Đấu Phá Thương Khung

Mở Đường


trước sau



Thu năng lượng hạch vào nạp giới, nụ cười trên mặt Tiêu Viêm cũng dần dần biến mất, ánh mắt đọng trên tinh bích trước mặt. Giờ phút này, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bên trong tinh bích đang có vô số tiểu trùng động đậy. Từng luồng chất lỏng năng lượng không ngừng thẩm thấu ra phía ngoài, sau đó thực chất hóa bám trên bề mặt của tinh bích.

“Hai vị, hai bên trái phải, xin nhờ các người.” Tiêu Viêm quay đầu lại, trịnh trọng nói với Hỏa Trĩ và Dược Tinh Cực.

Đối với lời nói của hắn, Hỏa Trĩ khẽ gật đầu, còn Dược Tinh Cực thì chỉ liếc nhìn Tiêu Viêm một cái, tuy nhiên lại không hề có biểu cảm gì. Hiển nhiên trong hắn có chút khó chịu với sự chỉ đạo của Tiêu Viêm.

“Xuy!”

Dược Tinh Cực thu hồi ánh mắt, thủ ấn chợt kết lại, một ngọn lửa màu đen nhạt chậm rãi xuất hiện trên lòng bàn tay hắn. Khi ngọn lửa phập phùng cháy, mơ hồ có một luồng tin tức kỳ dị gì đó truyền ra. Mà khi vào tai người khác, sẽ làm họ cảm thấy phiền hà khó chịu, giống như loại dị thanh này có thể ảnh hưởng đến cảm giác của người khác vậy.

“Đây là…”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào ngọn lửa màu đen nhạt trong tay Dược Tinh Cực. Dù sao đi nữa, Dị Hỏa cũng quá ít ỏi, mặc dù là người của viễn cổ chủng tộc như họ đi chăng nữa, cũng không thể nói thấy được là có thể thấy được.

“Cửu U Phong Viêm, xếp thứ mười trên Dị Hỏa bảng.” Thấy ánh mắt kỳ dị của mọi người, khóe môi Dược Tinh Cực cũng hơi cong lên, cười nhạt nói.

“Cửu U Phong Viêm…”

Ánh mắt của Tiêu Viêm cũng ghim chặt lên ngọn lửa màu đen này. Thân là luyện dược sư, đương nhiên hắn đã từng nghe nói về danh tiếng của thứ này. Cách thức thành hình của Dị Hỏa đều làm cho người ta khó tin, ví như Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa của hắn hình thành trong hư không vậy. Mà Cửu U Phong Viêm này sinh ra ở nơi khắc nghiệt nhất của vùng đất cực âm trong thâm uyên vô tận. Ở nơi đó, gió lạnh luôn càn quét không ngừng nghỉ, dù là cường giả Đấu Tôn cũng không dám xâm nhập.

Muốn lấy được Cửu U Phong Viêm này, không cứ may mắn là được, mà còn đòi hỏi thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Dựa theo phán đoán của Tiêu Viêm, để lấy được loại Dị Hỏa này, công sức mà Dược tộc bỏ ra chắc chắn không phải là nhỏ.

“Phốc!”

Khi ánh mắt của mọi người hội tụ trên Cửu U Phong Viêm, một tiếng động rất nhỏ chợt vang lên. Tinh bích trong thông đạo chợt ánh lên màu hồng, tất cả ánh mắt nhìn về nơi ánh sáng phát ra, chỉ thấy trên ngọc thủ của Hỏa Trĩ đang thiêu đốt một ngọn lửa màu hồng thẫm cực kỳ xinh đẹp. Mà khi cháy, phía trên ngọn lửa còn tạo thành hình dạng giống như một đóa hồng liên(1).

