Bên ngoài huyết trì, hai người Tiêu Huyền cùng Huân Nhi nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm. Trong mắt lộ vẻ ngưng trọng và khẩn trương.
“Tiêu Viêm, ngàn vạn lần không được đánh mất lý trí a…”
Tiêu Huyền nắm chặt tay, trong miệng không ngừng thấp giọng lẩm bẩm.
“Bành!”
Khi Tiêu Huyền không ngừng thì thào, trong cơ thể Tiêu Viêm bỗng truyền ra một tiếng động trầm đục kỳ dị. Hai người chợt nhận thấy, sắc mặt Tiêu Viêm bỗng trở nên cực kỳ tím hồng, mà lúc này, khí tức vừa tăng vọt của hắn lại bắt đầu nhanh chóng hạ xuống.
“Hô…”
Cảm nhận được khí tức đang yếu đi của Tiêu Viêm, hai người Tiêu Huyền cùng Huân Nhi đều thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Cuối cùng Tiêu Viêm vẫn giữ được sự bình tĩnh trước sức hút hấp dẫn của cỗ năng lượng mênh mông này.
Khí tức của Tiêu Viêm không ngừng yếu bớt, chỉ ngắn ngủi mấy phút đã giảm từ Cửu tinh đỉnh phong xuống khoảng Lục tinh. Nhưng Lục tinh này lại hoàn toàn không phải cảnh giới Lục tinh trước kia của Tiêu Viêm có thể so sánh, tuy cùng là một cảnh giới, nhưng lại có sự khác biệt cực lớn về chất lượng.
“Người này, áp súc cũng thật độc, nhưng nó vẫn sẽ tiếp tục bắn ngược a.”
Tiêu Huyền hơi chép miệng, hắn cũng không ngờ rằng Tiêu Viêm lại có thể trực tiếp ép khí tức của mình từ Cửu tinh đỉnh phong trở lại Lục tinh.
Trong lòng Tiêu Huyền vừa xẹt qua ý niệm này, khí tức bị áp chế xuống Lục tinh của Tiêu Viêm lại bắt đầu quay ngược, nhưng tốc độ rõ ràng đã bị Tiêu Viêm khống chế thành chậm hơn rất nhiều.
Lục tinh đỉnh phong, Thất tinh, Thất tinh đỉnh phong… Cửu tinh. Khí tức chậm rãi tăng lên, cuối cùng lại dừng ở cảnh giới Cửu tinh, nhưng cũng không tiếp tục tăng lên thành Cửu tinh đỉnh phong như trước nữa.
Mà khi khí tức của Tiêu Viêm đạt tới Cửu tinh, sắc mặt hắn lại biến ảo một trận. Khí tức vừa kéo Cửu tinh lại bị mạnh mẽ áp súc xuống, nhưng lần này, chỉ xuống tới Thất tinh đỉnh phong là đã dừng lại.
“Năng lượng quá nồng đậm, vẫn sẽ có một chút biến động, nhưng đây cũng là lần cuối cùng.” Cảm nhận khí tức không ngừng lên xuống của Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cũng khẽ gật đầu. Theo tình hình hiện tại, tất cả biến cố đều nằm trong sự khống chế cảu Tiêu Viêm, điều này làm cho hắn yên tâm hơn rất nhiều. Những biểu hiện lúc này của Tiêu Viêm làm cho hắn cực kỳ hài lòng.
Huân Nhi bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu, năng lượng mà Tiêu Viêm hấp thu quá khổng lồ. Nhưng cũng chính vì vậy nên sẽ dẫn đến việc đấu khí trong cơ thể hắn bị phù phiếm, pha tạp. Phải trải qua nhiều lần ngưng tụ áp súc, mới có thể khôi phục lại sự ngưng thực như trước kia được.
“Ục ục…”
Bọt khí không ngừng bốc lên trên mặt hồ. Sau khi đình trệ, khí tức của Tiêu Viêm lại bắt đầu có xu thế tăng thêm, trong năm phút ngắn ngủi, đã lại đột phá Thất tinh, đạt tới cảnh giới Bát tinh. Đến cuối cùng, rốt cục triệt để dừng lại ở Bát tinh đỉnh phong.
“Bát tinh đỉnh phong!”
Cảm nhận được khí tức đã ổn định lại của Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cùng Huân Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tăng thêm Nhị tinh, hoàn hảo, mức độ này nằm trong sự khống chế của Tiêu Viêm, đây là kết quả thích hợp nhất với hắn bây giờ.
Khi khí tức của Tiêu Viêm hoàn toàn ổn định lại, đôi mắt đã nhắm một năm rưỡi của hắn rốt cục cũng hơi rung rung, sau đó đột nhiên mở ra trong những cái nhìn chăm chú của Tiêu Huyền và Huân Nhi.
“Xuy!”
Hai mắt mở ra, hai đạo tinh quang màu tím hồng nhỏ như sợi tơ bắn ra từ trong con ngươi của Tiêu Viêm, trực tiếp làm một cột đá cao chọc trời trong đại điện vỡ thành bụi phấn.
Một lát sau, tinh quang mới từ từ thu liễm, nhưng trong hai con ngươi vốn đen nhánh của Tiêu Viêm lại mơ hồ hiện lên màu tím hồng, gây cho người nhìn một cảm giác có chút yêu dị.
“Hô…”
Một hơi khí nóng chậm rãi phun ra từ yết hầu Tiêu Viêm. Cảm nhận luồng đấu khí mênh mông bất tận trong cơ thể, một cảm giác vô cùng vui sướng mọc lên trong lòng hắn. Lập tức, một tiếng gầm lẫn theo long ngâm, phượng khiếu đột nhiên vang vọng cả tòa đại điện.
“Hống!”
Tiếng gầm như sấm quanh quẩn trong đại điện, thậm chí làm cho cả vùng không gian này đều trở nên rung rung chấn động.
“Ha ha, thống khoái!”
Một lát sau, tiếng vọng mới từ từ tán đi, Tiêu Viêm cười to một tiếng, bàn tay vỗ mạnh lên mặt nước, thân thể nhanh chóng bay ra phía ngoài, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh huyết trì. Một đạo khí tức cường hãn khủng bố như gió bão ùn ùn tràn ra từ cơ thể hắn.
“Chúc mừng Tiêu Viêm ca ca!”
Thấy Tiêu Viêm thuận lợi xuất quan, Huân Nhi cũng cười duyên, nói.
Tiêu Viêm mỉm cười vặn mình một cái, tùy ý chộp vào hư không trước mặt, mảnh không gian nơi này trực tiếp bị hắn xé rách. Cảm nhận được lực lượng mênh mông trong cơ thể, Tiêu Viêm tin rằng, dù bây giờ có phải đối mặt với Cổ Yêu, kể cả không thi triển bất cứ đấu kỹ gì, hắn cũng có thể kết thúc trận chiến trong vòng hai mươi hiệp.
Bát tinh Đấu Tôn đỉnh phong! Trên cảnh giới, hắn đã chân chính đuổi kịp, thậm chí là vượt qua những thiên tài trẻ tuổi của các chủng tộc viễn cổ!
“Đa tạ tổ tiên!”
Ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên chuyển về phía Tiêu Huyền, thấy bộ dạng già nua của lão(*), hắn phất tay một cái, hai gối khuỵu xuống, trầm giọng nói.
(*) Tiêu Huyền bây giờ đã biến thành một ông lão, nên ta đổi cách xưng hô là lão cho hợp.
Không đề cập tới bối phận, chỉ riêng việc Tiêu Huyền biến thành bộ dạng như vậy, lại cô độc chờ đợi bao nhiêu năm tháng ở Thiên Mộ này, tất cả chỉ vì muốn truyền thừa xuống một tia huyết mạch cuối cùng của Tiêu tộc thôi là đã xứng đáng với cái quỳ lạy này của Tiêu Viêm rồi!
Tiêu Huyền vui vẻ cười, trong mắt tràn đầy nhu hòa, nâng Tiêu Viêm dậy, nói: “Cuối cùng Tiêu tộc cũng đã có
hi vọng chấn hưng, không uổng công ta chờ đợi bấy nhiêu năm. Mà ngươi nên cảm ơn cô bạn gái của mình thì đúng hơn, nếu không có sự trợ giúp của nàng, ta cũng không thể giúp ngươi dung hợp ba loại huyết mạch lực được.”
Tiêu Viêm hơi ngẩn ngơ, quay đầu lại nhìn Huân Nhi, nàng chỉ cười lắc đầu. Ý của nàng, tự nhiên Tiêu Viêm cũng hiểu được, nàng không muốn hai người phải khách sáo với nhau như vậy. Trong lòng lập tức hiện lên chút ấm áp, được nữ như vậy, còn gì đòi hỏi?
“Tiêu Viêm, bây giờ trong tim ngươi đã được gieo xuống mầm mồng của huyết mạch, ngươi phải bảo vệ nó cho tốt, ngàn vạn lần không được để xuất hiện bất cứ sai lầm gì. Nó sẽ là mấu chốt quyết định ngươi có đặt chân vào Đế cảnh được hay không.” Tiêu Huyền ngưng trọng nói: “Nếu ngươi có thể đạt tới Đế cảnh, huyết mạch vốn đã bỏ đi của tộc nhân Tiêu tộc sẽ lấy lại được sinh cơ, vả lại, chắc chắn sẽ mạnh hơn huyết mạch lực cũ rất nhiều!
Tiêu Viêm yên lặng gật đầu, đưa tay áp lên ngực trái. Trong lúc mơ hồ, hắn có thể cảm ứng được từng nhịp đập mạnh mẽ hữu lực bên trong. Mỗi lần trái tim nhảy lên, đấu khí trong cơ thể hắn lại như xuất hiện từng đợt dao động.
“Mặt khác, ngươi phải cẩn thận Hồn tộc. Chủng tộc này có rất nhiều điều thần bí cùng quỷ dị. Mặc dù là thời kỳ Tiêu tộc còn cường thịnh thì cũng chỉ duy trì bình hành với bọn chúng mà thôi. Viễn cổ bát tộc, Tiêu tộc từng có một thời kỳ phát triển thịnh vượng rực rỡ nhất. Khi đó, trong bát tộc, Tiêu tộc đứng đầu, Cổ tộc đứng thứ hai, nhưng Hồn tộc vẫn là quỷ dị nhất…”
“Dựa theo suy đoán của ta, thực lực của Hồn tộc thậm chí còn mạnh hơn Cổ tộc một chút.” Sắc mặt của Tiêu Huyền cực kỳ ngưng trọng. Năm đó, khi Tiêu tộc đại chiến với Hồn tộc, cũng mượn không ít sự trợ giúp, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể chiếm được bao nhiêu ưu thế. Từ điểm này là có thể nhìn ra sự cường đại cả Hồn tộc, huống chi, thời gian truyền thừa của Hồn tộc còn cực kỳ lâu dài, nhưng vẫn chưa xuất hiện tình huống huyết mạch lực khô kiệt. Đây là điều vẫn canh cánh trong lòng Tiêu Huyền, hắn đã từng cố gắng tìm hiểu, nhưng vẫn chưa hề có được đáp án chân chính.
Nghe được lời này của Tiêu Huyền, sắc mặt Huân Nhi và Tiêu Viêm đều có chút biến hóa. Thực lực của Hồn tộc ra sao, Huân Nhi cực kỳ rõ ràng. Mấy năm nay, hai tộc cũng đã thầm giao thủ, nhưng cơ bản vẫn là Cổ tộc thắng nhiều thua ít. Bởi vậy, khi nghe Tiêu Huyền nói về việc Hồn tộc có thể còn mạnh hơn cả Cổ tộc, trong lòng nàng nhất thời có chút khó tin.
“Cổ tộc là chủng tộc ổn định nhất trong bát tộc, nhưng Hồn tộc lại quá mức thần bí. Trên thế giới này, người chân chính biết rõ về bọn chúng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” Tiêu Huyền thở dài một tiếng, nhìn Tiêu Viêm đang nhíu chặt mày, phất phất tay nói: “Dù sao trước khi đạt tới Đấu Thánh, ngươi cũng nên cố gắng cẩn thận một chút. Trong tay ngươi có Đà Xá Cổ Đế ngọc, chắc chắn Hồn tộc sẽ tìm tới ngươi.”
Tiêu Viêm gật gật đầu, trong lòng hắn cũng hiểu rõ điều này. Việc giữa hắn và Hồn tộc, bất kể là do ân oán trước kia của hai tộc hay lý do cá nhân, bọn người kia đều sẽ không dễ buông tha hắn. Nhưng đây cũng không phải lý do để hắn lùi bước, chỉ cần chưa đến đường cùng, chưa đến bước cuối cùng kia, hắn sẽ tuyệt đối không chịu thua. Dù đối thủ có là Hồn tộc cực kỳ thần bí trong viễn cổ bát tộc đi chăng nữa!
“Các ngươi đi vào Thiên Mộ đã được hai năm rồi, chỉ còn gần một năm nữa là sẽ bị truyền tống ra ngoài. Trong một năm này, tu luyện nhiều một chút, thích ứng cỗ lực lượng mới tăng vọt này…” Tiêu Huyền vỗ vỗ lên vai Tiêu Viêm, sau đó trên tay chợt xuất hiện một quyển trục có đồ án của rất nhiều loại hỏa diễm.
“Đây là bản đầy đủ của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, bên trong có bước cuối cùng mà ta đã nói với ngươi. Chỉ cần ngươi tu luyện nó là có thể có được tộc văn, phối hợp với huyết mạch lực kia, hai thứ sẽ phát huy ra uy lực ở mức cao nhất.”
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viêm ghim chặt lên chiếc quyển trục này, trong mắt xuất hiện vẻ nóng rực. Đây chính là bản đầy đủ của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến a, rốt cục cũng có được nó rồi.
-o0o-