêm vẫn bình tĩnh, chắp tay tự giới thiệu với nam tử được gọi là Ngũ thống lĩnh này.

“Đúng vậy, hắn chính là Tiêu Viêm vẫn được tiểu thư nhắc đến!” Linh Tuyền cười lạnh nhìn Tiêu Viêm chằm chằm, trong mắt gã tràn đầy vẻ ghen ghét và không cam tâm, bèn nói: “Hiện giờ ngươi còn muốn cho hắn đi vào không?”

Nghe được câu chuyện của hai người này, Tiêu Viêm dần cau mày. Xem ra trong Cổ tộc, cái tên của hắn hiện giờ đã không ít người biết. Mà nguyên nhân quá nửa e rằng chính bởi Huân Nhi.

Ngũ thống lĩnh trầm tư một lức rồi nhìn Tiêu Viêm bằng ánh mắt phức tạp, sau đó chợt quay lại nhìn Linh Tuyền quát lên với vẻ giận dữ: “Ngươi còn có đầu óc không? Hắn có ngọc thiếp, đó chính là khách nhân của Cổ tộc ta! Cứ như ngươi vậy chính là muốn người khác cười nhạo Cổ tộc ta không hiểu lễ nghi hay sao?”

Bị Ngũ thống lĩnh nổi giận mắng mỏ một trận, sắc mặt Linh Tuyền cũng trở thành lúc trắng lúc xanh. Nhưng do ngại địa vị của đối phương cao hơn mình nên gã cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể hừ lạnh rồi lui ra.

“Tiêu Viêm các hạ, xin mời! Trước tiên, thỉnh các vị đợi mấy ngày nữa! Đến lúc đó tự sẽ có người đón các vị đến Cổ giới!”

Sau khi quát đuổi Linh Tuyền, Ngũ thống lĩnh cũng ôm quyền với Tiêu Viêm rồi trầm giọng nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Mặc dù Ngũ thống lĩnh này tựa hồ phát ra địch ý nhàn nhạt với hắn nhưng xử sự rất công tư phân minh, so với Linh Tuyền kia thì tốt hơn xa. Nhưng có một chuyện khiến Tiêu Viêm nghi hoặc, đây chỉ là lần đầu tiên cả hai gặp nhau thì loại địch ý kia từ đâu mà đến?

“Hay nguyên nhân bởi Huân Nhi?”

Tiêu Viêm thầm cười khổ. Có câu cửa miệng “hồng nhan họa thủy”, lời này xác thật không giả! Huống chi, nhan sắc Huân Nhi cũng đúng là họa nước ương dân a… Hắn chợt có dự cảm hành trình đến Cổ giới lần này chỉ e sẽ không thuận buồm xuôi gió.

Mang theo nhóm người Tiểu Y Tiên chậm rãi xuôi vào thành thị. Sau khi đi ngang qua Ngũ thống lĩnh thì người này chợt tần ngần một khắc rồi ôm quyền: “Nếu các hạ không cho là đường đột thì không biết có thể hay không tìm một thời gian thích hợp luận bàn một lần? Ta muốn nhìn một chút xem ngươi thật sự có tư cách phối xứng với tiểu thư hay không?”

Dù câu nói sau cùng cực kỳ nhỏ như tiếng ruồi bay bé nhưng lại vang vào tai Tiêu Viêm cực kỳ rõ ràng. Nghe được những lời này, Tiêu Viêm cũng khẽ thở dài một tiếng… Quả nhiên!

“Uhm…”

Tiêu Viêm cũng chậm rãi gật đầu biểu hiện đồng ý vì vẫn chưa tìm được cớ để cự tuyệt. Hắn rõ ràng địa vị của Huân Nhi trong Cổ tộc, thêm dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng mà luận, thì hẳn là hầu hết anh tài tuổi trẻ trong Cổ tộc đều ôm lòng ái mộ nàng. Thế nên bọn họ vô hình trung sẽ xem Tiêu Viêm là tình địch có uy hiếp lớn nhất của mình. Tiêu Viêm cũng hiểu loại luận bàn khiêu chiến kiểu này càng về sau sẽ càng nhiều hơn và cũng cường hãn hơn rất nhiều.

Trong lòng bi ai vì kết cục ngày sau của mình mà cảm thán, Tiêu Viêm liền vung tay lên ra hiệu cho nhóm Tiểu Y Tiên tiếp tục tiến vào tòa thành cổ xưa này dưới vô số ánh mắt tràn ngập tò mò.

Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm biến mất, trong mắt Linh Tuyền cũng xẹt qua vẻ âm lãnh bèn thấp giọng thì thào tự nhủ: “Tiêu Viêm… ngươi trốn bên ngoài vẫn còn tốt! Nhưng bản thân muốn rước lấy nhục mà đến Cổ tộc ta, vậy cũng không thể trách ngươ có mắt không tròng! Chút thực lực ấy của ngươi, trong lớp trẻ tuổi của tộc ta còn chưa có đủ tư cách giương oai!”

Tiêu Viêm tự nhiên là không nghe được những lời ác tâm ấy. Đoàn người tiếp tục xuyên qua tường thành liền tiến nhập thành thị tràn ngập khí tức viễn cỗ trong truyền thuyết này.

Hiện giờ là thời điểm Cổ Thánh thành tương đối coi như náo nhiệt, trên đường thường xuyên thấy người qua lại. Mặc dù không có lưu lượng người kinh khủng như những tòa thành khác nhưng phần lớn những người có thể hành tẩu trong tòa thành này đều là cường giả thực lực không kém.

“Chúng ta trước tiên đi tới chỗ nghỉ ngơi Cổ tộc thiết lập trong thành! Ta đã hỏi thăm, muốn
đi đại môn không gian thông đến Cổ giới thì ba ngày sau mới mở ra. Trong ba ngày này, chúng ta cũng chỉ có thể lưu lại ở Cổ Thánh thành!” Sau khi nghe tin tức bên ngoài, Tiểu Y Tiên trở lại nói với nhóm người Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn quanh bốn phía rồi nhẹ giọng nói: “Cổ Thánh thành này ngư long hỗn tạp, với lại mỗi người cũng là nhân vật khó nhai. Đã cảnh giác qua nhiều ngày, hiện giờ cũng nên cẩn thận hơn nữa!”

Thanh âm vừa dứt, Tiêu Viêm liền chậm rãi đi trước vào trung tâm tòa thành mà đám người Tiểu Y Tiên cũng nhanh chóng theo sau.

Đoàn người cứ đi khoảng mười phần chung thì đã đến trung tâm thành thị. Nơi đây có một trang viên vô cùng rộng lớn sừng sừng đứng giữa đất trời, thoáng nhìn đã thấy lầu các san sát nối tiếp nhau liên miên không ngớt. Ở cửa trang viện này không ngừng có bóng người tấp nập ra vào. Từng khí tức tràn ngập như bùng nổ làm nhóm người Tiêu Viêm cũng phải nhướng mắt.

Dựa vào ngọc thiếp, nhóm người Tiêu Viêm cũng thuận lợi đi vào bên trong. Sau đó dưới sự hướng dẫn của một thị nữ xinh đẹp đã tìm được một sương phòng u tĩnh.

Vào trong sương phòng, bởi vì trải qua một đoạn đường dài bôn ba không nghỉ nên ai cũng cảm thấy mệt mỏi. Họ trò chuyện thêm mấy câu rồi ai cũng tìm cho mình một gian phòng yên tĩnh tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục.

Trên một đỉnh núi sương vụ quấn quanh.

Một thân ảnh y trang màu xanh nhạt đang ngồi xếp bằng trong mây mù dày đặc. Dưới ánh mặt trời phản chiếu, nàng như một tiên nữ thoát tục rực rỡ dưới sương vụ lung linh đầy màu sắc, dáng vẻ lộ ra một khí chất kinh người.

“Tiểu thư, Tiêu Viêm thiếu gia đã tới Cổ Thánh thành!”

Khi nữ tử nhắm mắt im lặng thì một thân ảnh thương lão lại bỗng xất hiện rồi cung thanh thông báo cho nàng.

Lão nhân vừa dứt lời liền nhận thấy không gian xung quanh bỗng bồng bềnh như sóng gợn. Khi lão ngẩng đầu lên thì đã thấy nữ tử đã đứng trước mặt mình với vẻ mặt tươi cười. Nhan sắc của nàng làm khung cảnh lộng lẫy xung quanh chợt ảm đạm đi không ít. Dung nhan như vậy, ngoại trừ Huân Nhi ra thì có thể là người nào?

“Lăng lão, chàng vẫn khỏe chứ?” Huân Nhi chợt cất giọng êm ái hỏi, phảng phất như có ma lực đặc thù làm cho cả phiến vân vụ đột nhiên cũng dao động.

“Thực lực của Tiêu Viêm thiếu gia hiện giờ không phải cỡ lão đầu tử này có thể nhìn thấu được. Nhưng theo tin tức lão nhận được, Linh Tuyền có thực lực Nhất tinh Đấu Tôn cũng không chịu nổi một chiêu của Tiêu Viêm thiếu gia. Nghĩ như vậy, thực lực của hắn tối thiểu phải là Tứ tinh Đấu Tôn!” Lão nhân khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói không che dấu nổi sự kinh ngạc. Thời điểm lão phụng mệnh bảo hộ Tiêu Viêm năm đó thì hắn chỉ là một Đấu Giả bé con con. Nhưng hiện giờ chỉ trong mười năm ngắn ngủi, thiếu niên non nớt ngày ấy đã đạt đến một trình độ ngay cả lão cũng nhìn không thấu.

“Ánh mắt của tiểu thư quả nhiên không sai a…”

Nghe được những lời kinh ngạc của Lăng Ảnh, Huân Nhi cũng mỉm cười. Mấy năm nay nàng luôn luôn tiến hành bế quan sâu bên trong, những chuyện của ngoại giới rất ít khi truyền đến tai nàng. Nhưng dù vậy nàng cũng hiểu được hiện giờ Tiêu Viêm ở Trung Châu hẳn là phải có thanh danh rất hiển hách. Bởi vì, từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn tin tưởng năng lực của hắn, dù xưa kia khi hắn còn lạc phách nàng cũng giữ tín tâm như vậy.

“Chẳng qua… trước đây trong tộc, tiểu thư có tuyên bố vài chuyện sợ là sẽ mang cho Tiêu Viêm thiếu gia chút phiền phức a!” Lăng Ảnh ngần ngừ một lúc rồi nói.

“Ta tin tưởng huynh ấy!”

Huân Nhi cũng cười thản nhiên mà cũng không giải thích thêm nhiều. Tình yêu, thứ này rất huyền diệu! Thời gian không thể làm nó biến mất mà ngược lại còn làm nó càng tỏa ra hương thơm nồng nàn. Mặc dù cả thân phận lẫn thực lực của hai người hiện tại đã có biến hóa cực lớn nhưng cuộc sống êm đềm ở Ô Thản thành nho nhỏ kia vẫn khắc sâu trong tâm trí của họ. Tình cảm ngây ngô non trẻ ấy, hiện giờ rốt cuộc cũng đã trở nên chín muồi.

Nghe vậy, Lăng Ảnh cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Ở thời gian trước, sau khi vị thiên kiêu chi nữ này xuất quan đã liền thương thảo hôn sự tương lai của mình trong hội nghị trưởng lão. Nàng dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói ra làm hầu hết các vị trưởng lão đều biến sắc mặt. Mà những lời này cũng chính là ngọn nguồn làm cho Tiêu Viêm bị những cường giả thiên tài trẻ tuổi lộ ra địch ý khi hắn vừa đến Cổ Thánh thành.

“Bất luận các vị có phản đối hay ủng hộ, ta thích hắn! Thêm nữa, các người không thể cải biến được!”

Chỉ vẻn vẹn một câu đã làm cho sắc mặt hầu hết trưởng lão Cổ tộc phải xanh mét.

-o0o-


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện