Tiêu Viêm ngơ ngác khi nhìn tộc văn trên trán của thân ảnh gầy gò kia, nội tâm quay cuồng giống như sóng to gió lớn. Loại tộc văn của Tiêu tộc này dựa theo lẽ thường mà nói thì hiện tại chỉ có mỗi mình hắn là có nhưng tại sao bây giờ lại nó lại xuất hiện trên người của vị cường giả thần bí kia??
"Tộc văn của Tiêu Tộc?"
Đám người Huân Nhi cũng đã phát hiện ra tình huống này, ngay lập tức cả đám đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Viêm. Dù sao đám người Huân Nhi cũng đã nhìn thấy Tiêu Viêm thi triển tộc văn của Tiêu tộc, cho nên bọn họ cũng đã có ấn tượng tương đối sâu sắc về dấu hiệu này.
“Chẳng nhẽ đây lại là một vị tiền bối nào đó của Tiêu tộc?” Huân Nhi suy đoán.
Nghe vậy, nội tâm của Tiêu Viêm liền chấn động, Tịnh Liên Yêu Hỏa này không biết đã tồn tại bao nhiêu lâu rồi, nếu ngược dòng mà truy cứu thì chỉ sợ nó xuất hiện cũng không muộn hơn so với Tiêu tộc. Nếu như trong khoảng thời gian đó nó bắt được một vị cường giả của Tiêu tộc đang ở bên ngoài thì cũng không phải là chuyện không thể.
Vừa nghĩ đến điều này, nội tâm của Tiêu Viêm không khỏi nổi lên một chút vui mừng, nhưng cũng chỉ trong chốc lát thì ngay lập tức cảm xúc của hắn lại trầm xuống, bởi vì hiện tại… vị nam tử gầy gò kia có lẽ đã là hỏa nô của Tịnh Liên Yêu Hỏa.
"Bành!"
Trong lúc nội tâm của Tiêu Viêm còn đang xoay chuyển giữa các ý niệm thì ở giữa trận đấu, khí tức của nam tử gầy gò kia đã trở nên tăng vọt, rồi bất chợt hắn bổ ra một phủ. Lập tức, một cỗ kình phong đáng sợ xé rách không gian trong nháy mắt, trực tiếp đánh lên phía trên năng lượng tráo của hai người Tử Nghiên và Cổ Nam Hải.
“Rầm… rầm!”
Đối diện với loại công kích có lực lượng đáng sợ đủ để bổ đôi thiên địa này, năng lượng tráo giống như đậu hũ, bị cắt nát trong nháy mắt. Mà Tử Nghiên và Cổ Nam Hải ở bên trong năng lượng tráo thì giống như gặp phải trọng kích, sắc mặt của cả hai liền tái nhợt hẳn đi, chật vật thối lui về phía sau, mỗi một bước hạ xuống đều để lại những dấu chân sâu tận nửa tấc.
"Hống!"
Một phủ mạnh mẽ đánh lui Tử Nghiên và Cổ Nam Hải nhưng nam tử gầy gò kia vẫn chưa buông tay. Thân hình hắn khẽ động, xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hai người. Huyết sắc cự phủ cực kì khổng lồ “Xùy” lên một tiếng xé rách hư không, mang theo một cỗ lực lượng hủy diệt nhằm ngay vào đầu hai người Tử Nghiên mà đánh xuống.
Đúng vào thời điểm cự phủ kia đánh xuống thì đứng cách đó không xa Tiêu Viêm chớp mắt liên tục, rồi bất chợt cắn răng một cái, thân hình lóe lên, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hai người Tử Nghiên, cùng với đó là một đạo tộc văn cũng nhanh chóng xuất hiện ở giữa mi tâm của hắn!
"Ông!"
Dưới cái nhìn của Tiêu Viêm, huyết sắc phủ đang nhanh chóng phóng to dần, nhưng mà ngay khi nó cách đỉnh đầu của Tiêu Viêm nửa thước thì huyết sắc phủ đầu lại đột nhiên ngừng lại, mà sắc mặt vô cùng lạnh lùng trông giống như cương thi của vị thần bí nhân kia vào giờ khắc này cũng lặng lẽ hiện lên một chút dao động.
Nhìn về phía huyết sắc cự phủ đang lơ lửng trên đỉnh đầu, nội tâm của Tiêu Viêm giống như trút được một gánh nặng mà thở dài một hơi, cùng với đó là hỏa liên ở trong lòng bàn tay cũng lặng lẽ tán đi. Tiêu Viêm ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt có chút mờ mịt và suy tư của vị nam tử gầy gò kia, hai tay ôm quyền, nói:
“Không biết quý tính đại danh của vị tiền bối này là gì? Tại hạ là Tiêu Viêm, tộc nhân của Tiêu tộc!”
"Tiêu Tộc...?"
Nghe được hai từ đó, đôi mắt vốn hờ hững của vị nam tử gầy gò bỗng nhiên nổi lên từng đợt dao động, rồi nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêu. Theo thời gian trôi qua, hắn dần dần cảm giác được một loại liên hệ kì dị ở trong lòng, cái mùi vị quen thuộc đó chính là đến từ huyết mạch.
“Ngươi… ngươi là người của Tiêu Tộc?” Nam tử gầy gò khẽ nhếch miệng, một thanh âm khàn khàn theo đó truyền ra.
Tiêu Viêm vội vàng gật đầu. Nhìn tình huống này mà nói thì vị thần bí nhân này thật sự là có quan hệ với Tiêu tộc.
"Ta là ai?"
Nhưng cảm giác mừng rỡ của Tiêu Viêm vừa mới xuất hiện thì ngay sau đó đã bị đánh gãy bởi lời nói lạnh như băng của nam tử gầy gò. Tinh thần của vị tiền bối này dường như rất là hoảng hốt.
"Ngươi là Tiêu Thần… Huyết Phủ Tiêu Thần!" Một giọng nói đột nhiên từ phía sau truyền đến, trong thanh âm tràn ngập vẻ khiếp sợ.
"Tiêu Thần?" Tiêu Viêm quay đầu, nhìn về phía Cổ Nam Hải đang có sắc mặt khó tin.
"Tiêu Thần…?" Khi nghe thấy cái tên này, vị nam tử kia cũng nhíu mày suy nghĩ, tự lẩm bẩm một mình.
"Cổ trưởng lão, người biết vị tiền bối này? " Huân Nhi cũng nhanh chóng tiến đến, kinh ngạc hỏi.
"Không biết, nhưng đối với huyết sắc phủ đầu này thì ta đã từng đọc được ở trong cổ tịch. Tiêu tộc năm đó từng sản sinh ra tuyệt thế thiên tài, vũ khí thành danh là một thanh huyết phủ khổng lồ, và người này được gọi là Tiêu Thần!" Cổ Nam Hải nhìn chằm chằm vào vị nam tử gầy gò kia, nói:
"Tiêu Thần có thiên phú kinh người, hắn cũng được coi như là đường đệ cuả Tiêu Huyền, chỉ có điều, hắn là người không thích chịu sự trói buộc, hỉ nộ vô thường. Lúc hắn thành danh thì đã có không biết bao nhiêu cường giả chết dưới phủ đầu của hắn, nhưng mà về sau hắn lại vô cớ mất tích. Khi đó, Tiêu tộc dù có tìm kiếm như thế nào thì cũng không tìm thấy bóng dáng của hắn, vậy mà không ngờ, hắn lại xuất hiện tại nơi này!"
“Đúng rồi, ngay sau khi hắn mất tích không lâu thì tin tức về Tịnh Liên Yêu Hỏa liền xuất hiện!” Cổ Nam Hải đột nhiên trở nên kinh hãi, nói.
"Đường đệ của Tiêu Huyền tổ tiên..."
Tiêu Viêm nhíu mày. Nói như vậy thì vị này cũng coi như là một vị lão tổ tông của Tiêu tộc rồi.
"Thế nhưng, bởi vì hắn ở chỗ này nên cũng coi như là đã tránh thoát được một hồi đại kiếp nạn của Tiêu tộc, cũng không biết nên nói đó là họa hay phúc nữa!" Cổ Nam Hải đi đến bên cạnh Tiêu Viêm, thở dài.
Tiêu Viêm im lặng , nhìn về phía vị cường giả được nghi ngờ là lão tổ Tiêu Thần cuả Tiêu tộc. Giờ phút này, vẻ mặt của người đó đang có chút giãy dụa, bộ dáng giống như đang phải chống cự một cái gì đấy.
“Hắn đang chống đỡ sự khống chế của Tịnh Liên Yêu Hỏa!” Nhìn thấy một màn này, Cổ Nam Hải liền cảm thấy cả kinh, thấp giọng nói.
Trong sân, Tiêu Thần đang lôi kéo cự phủ, thân thể run rẩy không ngừng, ngọn hỏa diễm màu nhũ bạch cũng dần dần thoát ra từ các lỗ chân lông ở trên thân thể của hắn.
Thấy thế, sắc mặt của Tiêu Viêm khẽ biến, hiển nhiên là Tịnh Liên Yêu Hỏa đang
thi triển thủ đoạn làm cho Tiêu Thần lại lần nữa chịu sự khống chế của nó. Nhưng vào thời điểm này, Tiêu Viêm cũng không biết làm gì để giúp đỡ, dù sao thì đạo yêu hỏa kia cũng bắt nguồn từ trong cơ thể của Tiêu Thần.
Đúng lúc Tiêu Viêm cảm thấy vô kế khả thi thì bàn tay của hắn vô tình vuốt lên trán, cùng với đó quang đoàn ở trong đầu liền truyền ra một cỗ dao động nhè nhẹ.
Quang đoàn đột nhiên tạo nên động tĩnh khiến cho Tiêu Viêm khẽ giật mình, rồi lập tức yên lặng, cảm ứng dao động rất nhỏ kia. Một lát sau, ánh mắt của hắn đột nhiên lóe lên.
"Tiêu Viêm ca ca!"
Huân Nhi đứng ở một bên nhìn thấy Tiêu Viêm đứng im một lúc, sau đó đột nhiên bước về phía Tiêu Thần thì nàng không khỏi cả kinh mà vội vàng la lên.
Đối với âm thanh kinh sợ của nàng, Tiêu Viêm cũng chỉ khoát khoát tay, rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh Tiêu Thần, sau đó đột ngột vỗ một cái lên vai của hắn. Khi bàn tay của Tiêu Viêm vừa chạm vào thì thân thể đang run rẫy Tiêu Thần liền ngừng lại một cách kì dị, cùng với đó ngọn hỏa diễm màu nhũ bạch đang thoát ra từ thân thể của Tiêu Thần cũng từ từ tiêu tán.
“Mẹ kiếp!”
Tiêu Thần chửi thề mấy câu, một lát sau mới ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút phức tạp khi nhìn tộc văn trên trán Tiêu Viêm, thanh âm khàn khàn, hỏi: "Hiện tại Tiêu tộc như thế nào rồi ? "
Tiêu Viêm trầm mặc, rồi khẽ nói: "Tiêu Tộc đã không còn tồn tại…!” Sau đó hắn liền đem tình hình của Tiêu gia giản lược lại một lần.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Thần cũng không mở miệng, thế nhưng bàn tay của hắn nắm chặt lại, đến nỗi chảy cả máu. Sau một hồi, hắn mới run rẩy hỏi: “Ngay cả Tiêu Huyền đại ca cũng đã chết rồi sao…!”
Nhìn bàn tay nắm chặt thành nắm đấm và khuôn mặt buồn rười rượi của Tiêu Thần, Tiêu Viêm cũng khẽ thở dài một tiếng. Hắn biết người kia đang cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng cho dù gã luôn luôn ở lại trong Tiêu tộc thì kết quả lúc đó cũng sẽ không thay đổi được… bởi vì Hồn tộc quá mạnh mẽ.
"Nơi này là không gian yêu hỏa, Tiêu Thần tổ tiên, phiền người dẫn chúng ta đi đến chỗ bản thể của yêu hỏa!" Tiêu Viêm khẽ nói.
"Các ngươi không phải là đối thủ cuả Tịnh Liên Yêu Hỏa đâu!" Tiêu Thần lắc đầu.
“Ở lại chỗ này thì cũng không có đường sống!" Tiêu Viêm có chút mỉm cười , trong ánh mắt lóe lên quang mang lấp lánh.
"Đi theo ta!"
Tiêu Thần ngẩng đầu lên, cùng Tiêu Viêm nhìn nhau một lát, rốt cục chậm rãi đứng dậy, sau đó xoay người, đối với chỗ cửa điện cuối cùng bước đi.
“Đi!”
Tiêu Viêm cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng phất phất tay, sau đó liền đuổi theo người trước. Ở phía sau, Cổ Nam Hải há to miệng nhưng cũng không phản bác, chỉ có thể đi theo
"Cót… kẹtzz!"
Sau lưng Tiêu Thần, một đoàn người yên lặng nhìn hắn chậm rãi mở một cánh cực lớn, mà phía sau cánh cửa đó là một cái cầu thang. Nhìn về điểm cuối cùng của cái cầu thang, mọi người có thể mơ hồ thấy được một cái tế đàn khổng lồ làm bằng đá.
Nhìn tế đàn, Tiêu Viêm liền cười nhạt một tiếng, tiên phong bước lên thang đá, sau đó bước từng bước, đi về phía tận cùng của cầu thang. Ở phía sau, đám người Tiêu Thần, Huân Nhi hơi có chút chần chờ nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đám người giữ im lặng, leo lên thang đá được chừng mười phút đồng hồ, rốt cuộc đã tiếp cận được tế đàn. Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn lên tế đàn thì chỉ thấy trên đó có một cái vương tọa khổng lồ đang đứng sừng sững. Phía trên vương tọa, một đạo thân ảnh mặc áo bào trắng an tĩnh ngồi xếp bằng, từng ngọn hỏa diễm màu nhũ bạch xoay quanh thân thể, không ngừng biến ảo ra các loại hình ảnh.
Tuy thân ảnh này cũng chỉ ngồi yên lặng, không hề khuếch tán ra nửa điểm khí tức nào cả, thế nhưng, trong ánh mắt của đám người Tiêu Viêm thì thân ảnh đó lại cực kỳ quỷ dị.
Ngay trước khi mọi người bước chân lên tế đàn, thân ảnh kia rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười khiến cho người khác phải kinh diễm.
"Đánh bại được ta thì các ngươi có thể nhận được bổn nguyên yêu hỏa, nếu không… các ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này mà trở thành hỏa nô của ta!” Thanh âm của thân ảnh tuy rất nhẹ nhàng và nhu hòa nhưng khi nó vang lên thì dường như lại khiến cho cả phiến không gian phải run rẩy.
Đám người Cổ Nam Hải đều trở nên ngưng trọng, đồng thời nội tâm liền cảm thấy thất bại. Chỉ mới đứng trước mặt người này thôi mà bọn hắn đã có cảm giác không thể địch nổi rồi!.
"Hô…!"
Sự yên tĩnh giằng co trong chốc lát, rốt cuộc Tiêu Viêm thở dài một hơi, trên khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, thanh âm trầm thấp cũng chậm rãi vang lên.
“Tịnh Liên Yêu Hỏa, xem ra truyền thừa của Tịnh Liên Yêu Thánh cũng đã bị ngươi lấy được rồi, nếu không thì ngươi cũng có không cách nào tu luyện Mộng Yểm Thiên Vụ tới loại cảnh giới này. Không thể không thừa nhận, ảo cảnh mà ngươi tạo ra còn thật hơn rất nhiều so với của Bồ Đề Cổ Thụ. Chỉ có điều, cho dù có thật như thế nào đi chăng nữa thì ảo cảnh vẫn chỉ là ảo cảnh mà thôi”
Thanh âm trầm thấp của Tiêu Viêm cứ vang vọng xung quanh tế đàn, mà nụ cười ở trên khuôn mặt nhu hòa của nam tử tuấn mỹ kia cũng từ từ đọng lại.