Đấu Phá Thương Khung

Tiểu Đan Tháp


trước sau



“Không phải người?”

Tiêu Viêm liền nghĩ thông suốt, khóe miệng co quắp, một lát sau mới giảm thấp thanh âm vừa rồi xuống, cúi đầu nói: “Là Đế phẩm đan dược trong truyền thuyết?”

Mọi loại đan dược chỉ cần trải qua cửu sắc đan lôi, liền có được linh trí, nhưng những đan dược như vậy phần lớn đều hóa thành hình linh thú, tuy nói là có linh trí nhưng không cách nào có thể chân chính so sánh với nhân loại. Nhưng mà có một số cửu phẩm đan dược trong truyền thuyết có thể hóa thành hình người, thậm chí còn có thể tu luyện. Nhưng những loại đan dược này, mặt dù là Tiêu Viêm cũng chỉ có thể gặp qua ở sách cổ mà thôi.

“Đế phẩm đan dược, cho dù là ở viễn cổ cũng là tồn tại cực kỳ hiếm thấy, hiện tại làm sao có thể có người luyện chế ra được.”

Huyền Không Tử thấy bộ dáng khiếp sợ của Tiêu Viêm nhưng không trách hắn. Lúc trước, lần đầu tiên khi hắn nghe nói bản thể của lão tổ cũng bị rung động rất lâu mới có thể khôi phục lại tinh thần.

“Tương truyền, tiền bối luyện chế ra lão tổ cũng là một trong những người sáng lập ra Đan Tháp. Nhưng vị tiền bối kia đã mất từ lâu. Trong một năm trước khi vị tiền bối đó mất, người đã hao hết tất cả tinh lực, luyện chế một lần đan dược. Trong lần luyện chế đan dược đó, khi đan luyện thành thì vị tiền bối này cũng hao hết tâm lực, ảm đạm ngã xuống. Nhưng mà trong giây lát khi ngã xuống đó thì một tia thần trí của người bằng phương thức kì dị đã nhập vào trong cửu phẩm đan dược, do đó làm cho Cửu phẩm Huyền đan xuất hiện dị biến.”

“Sau đó, viên đan dược này hóa thành hình người, nhưng không rời khỏi Đan Tháp mà lưu lại làm người thủ hộ của Đan Tháp. Theo phương diện nào đó mà nói, vị lão tổ này là một phân thân đặc biệt của vị tiền bối kia. Chẳng qua là phân thân này tương đối phức tạp mà thôi.”

Huyền Không Tử cười cười nói: “Theo thời gian dần trôi, lão tổ cũng nhiều lần cứu vớt Đan Tháp khỏi sự hủy diệt. Sau cùng, địa vị của lão tổ tại Đan Tháp là không ai sánh bằng. Nhưng lão tổ cũng không có hứng thú gì đối với mấy chuyện này. Sau khi Đan Tháp yên ổn, lão tổ liền mất tích, không có bất kỳ người nào có thể tìm được người.”

Tiêu Viêm lau mồ hôi lạnh, không ngờ vị lão tổ Đan Tháp cư nhiên ly kì như vậy. Biến dị Cửu Phẩm Huyền Đan.

Đối với cấp bậc của Cửu Phẩm đan dược, Tiêu Viêm rất rõ ràng. Cửu Phẩm phân làm ba cấp: Cửu Phẩm Bảo Đan, Cửu Phẩm Huyền Đan, Cửu Phẩm Kim Đan. Hiện giờ trên đời có thể xuất hiện Cửu phẩm đan dược phần lớn đều là cấp độ Bảo Đan. Cấp độ Huyền Đan cơ hồ là không thể tìm ra, về phần Kim Đan thì e rằng chỉ xuất hiện ở thời viễn cổ.

Mà Cửu Phẩm Kim Đan chính là Đế Đan trong truyền thuyết.

Loại đan dược này, trên đại lục hiện giờ hẳn là không có người nào có thể có bản lãnh luyện chế ra.

Vị tiền bối kia có thể luyện chế Cửu Phẩm Huyền Đan, hơn nữa thúc đẩy nó biến dị thì thực lực của vị tiền bối kia ít nhất cũng là Ngũ tinh thậm chí Lục tinh Đấu Thánh. Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Viêm không khỏi có chút rung động vì thực lực mà Đan Tháp từng có.

“Quên đi, chuyện của lão tổ không nói tới nữa. Lão nhân gia ông ấy mất tích nhiều năm, không biết khi nào sẽ xuất hiện. Có lẽ hiện giờ người đang biến thành trẻ con, thực hiện cái gọi là thể nghiệm sinh mệnh.” Huyền Không Tử khoát tay áo, trong giọng nói ẩn ẩn có chút khôi biết phải làm sao đối với vị lão tổ trong truyền thuyết này. Lần trước hắn thấy lão nhân gia thì ông biến thành một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Hiện tại cũng không biết ông ấy đã biến thành bộ dáng gì rồi.

“Vậy còn chuyện liên minh?” Sự khiếp sợ trong lòng Tiêu Viêm cũng từ từ thu liễm, nói.

“Lão tổ không ở đây, chuyện đại sự của Đan Tháp đều do các trưởng lão trong Đại trưởng lão viện ở Tiểu Đan Tháp bỏ phiếu quyết định.” Huyền Không Tử nói.

“Phải qua Đại trưởng lão viện sao? Thật là có chút phiền phức! Mấy lão già ở nơi đó phần lớn đều cổ hủ. Muốn làm cho bọn họ bỏ phiếu tán thành liên minh thì rất khó!” Dược Lão nhíu mày nói.

“Đại trưởng lão viện có mười phiếu. Ba chúng ta là Đan Tháp tam cự đầu cũng là nằm trong đó. Nhưng dù vậy, chúng ta cũng chỉ có ba phiếu.” Huyền Y có chút bất đắc dĩ nói: “Với lại, quyền lực của bảy lão gia hỏa còn lại lớn hơn chúng ta nhiều lắm. Lời của chúng ta đối với bọn hắn thật sự là không có trọng lượng cho lắm.”

“Chỉ có ba phiếu vậy thì không đủ.” Dược Lão lắc lắc đầu nói: “Đại trưởng lão viện tuy nói là tương đối dân chủ, hoàn toàn dựa vào số phiếu để đồng ý hay phản đối, nhưng mấy lão gia hỏa này cực kỳ cổ hủ, đối với chuyện liên minh này, hơn phân nửa đều là ý kiến phản đối. Mà trong đại trưởng lão viện chỉ cần có một phiếu chênh lệch, kết quả cuối cùng liền là như vậy, không cách nào thay đổi.”

“Cũng không phải hoàn toàn không có cách. Trong bảy vị trưởng lão, có hai vị có hận thù rất lớn với Hồn Điện. Nếu như có thể thuyết phục được hai người bọn họ thì số phiếu của chúng ta, sẽ đạt tới năm phiếu, ngang bằng với năm người khác.” Huyền Không Tử trầm ngâm một hồi nói.

“A, việc này có thể được sao?”

Nghe vậy, ánh mắt Dược lão sáng lên. Nếu như là năm phiếu với năm phiếu, vậy thì có hy vọng không nhỏ.

“Ta cũng không dám nắm chắc, nhưng ít ra cũng nên thử một lần. Nếu không ngươi cùng Tiêu Viêm hãy theo chúng ta tới Tiểu Đan Tháp một chuyến? Chuyện này nếu đưa ra, hiển nhiên sẽ khiến những lão gia hỏa kia có chút chấn động.” Huyền Không Tử cười nói.

“Ân, cũng được, đã nhiều năm rồi ta chưa quay lại nơi đó.” Dược Lão chần chờ một chút, gật gật đầu nhìn về phía Tiêu Viêm, cười cười nói: “Trong Tiểu Đan Tháp gần như hội tụ hầu hết những Luyện Dược tông sư đã từng có thanh danh rất lớn ở Trung Châu. Hôm nay ngươi sẽ được đai khai nhãn giới.”

“Ha ha, với bản lãnh hiện tại của Tiêu viêm, chỉ sợ là phải khiến cho mấy lão gia hỏa kia đại khai nhãn giới mới đúng.” Huyền Y cười nói.

Huyền Không Tử cười đứng dậy, đi tới cuối đại sảnh, bàn tay đặt lên vách tường bóng loáng như ngọc. Một luồng ba động từ trong lòng bàn tay tràn ra, mọi người đều nhìn thấy, vách tường kia nhanh chóng chuyển động, trong nháy
mắt liền biến thành một cái không gian thông đạo.

“Không gian tự sáng tạo? Tiểu Đan Tháp này quả nhiên tồn tại trong không gian riêng.” Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tiêu Viêm thầm nhủ.

“Đi thôi.”

Mở ra không gian thông đạo, Huyền Không Tử cười cười, sau đó dẫn đầu bước vào, đám người Tiêu Viêm thấy vậy cũng đuổi theo. Sau khi người cuối cùng tiến vào thông đạo, lối đi kia từ từ tiêu tán, cuối cùng hóa thành vách tường cứng rắn đứng sừng sững ở đó như cũ.

Đi qua truyền tống trận của không gian thông đạo kia vẻn vẹn không tới một phút, vệt sáng trước mặt Tiêu Viêm đột nhiên đậm hơn. Đợi tới khi hắn mở mắt ra thì liền thấy mình đang ở trên đỉnh của một tòa tháp rất lớn cao tới vạn trượng, phóng tầm mắt ra xa, mây mù lượn lờ, làm mọi thứ trở nên mờ ảo.

“Mùi vị dược liệu nồng đậm quá.”

Cái mũi Tiêu Viêm giật giật, ánh mắt quét ra bốn phía, lại kinh ngạc phát hiện, cả ngọn núi này đều là vô số dược viên. Rất nhiều loại dược liệu mà bên ngoài hiếm thấy thì ở trong này lại sinh trưởng thành từng mảnh.

“Đây chính là một địa phương khác của Đan giới.” Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt Tiêu Viêm xẹt qua một tia kinh ngạc.

“Những dược liệu này cũng như mệnh căn của mấy lão gia hỏa kia.” Huyền Không Tử cười cười, sau đó nhấc chân bước vào trong đỉnh núi. Nhóm người Tiêu Viêm phía sau nhanh chóng đuổi kịp. Dọc đường đi, hai bên giống như một biển dược liệu, có thể nhìn thấy một số thân ảnh già nua ở giữa. Những lão giả này nhìn qua trông có vẻ giống như dược nông đang gieo trồng dược liệu, nhưng Tiêu Viêm có thể cảm nhận được một loại dao động linh hồn cực kỳ cường hãn từ trên người bọn họ. Hiển nhiên, những lão giả nhìn như dược nông này có trình độ linh hồn lực lượng không hề thấp.

Một người xa lạ như Tiêu Viêm xuất hiện lại không có người nào chú ý tới. Ngược lại, Dược Lão xuất hiện lại khiến không ít người kinh ngạc. Dọc đường đi, một số lão giả không ngừng tiến tới cùng Dược Lão chào hỏi, rõ ràng trước kia cùng Dược Lão có quen biết.

Đi một mạch qua mấy cái sơn đạo, cuối cùng đoàn người dừng lại ở đỉnh núi, ba người Huyền Không Tử đầu tiên an bài cho Dược Lão cùng Tiêu Viêm nghỉ ngơi ở một nhà đá đơn sơ, sạch sẽ. Sau đó liền vội vàng rời đi để thông báo chuyện liên minh kia.

Đối với việc này, Tiêu Viêm cùng Dược Lão đều hiểu không thể vội vàng, lập tức hai người liền ngồi xếp bằng trong phòng nghỉ ngơi, khoảng chừng mấy giờ sau, ba người Huyền Không Tử mới chậm rãi trở về.

“Có hai tin tức, một tốt, một xấu.”

Đi vào trong phòng, Huyền Không Tử cười khổ, nhìn hai người Tiêu Viêm, nói: “Tin tức tốt là chúng ta có thể có được năm phiếu tán thành liên minh.”

Nghe vậy, Tiêu Viêm cùng Dược Lão tinh thần đều phấn chấn, năm phiếu mặc dù không thể dành được thắng lợi, nhưng cũng đại biểu cho việc có hy vọng.

“Tin tức xấu là, ba ngày tới là thời điểm Đại trưởng lão viện có thêm một trưởng lão mới, cũng sẽ có được quyền bỏ phiếu. Mà cũng thật xui xẻo đi! lần này người có cơ hội tiến vào Đại trưởng lão viện lại là một lão gia hỏa cực kỳ cổ hủ. Lão gia hỏa này ngươi cũng biết.” Nói tới câu cuối, ánh mắt Huyền Không Tử nhìn về phía Dược Lão.

Dược Lão khẽ nhíu mày, nói: “Hậu lão quái?”

“Ân, chính là lão gia hỏa từ trước tới nay nhìn ngươi không vừa mắt đó.” Huyền Không Tử bất đắc dĩ nói: “Bất luận là tính tình cổ hủ hay là phương diện khác, nếu như hắn trở thành tân trưởng lão, tuyệt đối hắn sẽ chọn phiếu chống. Đan hội năm đó, ngươi đem mặt mũi hắn giẫm đạp như vậy, lão gia hỏa này đã khó chịu nhiều năm nay rồi.”

“Nếu như lúc đầu ngươi không ly khai Tiểu Đan Tháp, ngươi đã sớm trở thành trưởng lão của Đại trưởng lão viện, hiện tại cũng không cần vì chuyện này mà nhức đầu.” Huyền Y liếc mắt một cái, thản nhiên nói.

Đối với lời này, Dược Lão chỉ có thể cười khổ.

“Làm sao bây giờ? Nếu như lão già kia thật sự phản đối, vậy thì chuyện liên minh kia, căn bản không thể diễn ra.” Thiên Lôi Tử trầm giọng nói.

Nghe vậy, Huyền Không Tử cũng Dược Lão đều trở nên trầm mặc.

“Thật sự cũng không phải không có biện pháp, chỉ cần làm cho Hậu lão quái không thể trở thành tân trưởng lão là được.” Huyền Y nói.

“Nói thì dễ lắm, nhưng hiện giờ trong Đan Tháp, ai có thể cùng Hậu lão quái tranh chấp? Dược lão đầu có thể, nhưng lúc trước hắn chủ động rời khỏi Tiểu Đan Tháp. Dựa theo quy củ nơi đây, hắn không có tư cách tranh chấp.” Huyền Không Tử lắc lắc đầu, nói.

Huyền Y chậm rãi vén sợi tóc trên trán, cười một cách cổ quái, ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Viêm.

“Dược Lão đầu không có tư cách, nhưng Tiêu Viêm có a! Hắn là quán quân của Đan hội, đồng thời còn là người kế nhiệm Đan Tháp cự đầu, với thân phận này hắn đã có đủ tư cách. Chẳng qua là hắn có thể đánh bại Hậu lão quái hay không? Dù sao năm đó, lão già kia thiếu chút nữa đã cướp được danh hiệu quán quân Đan hội của Dược Trần.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện