Đấu Phá Thương Khung

Diệt Tộc Chi Chiến!


trước sau



Đông đảo cường giả Dược tộc trên bầu trời đột nhiên bộc phát ra từng chùm ánh sáng trắng bóng như ngọc. Hiện tại, đấu khí trong cơ thể bọn họ trở nên cuồng bạo!

“Đúng là phải tự bạo rồi!!”

Thấy vậy, sắc mặt Hồn Hư Tử cũng thay đổi, nhiều cường giả như vậy tự bạo thì cho dù là phong gian phong ấn cũng có thể xé mở vết nứt. Bất quá, Hư Vô Thôn Viêm ở phía sau đã biến thành vô số Thôn Linh, không thể không ra tay quấy nhiễu.

“Hừ! Muốn từ trong tay Hồn tộc ta chạy trốn! Không dễ dàng như vậy đâu…!”

Ánh mắt âm trầm, Hồn Hư Tử nhanh chóng lấy từ trong nạp giới ra một quyển trục bốc lên lờ mờ Hắc Viêm. Sau đó lão liền xé ra, Hắc Viêm nhất thời khởi động hóa thành một con đường bằng lửa. Trong đó lại có mấy thân ảnh nhanh chóng vọt ra, xuất hiện tại trên bầu trời đầy sự hỗn loạn này.

“Ha ha! Dược Đan! Không ngờ lần chúng ta gặp lại thì ngươi lại ở trong cục diện này…”

Theo những bóng đen xuất hiện là một cỗ âm thanh lạnh lẻo âm trầm, vang vọng trên bầu trời.Uy thế như vậy làm cho mọi lòng người đang trong hiểm cảnh càng trầm xuống. Cường giả Hồn tộc rốt cục xuất động rồi!

Động tĩnh trên bầu trời cũng được Dược Đan phát hiện. Vội ngẩng đầu, ánh mắt lão dừng lại trên từng hắc ảnh kia. Trong đó, có hai lão giả lăng không mà đứng, vẻ mặt hai người đầy mỉm cười nhìn ông. Trong nụ cười tràn ngập lạnh lẻo.

"Hồn Kính, Hồn Diễm... Hồn Tộc bốn vị Ma Thánh! Một lần lại xuất đến hai người. Hồn tộc các ngươi thật để mắt Dược tộc ta a!”

Nghe được âm thanh oán độc trầm thấp của Dược Đan, vị lão giả kia chỉ ảm đạm cười.

“Dược Đan! Luyện dược thuật của Dược tộc đối với Hồn tộc ta có chút tác dụng! Nếu ngươi đáp ứng trở thành tộc phụ thuộc cho Hồn tộc, có lẽ còn có thể bảo tồn huyết mạch…”

“Ta Dược tộc dù chảy đến giọt máu cuối cùng, cũng sẽ không sống tạm bợ dưới Hồn tộc…” Dược Đan điềm nhiên nói. Thân là người của Dược tộc, bọn họ có tôn nghiêm của mình. Trở thành một tộc bị phụ thuộc, chắc chắn sẽ không một ai chấp nhận!

“Một khi đã như vậy! Giết! Giết hết…!!!”

Nghe được Dược Đan trả lời như vậy, vị lão giả cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bàn tay vung lên, nhẹ giọng nói: “Không lưu kẻ sống!”

“Dạ!”

Nghe vậy, đông đảo cường giả Hồn tộc phía sau hai người nhất thời nổi lên hung quang, nhe răng cười lên! Bàng bạc đấu khí cuồng bạo, bao trùm trời đất hướng phía dưới lao đi…

“Bạo…”

Nhìn cường giả Hồn tộc đánh tới, một trưởng lão Dược tộc trên quàng trường đột nhiên bạo phát ánh sáng chói mắt, một cổ cực đoan cuồng bạo năng lượng từ trên bầu trời điên cuồng nổ tung. Một ít cường giả Hồn tộc đừng mũi chịu sào trực tiếp bị sóng năng lượng chấn cho hộc máu bay lui.

“Bạo! Bạo! Bạo…!”

Sau khi cường giả Dược tộc thứ nhất tự bạo, phảng phất như máu huyết của đông đảo tộc nhân Dược tộc bị đốt lên sôi trào. Lập tức ánh sáng chói mắt từ nội thể của không ít nội thể các cường giả Dược tộc bộc phát, cuối cùng tựa như sao băng xẹt qua chân trời, sau đó ngay tại chỗ tự bạo ra.

"Rầm rầm…!"

Trong nháy mắt, phong bạo hủy diệt đáng sợ cuốn phiến núi non trùng điệp trở thành bình địa. Từng cái khe như vực sâu mấy ngàn trượng được tạo ra, lan tràn như mạng nhện cuốn về tứ phía. Với tập trung tự bạo đáng sợ như vậy đánh phá, không gian phong tỏa kím mít cũng lần nữa vặn vẹo, mơ hồ xuất hiện những vết nứt thật nhỏ.

"Tiếp tục..!"

Nhìn thấy không gian đã có chút biến hóa, Dược Đan cũng có chút kinh hỉ. Chẳng qua, trong chút vui mừng lại là vô tận bi ai. Ai có thể nghĩ đến, ở đây một ngày trước là một mảnh đất ôn hòa, song hiện tại, mấy trăm vạn thậm chí mấy ngàn vạn hậu đại bị hủy, tộc nhân lại chết thảm trọng. Nguy cơ diệt tộc đã bao phủ trên đỉnh đầu, bọn họ duy nhất chỉ có cách tự bạo, dùng cách này để lưu cho huyết mạch có thể kéo dài…

Nghe được tiếng quát của lão, không ít cường giả Dược tộc không chút do dự lựa chọn tự bạo đấu khí trong cơ thể…

“Hừ…!”

Một tiếng hừ lạnh từ Hồn Kính, tay áo huy động, hắc khí tràn ra ngập trời đất hóa thành một bàn tay khổng lồ, ôm theo một vùng có đông đảo cường giả Dược tộc tự bạo đẩy ra rất xa. Như vậy, lần tự bạo này của cường giả Dược tộc trở thành hi sinh vô dụng.

"Vạn Hỏa…!"

Nhìn thấy Hồn Kính ra tay, Dược Đan cũng hét lên…

Cách đó không xa, Vạn Hỏa với một thân tràn đầy máu tanh nghe được tiếng quát của Dược Đan, thân hình trực tiếp vọt mạnh lên. Phía sau cũng có mấy vị Dược tộc trưởng lão có thực lực cực mạnh cũng vọt theo. Đấu khí trong thân thể bọn họ cũng sôi trào lên, mà nhờ đấu khí sôi trào, khí tức trên thân bọn họ cũng tăng vọt. Đây là lần chiến đấu cuối cùng của bọn hắn… (Dg: Thật là hào hùng)

Vì bảo vệ tộc nhân mà chiến..!

“Ta tới ngăn bọn họ là xong…”

Nhìn thấy đám người Vạn Hỏa sử dụng bí pháp làm đấu khí sôi trào, khí tức tăng mạnh, Hồn Hư Tử cười lạnh, thân hình vừa động liền xuất hiện ở trước mặt Vạn Hỏa trưởng lão. Vung tay, Hắc Viêm bắt đầu khởi động, bằng thực lực một người liền mang đám người Vạn Hỏa tiến nhập chiến đồ.

Nhìn tràng chiến đấu bi tráng thảm thiết, nắm tay Tiêu Viêm cũng gắt gao nắm chặt. Đây là Diệt tộc chi chiến sao? Năm đó Tiêu tộc chỉ sợ cũng là bộ dáng như thế này sao? Vì kéo dài huyết mạch, dùng hết tất cả có thể. Mặc dù là tự bạo cũng không oán không hối. Tại thời điểm này, ân oán cá nhân đã sớm tiêu tán, đã từng có khoảng cách tộc nhân cũng có thể dùng tự bạo để bảo vệ đối phương…

“Hồn tộc chết tiệt…”

Nhìn thấy ngay cả đám người Vạn Hỏa trưởng lão cũng bị người chế trụ, ánh mắt Dược Đan càng ngày càng đỏ, ánh mắt của lão đảo quanh bốn phía. Đột nhiên ngưng lại trên người Tiêu Viêm cách đó
không xa, lập tức thân hình vừa động liền xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm, tay áo vung lên, hơn mười thân ảnh tộc nhân Dược tộc cũng xuất hiện bên cạnh hắn. Những người này, Tiêu Viêm cũng có chút quen mắt, bởi vì những người này đều là người trẻ tuổi có thành tích tốt trên Dược điển.

“Tiêu Viêm! Cường giả Dược tộc ta tự bạo xé rách không gian vết nứt cho các ngươi cơ hội chạy trốn. Lão phu cũng chưa bao giờ cầu người khác, nhưng lúc này đây, lão phu cầu ngươi giúp Dược tộc ta bảo tồn một tia huyết mạch!”

Dược Đan đỏ mắt nhìn chằm Tiêu Viêm, thanh âm dồn dập mà nhanh chóng nói. Cách đó không xa, Thần Nông lão nhân cùng lão quan hệ không tệ nhưng lão lại không lựa chọn. Bởi vì trong tối tăm mịt mờ cảm giác nói cho lão biết, muốn kéo dài huyết mạch, chỉ có Tiêu Viêm mới có thể giúp hắn. Hiện tại, lão đã không còn đường lựa chọn, vì bảo tồn một tia huyết mạch chủng tộc, cho dù tự bạo lão cũng can tâm tình nguyện.

Thình lình xảy ra biến cố cũng làm cho Tiêu Viêm cả kinh, nhìn hai mắt màu đỏ của Dược Đan, trong lòng hắn có chút cảm khái. Bất kể như thế nào, lão cũng là một người tộc trưởng hợp cách. Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm nhìn về Dược lão, ánh mắt Dược lão đã có chút ướt, bất quá lại không có nói gì.

“Tộc trưởng! Để ta lưu lại! Cùng bọn chó này liều mạng!”

Huyết lệ đã chảy trên mặt Dược Thiên, hắn tận mắt nhìn phụ thân của hắn bị vài tên Hồn tộc vây công bỏ mình. Hiện tại, hắn chỉ còn một điều suy nghĩ là làm thế nào giết người của Hồn tộc nhiều hơn nữa, vì phụ thân báo thù…

"Ba…!"

Dược Thiên vừa nói xong thì một cái tát hung hăng quất trên mặt hắn, Dược Đan dữ tợn nhìn hắn quát gầm lên như dã thú…

“Phế vật các ngươi lưu lại có lợi ích gì? Vô số tộc nhân liều mạng tự bạo, cho các ngươi cơ hội chạy trốn. Các ngươi không thể để cho bọn họ thất vong…”

Dược Thiên che mặt sưng to, cắn chặt môi, máu tươi không ngừng tóe ra theo khóe miệng. Bên cạnh hắn, như là nữ thần trong thanh niên Dược tộc – Dược Linh cũng khuôn mặt thanh lệ đầy nước. Trải qua biến cố hôm nay, bọn họ mới hiểu được, nguyên lai trước kia bọn họ chỉ là những đóa hoa được che chở dưới mái ấm Dược tộc tộc nhân mà thôi…

“Tất cả phải nghe theo bất kỳ lời nói nào của Tiêu Viêm. Vì kéo dài Dược tộc huyết mạch, cho dù là muốn các ngươi chết, các ngươi đều phải làm!”

Tiêu Viêm thở dài một tiếng. Tự nhiên vác một gánh nặng không giải thích được. Tiêu tộc hắn cũng chưa chú ý đến được, lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy a. Bất quá hiện tại cần Dược tộc lực lượng xé rách không gian phong ấn. Cho nên không thể không đáp ứng a.

"Dược Đan tộc trưởng, ta sẽ hết sức!"

“Lão gia hỏa! Lão phu sẽ hết sức tương trợ…! Vừa bay đến, Thần Nông lão nhân khẽ thở dài nói.

“Chuẩn bị! Ta sẽ ngăn cản lại Hồn Kính, Hồn Diễm. Các trưởng lão còn lại sẽ giúp các ngươi xé rách không gian.”

Dược Đan khẽ lau vết máu trên mặt, khóe mắt đảo qua đám người Dược Thiên, thần sắc rất là bình tĩnh. Cuối cũng cư nhiên lại cười lên, chân đạp mạnh trên mặt đất mà lướt đi. Đấu khí trong cơ thể sôi trào, cuối cùng như một sao băng xinh đẹp hướng Hồn Kính, Hồn Diễm vọt tới.

“Khốn kiếp thật, tên này điên rồi..!”

Nhìn thấy Dược Đan liều mạng đánh đến, sắc mặt hai người Hồn Đan, Hồn Kính nhất thời phát lạnh, đồng thời ra tay khiến cho thiên địa biến sắc.

Bạo! Bạo! Bạo!

Theo Dược Đan lâm vào cuộc chiến thảm thiết với hai người Hồn Kính, đông đảo trưởng lão Dược tộc lẫn nữa lao ra, sau đó cũng tại một nơi trong không gian, đồng loạt tự bạo.

Rầm rầm! Oanh..!

Cùng với không gian run rẩy, một mảnh không gian kia vặn vẹo càng ngày càng kịch liệt, một tia Hắc Viêm phù văn từ trong không gian thẩm thấu ra. Cuối cùng, dưới các loại năng lượng cuồng bạo đánh sâu vào mà bạo liệt ra.

"Đi!"

Tại khi Hắc Viêm phù văn vỡ tan, ngọn lửa màu hồng phấn từ trong thân thể Tiêu Viêm tuôn mạnh ra, một cái lồng bằng lửa ngưng tụ mang theo hơn mười người Dược Thiên Dược Linh bọc lại. Ở phía sau, Bắc Vương cũng bảo vệ lấy Dược lão. Đoàn người thi triển tốc độ đến mức tận cùng, nhanh như tia chớp hướng phia có Hắc Viêm phù văn vỡ ra vọt nhanh tới!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện