Thanh âm Tiêu Viêm bình thản vang lên giữa không gian nhốn nháo của khu rừng cũng làm cho mấy tân sinh đứng sau nhiệt huyết dâng trào, chiến ý dâng lên mênh mông trong lồng ngực. Mặc kệ thành hay bại, cứ chiến một trận đã, ít nhất như vậy cũng không thẹn với lương tâm. Dù sao “Hỏa Năng” trong tay họ cũng không nhiều, dù có bị cướp cũng chẳng sao, huống chi, quy định của cuộc săn này là ko được làm chết người, cùng lắm là ăn đòn một bữa no, cũng chẳng phải tổn thất gì ghê gớm lắm.
Thầm nhủ trong lòng, mười lăm tên tân sinh khí tức yếu nhược cùng ngẩng cao đầu, hung hăng nhìn chằm chặp vào năm người Sa Thiết trên cây, không hề có chút e ngại nào
“Hắc hắc, có cốt khí, đã vậy thì để Hắc Sát đội bọn ta thử xem đám tân sinh đã làm kinh động toàn bộ Nội Viện, đến tột cùng có điểm nào khó lường!” Nhìn Têu Viêm đối mặt với đội ngũ lão sinh thực lực mạnh mẽ mà vẫn như cũ không chút sợ hãi, ngược lại còn nâng cao sĩ khí của đồng đội, Sa Thiết trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, khẽ gật đầu. Dù sao, sự phản kháng của Tiêu Viêm sẽ mang đến cho hắn chút ít phiền toái. Là người quanh năm vật lộn trong trường đấu của Nội Viện, đối với thái độ cường ngạnh cốt khí này, hắn cũng cảm thấy bội phục tận đáy lòng. Ít nhất là nếu so sánh với loại người như Bạch Sơn lúc trước bỏ rơi đồng đội trốn đi một mình khiến hắn thấy có chút coi thường. Đương nhiên, những lời này chỉ là thầm nhủ trong lòng chứ hắn tuyệt không nói ra.
Khi lời Sa Thiết vừa dứt, năm luồng khí thế hùng hồn từ cơ thể năm người bạo xuất, tràn ngập bãi đất trống, uy áp mãnh liệt khiến cho đám tân sinh mới đây còn tràn ngập chiến ý tâm tư bỗng trầm xuống một chút
Cảm thụ được khí thế từ giữa không trung ép xuống, Tiêu Viêm thở ra một hơi dài, nghiêng đầu trầm giọng nói: “Mọi người cẩn thận nha, gã Sa Thiết, để cho ta!”
Tiêu Viêm ca ca, cái gã Sa Thiết kia e rằng đã bước một chân vào cấp bậc Đấu Linh, nếu bình thường tỷ thí, cơ hội thủ thắng của huynh có lẽ cũng không lớn, mà lúc thi tuyển huynh cường hành đề thăng thực lực, đối với thân thể tổn thương chắc cũng không ít đâu.” Mày liễu khẽ chau, Huân Nhi lo lắng nói, nàng phi thường rõ ràng ngày đó sau khi Tiêu Viêm đem thực lực tăng lên đến mức đủ để chống lại cường giả Đấu Linh, cơ thể cũng đã phải chịu tổn thương. Nếu không phải ngay lúc đó hắn may mắn đột phá thì chỉ sợ phải mất tới nửa tháng thời gian, cơ thể mới có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong.
“Ha ha, không sao, cho dù không đề thăng lực lượng, chỉ dựa bản sự của ta cũng có thể cũng hắn chiến một trận”, Tiêu Viêm khoát tay nói, hắn cũng rõ ràng”Thiên hỏa tam huyền biến” mặc dì có thể khiến cho thực lực của hắn trang thời gian ngắn tăng lên ngăng ngửa cùng Đấu Linh cường giả, nhưng năng lương cuồng bạo do sự bùng nổ trong chốc lát của Dị Hỏa cũng làm thân thể tổn thương không nhỏ. Bởi vậy, khi nói là không cần, hắn mặc nhiên sẽ không sử dụng “Thiên hỏa tam huyền biến”, mà hắn cũng tự tin sẽ không bại dưới tay Sa Thiết chỉ trong vài hiệp.
“Vậy huynh cẩn thận một chút” thấy Tiêu Viêm vẫn kiên trì, Huân Nhi khẽ gật đầu, nhìn lướt qua năm người trên cây, nhẹ giong thốt: ” Hổ Gia và Ngô Hạo trải qua trận chiến lúc trước đã có chút hư nhược rồi, hiện tại e rằng bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó được với một người, như vậy, đối phương vẫn còn dư một người nữa.”
Ở bên nghe được lời Huân Nhi, hai người Hổ Gia cũng đành bất đắc dĩ gật gật đầu, dù sao lời nàng nói cũng đều là thật.
“Ta ước chừng lúc trước Ngô Hạo đánh cùng Tu Nham, hiện tại e cũng không còn bao nhiêu khí lực. Mặc dù có đan dược của Tiêu Viêm hỗ trợ nhưng tron thời gian ngắn cũng không thể hoàn toàn hồi phục. Hơn nữa, mấy đối thủ lần này, so với Tu Nham cũng chả kém chút nào” Hổ Gia thở dài một hơi.
“Các ngươi không cần quá lo lắng, muốn đả bại ta cũng phải qua ít nhất mười chung thời gian.” Ngô Hạo trầm giọng nói: “Người cuối cùng bên đối phương xem ra chỉ có thể để những tân sinh khác chặn đánh thôi”
“Yên tâm, mặc dù bọn ta chẵng còn bao nhiêu đấu khí, nhưng người vẫn còn nhiều. Tên kia không thể trong thời gian ngắn đả bại được bon ta đâu. Chỉ cần Tiêu Viêm bọn ngươi có một người giải quyết sớm được một đối thủ thì trận này chúng ta có thể đảo ngược tình thế rồi.” Nghe được bọn Huân Nhi nghị luận, một gã tân sinh cười cười đáp.
“Đúng vậy, chúng ta có thể tạm thời ngăn trở bọn họ một chút, nhưng quyết định thắng bại trận này đều phụ thuộc vào Tiêu Viêm học trưởng các người đó. Với tình trạng của bọn ta hiện nay, thật đúng là khó có thể đánh bại một gã ngũ, lục tinh Đại Đấu Sư; dù sao cũng gần mức đấu sư mà thôi” mấy gã tân sinh khác cũng cười phụ hoa.
“Ừm” Tiêu Viêm khẽ gật đầu cười nói: “Một khi đã như vậy, đành phải làm phiền chư vị rồi. Chỉ cần cố sức ngăn chặn người còn lại bên đối phương, chúng ta sẽ cố sức đánh bại đối thủ rồi đến trợ giúp các ngươi.”
“Được, trên bãi đất trống, mười lăm tên tân sinh ngửa cổ hống lên, mười lăm cỗ khí thế Đấu Sư nháy mắt tràn ra, coi bộ dáng cũng có chút khí thế,
“Cố lên! Tiêu Viêm học trưởng, đánh bại bọn họ đi!” hai bên bãi đất trống không ít tân sinh đã mất khả năng chiến đấu cũng cố gắng đứng dậy, lớn tiêng hô hào trợ uy cho đám Tiêu Viêm
Nhìn thấy phe ta sĩ khí tăng cao, khuôn mặt Tiêu Viêm tươi cười, bàn tay nắm chặt Huyền Trọng Xích khẽ nhìn bọn Huân Nhi, chợt bốn người thân hình phân bốn hướng phóng vọt tới.
“Tiêu Viêm để cho ta, mỗi người chọn một tên, người còn lại nhanh chóng giải quyết đám tân sinh bên kia đi rồi còn chuyển sang mục tiêu khác” Đúng lúc bốn người tách ra, Sa Thiết phất tay, trầm giọng quát
“Rõ!” bốn đạo âm thanh trầm thấp, chỉnh tề vang lên, năm đạo thân ảnh cùng điểm nhẹ lên thân cây, hóa thành mấy bóng đen giống như cánh dơi bắt mồi trong đêm tối lao
vút xuống, chỉ hai nhịp hô hấp đã tách ra, xuất hiện ngay trước mặt bốn người Tiêu Viêm,người còn lại giống như hòn vẫn thạch đánh tới mười lăm tên tân sinh kia, đấu khí hung hãn bùng nổ trong nháy mắt.
Bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, hãm thân thể đang bắn tới lại, Tiêu Viêm nheo mắt nhìn Sa Thiết xuất hiện trước mắt. Đối thủ của hắn vóc dáng thô tráng mơ hồ tản ra khí tức áp bách khiên Tiêu Viêm nhíu mày, người này quả là một đối thủ khó nhằn.
“Khi đã khai chiến, ta sẽ không vì nguyên gì mà coi thường ngươi đâu, bởi trong tràng thi đấu thể thao của Nội Viện, cái loại người ôm tâm lý này căn bẳn không có hy vọng kiếm được “Hỏa Năng”. Cho nên, phàm những kẻ có thể tung hoành ở tràng đấu trên cơ bản đều hiểu được đại ý của câu “sư tử bắt thỏ”. Lắc nhẹ cổ, một cỗ đấu khí có màu vàng lợt từ cơ thể Sa Thiết chậm rãi tản ra, cuối cùng phủ kín thân thể giống như một pho tượng kim cang nhìn vào có cảm giác vô cùng áp bách.
“Kim hệ đấu khí? Người này thế nào lại luyện được loại đấu khí này nhỉ?” Nhìn ám kim đấu khí bên ngoài thân thể Sa Thiết, chân mày Tiêu Viêm cau lại, loại đấu khí này cũng thật hiếm thấy, ngoài ra lực công kích và phòng ngự đều cực kỳ mạnh mẽ. Nếu không phải bởi tu luyện loại đấu khí này làm giảm bớt sự nhanh nhẹn của cơ thể, thì nó đúng là loại đấu khí khiến cho mội đối thủ phải đau đầu.
Sa Thiết tịnh không có vũ khí trong tay, thật rõ ràng sở trường của hắn là cận thân bác đấu.
Nhận thức được hình thức công kích của đối phương, sắc mặt Tiêu Viêm hòa hoãn lại một chút, hắn cũng chuyên chiến đấu cận thân, nếu như đối chiến như vậy, ngược lại hắn có thể đem hình thức chiến đấu của bản thân phát huy đến mức tận cùng.
Đem Huyền Trọng Xích nặng nề trong tay cắm xuống đất, cảm thụ được đấu khí trong cơ thể như muốn nhảy chồm lên, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi, cơ thể tản ra thanh sắc đấu khí kèm theo ngọn lửa nhàn nhạt, bất quá ngọn lửa này cứ lập lòe lúc ẩn lúc hiện, lại được che đấu bởi thanh sắc đấu khí nên rất khó phát hiện.
“Lục tinh Đại Đấu Sư, chẳng trách có thể đánh bại Tô Tiếu, thực lực cỡ này có thể so với mấy tên lão sinh đã tiến nhập Nội Viên một năm rồi” cảm thụ khí thế trào ra từ cơ thể Tiêu Viêm, Sa Thiết có chút giật mình, bật thốt.
“Với thực lực bậc này mà muốn đả bại ta, chỉ sợ khó khăn không nhỏ nha” nhếch miệng cười nhìn Tiêu Viêm, song quyền Sa Thiết khẽ chạm, cứ thế mà phát ra tiếng vang thanh thúy như kim thiết va chạm
“Thử cái là biết ngay mà?” Tiêu Viêm lãnh đạm cười, bàn chân chậm rã ma sát trên mặt đất, thân thể thoáng yên lặng chợt như cánh cung kéo căng ra, gót chân vừa chạm đất, thanh sắc đấu khí nơi bàn chân bạo dũng phóng ra, mang theo một tiếng nổ vang, thân hình Tiêu Viêm hóa thành một đạo hắc ảnh mơ hồ trong chớp mắt lao thẳng vào Sa Thiết.
Nhìn thấy Tiêu Viêm cũng sử dụng phương thức cận chiến, Sa Thiết chợt cười lạnh, đại thủ gắt gao nắm chặt, khuỷu tay cong lại, ám kim đấu khí nhanh chóng ngưng tụ, cuối cùng hung hăng đánh vào bóng đen vừa hiện ra bên cạnh, đầu cùi chỏ ẩn chưa kình phong phát ra tiếng kêu xé gió, tạo thành vô hình kình khí, ngay khi cách mặt đất mấy thước đã tạo ra hai cái hố sâu đến hai tấc.
Cảm giác được kình phong sắc bén từ trên đầu truyền đến, Tiêu Viêm nét mặt không đổi cánh tay đột nhiên vung lên, trên nắm đấm thanh sắc năng lượng cấp tốc lan tràn sau cùng ngạnh kháng cùng cùi chỏ Sa Thiết.
“Bang!”
Âm thanh trầm thấp vang lên, tại chỗ giao kích, kình khí mạnh mẽ đã đem nắm đấm cùng thân thể Tiêu Viêm ép xuống thấp, nhưng sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm như cũ, tả thủ như chớp xuất ra, khi còn cách ngực Sa Thiết khoảng một thước, một đạo vô hình kình khí phô thiên cái địa chợt bùng phát.
Xuy Hoả Chưởng
Đấu kỹ này mấy năm trước Tiêu Viêm đã luyện xong mà với thực lực của hắn hiện nay, dùng Xuy Hỏa Chưởng phát động kình khí đã có thể đả thương Đại Đấu Sư cường giả chứ không giống như trước kia chỉ như gió khiến người ta nghiêng đông ngả tây.
Vô hình kình khí nhằm ngực Sa Thiết nổ mạnh, nhất thời thân thể hắn chớp lên vài cái, dưới sức ép của kình khí cước bộ của hắn cũng phải bật lui về hai bước.
“Tầng tầng lớp lớp đấu kỹ cổ quái ly kỳ, Tiêu Viêm ngươi đúng là càng lúc càng làm cho ta thấy hứng thú, bất quá, mấy cái thứ bàng môn tả đạo này đối với ta quả thật chả có bao nhiêu tác dụng, thế nên ngươi hãy xuất chân bản lĩnh ra cho ta xem nào” bàn tay vỗ ngực phát ra âm thanh kim thiết, Sa Thiết quát lạnh.
Nhìn Sa Thiết hầu như chả hề hấn gì, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi, sắc mặt dần ngưng trọng, song chưởng khẻ lật, sau một lát phóng xuất ra thanh sắc hỏa diễm.
Ngay khi thanh sắc hỏa diễm từ tay Tiêu Viêm phóng xuất, hai vị lão nhân đang ngồi xem kịch trong rừng bỗng mở bừng hai mắt, khiếp sợ thất thanh: “Dị Hỏa?”