Cửu sắc quang trụ khổng lồ xuyên thẳng trời cao, hào quang rực rỡ khiến đất trời nơi đây cũng trở nên muôn màu muôn vẻ.
“Đây là...?!?”
Biến cố xuất hiện bất ngờ làm không ít người phải khiếp sợ lẫn kinh ngạc. Hiển nhiên, họ không hiểu được cột sáng chín màu này đến tột cùng xuất hiện từ đâu.
Loại uy áp này vậy mà lại khiến cả đám tộc trưởng và trưởng lão của Cửu U Địa Minh Mãng tộc hiện lên thần sắc kinh nghi bất định. Khi họ nhìn về nó thì rõ ràng đã cảm nhận được một loại uy áp từ huyết mạch sâu tận trong linh hồn.
“Rầm!”
Dưới vô số ánh mắt kinh nghi nhìn chăm chú, Hoàng Thiên đang xuất hiện bằng bản thể khổng lồ của mình nên không kịp thu hồi lực đạo, đã đánh thẳng lên cột sáng. Lập tức, một âm thanh kinh thiên động địa đột nhiên vang lên từ bầu trời, rền rĩ cả phiến thiên địa này. Ngay sau đó, cả vùng không gian nơi đây cũng bị vụ va chạm mãnh liệt ấy làm cho không ngừng run rẩy.
“Răng rắc! Răng rắc!”
Bị Hoàng Thiên công kích mạnh mẽ nên giờ phút này, cửu sắc quang trụ như thực chất ấy chợt nhanh chóng xuất hiện những vết nứt, rồi lập tức lan ra thành những khe hở rộng lớn. Đột nhiên, bề mặt của cột sáng nổ tung, một cái đuôi rắn chín màu khổng lồ dài gần ngàn trượng lao thẳng ra từ bên trong, nó khẽ vung vẩy liền cuốn chặt thân thể Hoàng Thiên lại. Quang trụ vỡ nát, tức thì một con cự mãng chín màu còn lớn hơn bản thể Hoàng Thiên một phần và mang đầy sức phá hoại liền xuất hiện trong vô số ánh mắt.
“Hít hà...”
Nhìn về phía cửu thải cự mãng đang tung hoành thiên địa, từng tiếng hít khí lạnh chợt vang lên liên tục, rất nhiều ánh mắt cũng hiện lên vẻ rúng động không thể che dấu.
“Đây là... Thất Thải Thôn Thiên Mãng!”
Tất cả trưởng lão Cửu U Địa Minh Mãng tộc dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cự mãng xinh đẹp đến chết người. Toàn thân nó ánh lên hào quang cửu sắc rực rỡ, từng chiếc vảy lớn nhỏ trên thân đều được bao phủ trong một vầng sáng huyền ảo và diễm lệ. Lúc thân rắn chuyển động mềm mại lại mơ hồ đem tới cảm giác liền lạc uyển chuyển như một mạch núi nhưng dường như cũng có thể đập nát bất cứ vật cứng rắn nào, quả thật chấn động lòng người!
“Không phải Thất Thải Thôn Thiên Mãng… mà là Cửu Thải Thôn Thiên Mãng trong truyền thuyết!”
Trong nội tâm của Yêu Minh giờ phút này cũng dấy lên sóng gào bão thét. Cửu Thải Thôn Thiên Mãng là thần thú chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết viễn cổ. Từ một góc độ nào đó mà nói, tồn tại này còn khủng khiếp hơn tổ tiên của xà thú là Viễn Cổ Thiên Xà rất nhiều. Nhưng bởi vì số lượng Thất Thải Thôn Thiên Mãng cực kỳ thưa thớt nên khiến cho danh tiếng xa xa không bằng Viễn Cổ Thiên Xà. Nhưng thân là tộc trưởng của Cửu U Địa Minh Mãng tộc, Yêu Minh hiểu rất rõ sự lợi hại của Cửu Thải Thôn Thiên Mãng…
Sự xuất hiện của Cửu Thải Thôn Thiên Mãng tại thời kỳ viễn cổ thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần bọn chúng xuất hiện thì đều khiến cả Xà tộc chấn động rung trời. Cho đến bây giờ Yêu Minh chưa bao giờ nghĩ qua mình lại có thể thấy được thần thú chỉ tồn tại trong thần thoại như vậy.
Hiện thời, Cửu U Địa Minh Mãng tộc coi như là tộc đàn có huyết mạch gần với Viễn Cổ Thiên Xà nhất ở trong Xà tộc. Nhưng sự hãnh diện này so với Cửu Thải Thôn Thiên Mãng thì quả thật không đáng nhắc tới. Cấp bậc huyết mạch của Cửu Thải Thôn Thiên Mãng còn mạnh hơn vài phần so với Viễn Cổ Thiên Xà.
Mà cái loại uy áp đến từ huyết mạch cũng là do nguyên nhân này!
Thải Lân kia vậy mà có thân phận như thế, khó trách thời điểm ấy Tiêu Viêm lại muốn nàng đến Cửu U Hoàng Tuyền tu luyện. Đến lúc này, rốt cục Yêu Minh cũng hiểu rõ vì sao Tiêu Viêm lại để cho Thải Lân tu luyện trong Cửu U Hoàng Tuyền, cho dù là hắn cũng không cách nào lưu lại quá lâu.
“Cửu Thải Thôn Thiên Mãng?! Điều này làm sao có thể? Trên đại lục này sao vẫn còn Cửu Thải Thôn Thiên Mãng tồn tại!”
Thân thể khổng lồ bị trói buộc cứng ngắc, nhưng khi nhìn thấy lưỡi rắn thè thụt và một đôi thất thải xà đồng lạnh giá nhìn mình chằm chằm, thì trong mắt Hoàng Thiên cũng hiện lên vẻ khiếp sợ mà nghẹn ngào quát lên.
“Cự mãng trước mặt chính là tồn tại có thể sánh ngang với Thiên Hoàng, làm sao nó vẫn còn trên thế gian?”
Đối diện với tiếng kinh hô như không thể tin được của Hoàng Thiên, cửu thải xà đồng vẫn băng lãnh như cũ. Đuôi rắn đang quấn chặt lấy thân thể của hắn cũng từ từ tăng thêm sức mạnh. Lực ép kinh khủng kia khiến lông vũ như sắt nguội của hắn cũng chịu không nổi mà phải đứt đoạn, xương cốt liên tục vang lên những tiếng kẽo kẹt quái dị không ngừng. Thậm chí, cả phiến không gian hiện tại cũng đang trở nên méo mó vặn vẹo.
“Chết tiệt!”
Cảm thụ được áp lực cuồng bạo đang đè ép lên thân thể, trong đôi mắt khổng lồ của Hoàng Thiên cũng thoáng qua vẻ khiếp sợ lẫn tức giận. Ngửa mặt lên trời rít một tiếng chói tai, từ trong cơ thể hắn bùng ra kim quang sáng chói che trời rợp đất. Khi kim quang phủ xuống thì lông vũ trên thân thể Hoàng Thiên dựng đứng hẳn lên tựa như đao nhọn, điên cuồng chặt chém lên thân thể cửu thải cự mãng. Ngay tức khắc, trên bầu trời vang lên những tiếng choang choang không ngớt, hoa lửa bắn tung tóe xuống tựa như một cơn mưa lửa vậy.
“Phì phì…”
Gặp sự giãy dụa phản kích của Hoàng Thiên, trong đôi mắt của cự mãng chợt thoáng hiện một cơn giá buốt. Chỉ thấy đầu rắn nhoáng một cái, hơn mười chiếc vảy rắn bảy màu đột nhiên từ dưới miệng nó rơi xuống, rồi sau đó trong ánh mắt kinh hãi của mọi người chợt nhanh chóng biến hóa thành mấy chục con Thất Thải Thôn Thiên Mãng vô cùng to lớn. Sau đó, đuôi chúng cuộn lại đan vào nhau thành xà võng siết chặt Hoàng Thiên lại. Đến cuối cùng, hơn chục con Thất Thải Thôn Thiên Mãng đồng thời ngửa mặt lên trời gầm rú, tức thì xà võng đột nhiên thu nhỏ lại bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được!
“Rầm rầm rầm!”
Tốc độ co rút của xà võng nhanh đến khủng bố. Ở thời điểm nó thu nhỏ lại, một lực ép không thể tưởng tượng nổi trong xà võng bỗng hình thành, thậm chí cả không gian lân cận cũng đã cùng sụp đổ trong nháy mắt.
“Xèo... xèo!”
Ở sâu trong trung tâm của áp lực, cho dù với thực lực của Hoàng Thiên cũng
bắt đầu kinh hoảng khiếp vía. Nếu như bị đánh trúng, mạnh như hắn thì hôm nay dù không chết cũng trọng thương, nên lập tức sinh ra thoái ý. Thân thể khổng lồ rung lên quỷ dị, cường hoành làm vòng vây của Cửu Thải Thôn Thiên Mãng nới lỏng ra một ít. Ngay sau đó, thân thể khổng lồ của hắn bùng phát kim quang rồi thu nhỏ lại bằng một tốc độ nhanh như chớp giật, đến cuối cùng hóa thành một bóng người trong mắt chúng nhân.
Lại một lần nữa hóa thành hình người, đôi cánh sau lưng của Hoàng Thiên bắt đầu đập mạnh tạo nên những tiếng nổ lớn. Thân hình hắn xuyên thấu không gian, lao ra ngoài xà võng một cách mạnh mẽ.
“Rầm!”
Tốc độ Hoàng Thiên cực nhanh và mãnh liệt. Đôi cánh của hắn chỉ chợt lóe lên, ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đã lao ra ngoài khe hở của xà võng nhanh như điện. Có điều, thời điểm khi hắn cảm thấy an toàn sống sót thì một bóng đen khổng lồ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, một cái đuôi rắn rực rỡ hung hăng quất lên thân thể hắn. Âm thanh bùng nổ khiến mặt đất phía dưới lõm xuống, tạo thành một cái hố khổng lồ to gần ngàn trượng.
Bị chiếc đuôi cứng rắn này đánh trúng, Hoàng Thiên phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ. Sức mạnh khổng lồ của nó đã khiến ngũ tạng lục phủ bên trong thân thể hắn bị đánh đến lệch khỏi vị trí, mà thân hình thì bay vút xuống như đạn pháo, cuối cùng nện vỡ một ngọn núi thành bụi phấn trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, rồi tiếp tục kéo lê trên mặt đất thành một cái rãnh sâu dài ngàn trượng mới từ từ chậm lại…
Bốn phía chân trời, từng ánh mắt nhìn về cái rãnh khổng lồ sâu ngút mắt, đều không hẹn mà cổ họng đều giần giật. Lại nhìn tiếp về phía Cửu Thải Thôn Thiên Mãng trên bầu trời mà trong mắt mỗi người đều ánh lên vẻ hoảng loạn. Sức mạnh đáng sợ như vậy, cho dù cường giả Đấu Thánh bình thường, e rằng chỉ trúng một đuôi đã tan thành huyết vụ.
“Ơ… Ặc!”
Giờ phút này, những cường giả của Thiên Yêu Hoàng Tộc đều cảm thấy toàn thân cứng đờ, mặt mũi thất thần. Dưới uy áp không gì sánh nổi trên bầu trời ép xuống, không có bất kỳ một tên nào dám bước lên trước giải cứu cho Hoàng Thiên.
Khi cả mảnh đất trời đều lâm vào yên tĩnh, Cửu Thải Thôn Thiên Mãng khổng lồ đang trên không trung kia chợt bộc phát ra hào quang rực rỡ muôn màu đẹp mê người. Bỗng nhiên, thân thể to lớn đã nhanh chóng thu nhỏ lại, sau cùng biến thành một cô gái xinh đẹp cùng với những đường cong hút mắt trong vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Trên bầu trời quang hoa từ từ tán đi, bóng dáng yêu kiều ấy đã xuất hiện trong từng ánh mắt.
Kiều diễm mà lạnh lẽo! Họa quốc ương dân!
Ngay lần đầu tiên trông thấy dung nhan lạnh lùng mà quyến rũ ấy, nhịp tim rất nhiều người bỗng lặng lẽ đập nhanh hơn. Vóc dáng như vậy có thể nói là tuyệt thế vưu vật!
Trên bầu trời, khi bóng hình xinh đẹp kia hiện thân, ngọc thủ của nàng khẽ vẫy về phía mấy con Thất Thải Thôn Thiên Mãng. Ngay sau đó, chúng liền gào thét rồi cuối cùng hóa thành từng luồng hào quang bảy màu tiến nhập vào thân thể nàng.
“Những vật kia vậy mà lại là linh hồn thể của Thất Thải Thôn Thiên Mãng?”
Lúc Thải Lân thu bọn chúng về thì đám người Yêu Minh cũng kinh hãi phát hiện ra, mấy con Thôn Thiên Mãng kia không phải do năng lượng ngưng tụ thành mà chính linh hồn của Thôn Thiên Mãng!
Hơn mười linh hồn Thất Thải Thôn Thiên Mãng!
Vừa nghĩ đến đây thì cho dù là Yêu Minh thì đầu óc cũng trở nên mê muội hẳn, còn đám trưởng lão của Cửu U Địa Minh Mãng tộc thì không chỉ thất thần mà dường như giống người đần độn vậy. Thất Thải Thôn Thiên Mãng vốn có số lượng ít đến đáng thương nhưng làm sao lại xuất hiện một lần đến hơn mười con, nhiều như vậy sao?
Đối với sự khiếp sợ của bọn họ, Thải Lân trên bầu trời cũng không thèm để ý đến. Ánh mắt lười biếng mà lạnh như băng chậm rãi đảo qua phiến thiên địa này như dáng điệu nữ hoàng đang quan sát thần dân. Nó lạnh lùng mà uy nghiêm, nhưng chẳng qua cứ hễ ai bị ánh mắt này quét phải thì trái tim đột nhiên lại đập thình thịch. Một số người tâm trí không kiên định thì sắc mặt đã ửng đỏ, đấu khí trong người trở nên rối loạn.
Đôi tròng mắt quyến rũ lướt qua một góc nhỏ gần kề bên cạnh thì chợt lóe hào quang rồi mở lớn. Liền đó, nàng khẽ xoay đầu nhìn về phía sau cách đó không xa. Nơi ấy có một thanh niên mặc áo đen miệng đang nở một nụ cười dịu dàng đang lơ lửng trên không, trong đôi ngươi đen nhánh tràn đầy nỗi vui mừng khôn xiết.
Khi anh mắt nàng đọng lại trên bòng người trẻ tuổi ấy, đôi môi hút hồn cũng chầm chậm vẽ nên một đường cong như hoa mẫu đơn vừa hé nở, thật quyến rũ say lòng người. Hơn nữa, còn đẹp đến kinh tâm động phách!