Ngọn lửa này vừa xuất hiện, Cửu U Phong Viêm trong tay Dược Tinh Cực nhất thời ảm đạm hẳn đi, thậm chí ngay cả tiếng ù ù kỳ dị kia cũng yếu đi không ít. Thấy Dị Hỏa của mình có biểu hiện như vậy, khóe môi của Dược Tinh Cực hơi giật giật, nhưng dù có khó chịu đi chăng nữa thì cũng không làm được gì. Trên Dị Hỏa bảng, Nghiệp Hỏa Hồng Liên hơn Cửu U Phong Viêm của hắn hai vị trí. Đương nhiên giữa chúng sẽ phải có một chút chênh lệch.

“Chậc chậc… Nói vậy, đây chính là Nghiệp Hỏa Hồng Liên của Viêm Tộc sao?” Nhìn Dị Hỏa trong tay Hỏa Trĩ, Cổ Thanh Dương cười hỏi.

“Ừ.” Hỏa Trĩ khẽ gật đầu, nhưng mỹ mâu lại chuyển về phía Tiêu Viêm. Trong mắt, có chút ý vị kỳ dị.

Thấy ánh mắt có phần khiêu khích này của Hỏa trĩ, Tiêu Viêm không khỏi bật cười. Nữ nhân này ngày thường yên lặng trầm tĩnh, không ngờ ở việc liên quan đến Dị Hỏa này lại có vẻ dã tính mười phần như vậy.

Khẽ thở ra một hơi, bàn tay Tiêu Viêm cũng nắm chặt lại, từng ngọn lửa có này sắc khác nhau không ngừng trào ra từ đầu ngón tay, cuối cùng hội tụ lại một chỗ, hóa thành một ngọn lửa màu nâu tím lẫn theo chút trắng sữa. Ngọn lửa thành hình, một con hỏa long uốn lượn bay ra từ bên trong, có thể mơ hồ nghe được tiếng long ngâm chấn động nhân tâm quanh quẩn bên tai.

“Hống!”

Ngay khoảnh khắc Dị Hỏa xuất hiện trong tay Tiêu Viêm, mấy đóa hồng liên trên Nghiệp Hỏa Hồng Liên của Hỏa Trĩ liền kịch liệt dậy sóng, trở nên mờ ảo hơn. Mà Cửu U Phong Viêm trong tay Dược Tinh Cực cũng chịu số phận tương tự, nó vốn đã bị Nghiệp Hỏa Hồng Liên áp chế, giờ lại càng thêm ảm đạm.

“Mặc dù Dị Hỏa của ngươi xếp hạng không cao, nhưng trải qua dung hợp, lại có thể so sánh với sáu loại Dị Hỏa đứng đầu. Dù vậy, việc điên cuồng như dung hợp Dị Hỏa này, từ xưa đến nay, chỉ sợ ngươi chính là người đầu tiên.” Mỹ mâu của Hỏa Trĩ xuất hiện chút dao động, dưới tấm mạng che mặt, một giọng nói êm tai truyền ra.

Đối với lời này, Tiêu Viêm cũng từ chối cho ý kiến. Dung hợp Dị Hỏa, mặc dù nhìn như điên cuồng, nhưng cũng không phải là không thể. Về phần nói hắn là người đầu tiên dung hợp Dị Hỏa, lời này chỉ sợ sẽ không đúng. Ít nhất, vị tiền bối có thể sáng tạo ra Phần Quyết kia, chắc chắn cũng đã từng dung hợp Dị Hỏa.

“Tốt lắm, thời gian cấp bách, chúng ta động thủ đi.”

Tiêu Viêm cũng không có thời gian ngồi thảo luận việc dung hợp Dị Hỏa. Thấy hai người đều đã đem Dị Hỏa của mình triệu hồi ra, hắn bước về phía trước vài bước, đứng trước tinh bích, trầm giọng nói: “Tất cả theo sát ta, đừng ai tụt về phía sau!”

Vừa dứt lời, Dị Hỏa trong tay Tiêu Viêm đột nhiên tăng vọt. Trong một tiếng động đinh tai nhức óc, một con hỏa long màu nâu tím trực tiếp phóng ta từ trong ngọn lửa, hung hăng đánh lên lớp năng lượng tinh thể dày đặc kia. Chỉ trong nháy mắt, tinh bích đã nổ bung ra thành một cái động khẩu to lớn.

“Đi nào!”

Phần đuôi của hỏa long cuốn lên cánh tay của Tiêu Viêm. Hắn hét lớn, cước bộ hung hăng dẵm trên mặt đất, thân hình vọt mạnh về phía trước. Đằng sau, mấy người Cổ Thanh Dương cũng nhanh chóng theo sát.

“Năng lực khống chế hỏa diễm thật mạnh…”

Thấy Tiêu Viêm ngưng tụ hỏa long phá vỡ tinh bích, trong mỹ mâu của Hỏa Trĩ xẹt qua chút kinh ngạc. Nàng cũng nhanh chóng đuổi kịp, cùng lúc đó, ngọn lửa màu hồng đậm quét ra từ bàn tay, bao trùm lên vùng tinh bích bên trái. Nhiệt độ kinh khủng lập tức làm cho tốc độ chữa trị của tinh bích giảm đi.

Phía bên kia, Dược Tinh Cực cũng bắt đầu làm việc. Mặc dù hắn chướng mắt Tiêu Viêm chỉ huy, nhưng hiện giờ vẫn là cái mạng nhỏ
quan trọng hơn. Hắn có gây sự với ai đi nữa thì cũng sẽ không gây sự với cái mạng của mình, bởi vậy, lúc ra tay thì cũng khá có trách nhiệm, hết phận hết sự.

Trong tinh bích, hỏa long gầm thét, dưới nhiệt độ kinh khủng này, tuy còn cách một đoạn khoảng cách nhưng Viễn Cổ Phệ Trùng trong tinh bích đã đều bị nung chảy. Nhưng dù như vậy, đám tiểu trùng này vẫn ùn ùn kéo tới như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nguồn năng lượng phân bố đột nhiên tăng mạnh cũng gây cho Tiêu Viêm trở ngại không nhỏ.

“Phanh phanh phanh!”

Bên trong tinh bích, âm thanh dữ dội không ngừng vang lên. Tốc độ của đoàn người cũng nhanh hơn rất nhiều.

“Tốc độ tiêu hao này thật quá kinh khủng…”

Thân hình nhanh chóng lướt về phía trước, Tiêu Viêm cảm thụ đấu khí đang trào ra ngoài như nước lũ, khuôn mặt cũng trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều. Bàn tay nắm chặt, một cái túi xuất hiện, mà hắn cũng không lấy năng lượng hạch bên trong ra, trực tiếp vận chuyển công pháp hấp thu luôn cả túi. Sau đó lại tiếp tục quán chú lên hỏa long đang ra sức mở đường phía trước.

“Còn xa lắm không?” Thấy Tiêu Viêm hấp thu năng lượng hạch như cá voi hút nước này, sắc mặt mấy người Cổ Thanh Dương phía sau cũng ngưng trọng hẳn lên. Bọn họ hiểu được, tinh bích ở nơi này cực kỳ cứng rắn, lại thêm Viễn Cổ Phệ Trùng chữa trị, dù Tiêu Viêm có Dị Hỏa đi chăng nữa thì cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng.

“Chắc còn khoảng nửa giờ là có thể vượt qua tường năng lượng.” Nam tử áo bạc hơi trầm ngâm một chút, nói.

Cổ Thanh Dương khẽ gật đầu, bây giờ chỉ có thể hi vọng Tiêu Viêm kiên trì được đến lúc ấy.

Một đường tiến lên, tiếng ầm ầm vang vọng không dứt, nhưng bầu không khí lại tương đối căng thẳng. Mỗi lần bọn họ thấy Tiêu Viêm hấp thu một túi rồi lại một túi năng lượng, trong lòng họ lại kịch liệt run lên, tốc độ tiêu hao này thật sự quá kinh khủng.

“Ầm!”

Hỏa Long gầm thét, đánh mạnh lên tinh bích, các mảnh vỡ năng lượng bắn ra bốn phía. Nhưng lúc này, cước bộ của Tiêu Viêm lại chậm lại, trầm giọng nói: “Hết năng lượng hạch rồi…”

Thấy hắn nói vậy, khóe môi không ít người đều giật giật. Cổ Thanh Dương trầm ngâm một chút, nhanh chóng lấy ra một viên năng lượng hạch rực rỡ, đưa cho Tiêu Viêm.

“Đây là Cửu tinh năng lượng hạch, chúng ta chỉ có một viên…”

“Chưa đủ!”

Tiêu Viêm không chút do dự nhận lấy, nhưng vẫn lắc đầu một cái. Bọn họ tiến lên một thước, đấu khí trong người hắn sẽ tiêu hao gần một phần mười. Một viên Cửu tinh năng lượng hạch mặc dù chứa rất nhiều, nhưng không đủ để duy trì đến lúc bọn họ đi ra khỏi tường năng lượng.

“Ta cũng có một viên.” Hỏa Huyễn hơi ngập ngừng, sau đó cũng lấy ra một viên Cửu tinh năng lượng hạch.

“Ta cần thêm ba viên!” Tiêu Viêm thở mạnh một hơi, nói.

Nghe được lời này, mọi người đều trầm mặc. Dù sao Cửu tinh năng lượng hạch đối với bọn họ mà nói, cũng là một vật tương đối quý giá.

“Ài, nếu chết ở đây, có nhiều năng lượng hạch hơn nữa cũng vô dụng.” Nam tử của Lôi tộc thở dài một tiếng, búng tay ra, một viên năng lượng hạch bay về phía Tiêu viêm.

“Vậy thì làm phiền Tiêu Viêm huynh đệ.” Hai đại hán Thạch tộc liếc nhau một cái, cũng nhanh chóng đưa cho Tiêu Viêm một viên năng lượng hạch.

Sau khi hai người Thạch tộc đưa năng lượng hạch ra, ánh mắt mọi người đều chuyển đến hai người Hồn Nhai đi phía sau. Thấy ánh mắt của bọn họ, khóe mắt Hồn Nhai hơi giật giật. Giờ phút này, hắn cũng biết nói nhảm đã không có tác dụng gì nữa, chỉ có thể cắn răng lấy một viên năng lượng hạch ra, cực kỳ không cam lòng ném về phía Tiêu Viêm. Để có được viên năng lượng hạch này, hắn và Hồn Lệ đã khổ cực khá lâu, không nghĩ tới giờ đây lại phải giao cho tên khốn mà họ không vừa mắt này.

Thu năm viên năng lượng hạch vào tay, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi. Một quyền đánh mạnh về phía trước, ngọn lửa trên người hỏa long đột nhiên đại thịnh, hóa thành một bóng lửa xuyên thủng cả một tầng tinh bích. Mà phía sau nó, đám người Tiêu Viêm cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Tất cả đều như liều mạng lao về phía trước, gần nửa giờ sau, hỏa mang trên thân thể hỏa long mới dần dần ảm đạm xuống.

"Sắp ra ngoài rồi…"

Nhìn thân thể hỏa long càng lúc càng ảm đạm, Tiêu Viêm quát khẽ một tiếng. Ngẩng đầu nhìn tinh bích trong suốt như phỉ thúy trước mặt, nơi đó đang tràn ngập Viễn Cổ Phệ Trùng bu lại. Chỉ cần xông qua nơi này, hẳn có thể chân chính tiến vào tầng ba Thiên Mộ.

“Hả? Đó là?”

Khi hỏa long sắp hung hăng va chạm với tinh bích phía trước, ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên ngừng trên phía trung tâm của tinh bích. Nơi đó, có thể mơ hồ nhìn thấy một vật thể màu hồng lớn bằng nắm tay. Từ xa trông lại, giống như một chiếc kén côn trùng kỳ dị vậy!

----------------------------------

(1) Hồng liên: Đóa sen màu hồng.

-o0o-


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện