Đệ tử có đủ có tư cách tiến vào tầng thứ tư Thiên Phần Luyện Khí tháp tu luyện, trên cơ bản đều là đã được tính là người nổi bật trong nội viện, mà ở phương diện này, hiện giờ Tiêu Viêm vẫn chưa thể hiện được ưu thế giống như tại tầng thứ ba, bởi vậy, khi tiến vào tầng thứ tư, hắn đầu tiên là tạm thời bỏ qua mục tiêu quan trọng nhất, liền lựa chọn một khu phòng tu luyện trung cấp, tiếp tục tiến hành bế quan.
Mặc dù ở tầng thứ tư này, hiệu quả tu luyện ở phòng tu luyện trung cấp kém hơn so với phòng cao cấp, thế nhưng luận về việc nâng cao trình độ mạnh mẽ của tâm hoả, so với phòng tu luyện cao cấp tầng thứ ba mạnh hơn rất nhiều, đối với tình trạng hiện tại của Tiêu Viêm hiện giờ, vừa vặn thích hợp, hơn nữa cũng sẽ không bởi vì cùng người tranh đoạt phòng tu luyện cao cấp mà thường xuyên bị ngắt ngang việc tu luyện.
Sau khi tìm được phòng tu luyện trung cấp. Tiêu Viêm lại xuất ra dược đỉnh nhanh chóng luyện chế một ít Thanh Chi Hỏa Linh Cao và Phong Tốc Linh Đan. Đan dược trong lần luyện chế trước, sau đợt bế quan dài bảy ngày, đã hoàn toàn tiêu hao hầu như không còn, cho nên, hiện giờ hắn cần phải lại lần nữa khai đỉnh luyện chế.
Có kinh nghiệm lần luyện chế trước, lúc này Tiêu Viêm tự nhiên là phải càng thuần thục thêm một ít, bởi vậy, không chỉ có thời gian luyện chế cũng giảm bớt, hơn nữa phẩm chất luyện chế so với lần đầu tiên lại càng tốt hơn..
Sau khi hai loại đan dược cần nhất lại lần nữa luyện chế thành công, Tiêu Viêm bắt đầu không để ý hết thảy mọi chuyện, bắt đầu bế quan đột phá đại kế của mình.
Lần bế quan này của Tiêu Viêm, có lẽ do những nguyên nhân gì khác, việc tu luyện không còn bị người nào tới quấy rầy, mà như thế, cũng làm cho hắn thông thuận tu luyện...
Thời gian tu luyện không có ngày tháng, nhẩm bấm ngón tay, thấm thoát đã qua nửa tháng thời gian, đoạn thời gian bế quan này, Tiêu Viêm mặc dù ngẫu nhiên có ra khỏi phòng tu luyện, nhưng hầu như 95% thời gian, đều là toàn bộ ở tại phòng trung cấp tu luyện, kiên trì không ngừng trùng kích sâu vào đột phá bát tinh.
Cứ như vậy, gần như mất ăn mất ngủ đóng cửa khổ tu, nửa tháng sau, Tiêu Viêm đã sớm đạt tới đỉnh của thất tinh Đại Đấu Sư, đồng thời mơ hồ chạm đến tới cảnh giới bát tinh. Lại trải qua 2,3 ngày tu luyện, đấu khí trong cơ thể rốt cục đạt tới bình cảnh. Hiện giờ đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm, ví như một bình nước tràn đầy, chỉ cần thêm một chút là có thể phá tan sự trói buộc, bước vào cảnh giới thiên địa rộng lớn!
Mà cơ hội đột phá này, rốt cục một lần trong lúc Tiêu Viêm đang đắm chìm tu luyện, đột ngột bước vào...
Trong phòng tu luyện yên lặng, Tiêu Viêm trên thân trần trụi, ngồi xếp bằng trên bục đá, hai tay kết ấn tu luyện, bình thản và lạnh nhạt, tựa như lão tăng nhập định. Quanh thân Tiêu Viêm tỏa ra một vầng năng lượng mắt thường có thể thấy được, bỏi vì Thanh Chi Hỏa Linh Cao trên thân thể, cho nên đang không ngừng cuồn cuộn quán chú vào.
Không khí tĩnh lặng không biết kéo dài bao lâu thời gian, đột nhiên, bên trong thạch thất bỗng nhiên vang lên một tiếng động rất nhỏ, nhưng lại nghe như tiếng trống trầm thấp khác thường bên tai, tinh tế nghe tới, thanh âm hóa ra là từ trong cơ thể Tiêu Viêm phát ra!
Không lâu sau lúc âm thanh kỳ dị vang lên, thân thể Tiêu Viêm đang bất động như khúc gỗ, bỗng giống như bị điện giật, đột nhiên run lên, phía trên khuôn mặt xuất hiện một chút hồng nhuận khác thường. Tuy nhiên, sự biến hóa không chỉ có điểm bề ngoài ấy, bên trong cơ thể diễn ra biến hóa cực lớn, hấp lực trong cơ thể bỗng nhiên bạo tăng!
Cỗ hấp lực này mạnh mẽ vô cùng, xoay tròn trong cơ thể. Ban đầu, năng lượng nóng cháy màu đỏ sậm còn chuyển động một cách trật tự, nhưng lúc sau lại giống như bầy trâu rừng điên cuồng, cực kì hỗn loạn trong cơ thể Tiêu Viêm.
Lúc này, thân thể Tiêu Viêm biến thành một cái động không đáy, mặc kệ năng lượng ập tới khổng lồ như thế nào, đều đem toàn bộ hấp thu. Hơn nữa việc hấp thu này vẫn chưa có dấu hiệu chậm lại. Hấp lực càng ngày càng mạnh, cuối cùng làm cho tất cả năng lượng trong phòng tu luyện đang giống như mặt hồ phẳng lặng bị ném vào một tảng đá lớn, hấp lực cường đại đem năng lượng tràn đầy trong phòng tu luyện quấy tung lên.
Dị tượng trong phòng tu luyện kéo dài gần 10' thời gian, bỗng một tiếng vang thanh thúy trong cơ thể Tiêu Viêm vang lên, rồi chậm rãi nhỏ dần...
Sau tiếng vang thanh thúy, năng lượng lốc xoáy trong phòng tu luyện càng lúc càng mờ nhạt, một lát sau hoàn toàn tiêu tán... Theo sự biến mất của lốc xoáy năng lượng, bóng ảnh một người ngồi xếp bằng dần dần hiển lộ ra.
Trên thân thể Tiêu Viêm lúc này, hắc bào cơ hồ bị năng lượng trong lúc tuôn ra chấn thành từng mảnh nhỏ, Thanh Chi Hỏa Linh Cao dính đầy làn da cũng đã bốc hơi hầu như không còn, thân mình vẫn gầy yếu như cũ. Ngoại trừ thất thải tiểu xà vẫn quấn trên cánh tay nằm ngủ, các nơi khác trên cơ thể, so với trước vẫn không có thay đổi quá lớn.
Đôi mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, xuất hiện một ngọn lửa màu xanh quỷ dị nhảy múa, cuối cùng lượn lờ bên trong con ngươi tối đen, một lúc sau mới từ từ tiêu tán.
Hỏa diễm rút đi, cặp mắt so với lúc trước càng thêm thâm thúy hơn. Một ngụm trọc khí theo yết hầu phun ra, thoáng mang theo một chút hắc khí.
Nhìn thấy hắc khí bên trong hơi thở, chân mày Tiêu Viêm nhất thời chau lại, trong lòng lúc này mới nhớ lại điều đã bị hắn quên đi: "Lạc độc." Chất độc vẫn chôn dấu thật sâu trong cơ thể, tựa như một phần thân thể, khó có thể loại bỏ tận gốc độc tố biến dị này.
"Không nghĩ tới việc dựa vào đột phá, lại có thể bài trừ một chút "Lạc độc", chất độc
chết tiệt này, ẩn núp tại trong thân thể, thật sự là làm cho người ta cả người không có chút nào thư sướng." Tiêu Viêm cười khổ lắc lắc đầu, tuy nói hiện giờ Lạc độc bởi vì có Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hộ thể mà chưa biểu hiện ra điều gì nguy hại, nhưng thứ này một ngày chưa diệt, đã khiến trong cơ thể Tiêu Viêm luôn ẩn tàng một mối họa, dù sao hắn cũng tự mình nếm qua sự lợi hại của chất độc, ngay cả với cấp bậc đấu vương như Nạp Lan Kiệt, cũng bị chất độc này thiếu chút nữa khiến cho chết, càng không nói đến hắn chỉ mới là thất tinh nhỏ bé, không, hiện tại phải nói là bát tinh Đại Đấu Sư.
Khẽ nén một hơi thở dài, đem lo lắng trong lòng đối với lạc độc tạm thời buông xuống, Tiêu Viêm chậm rãi đứng dậy, khẽ vặn người, nhất thời, tiếng xương va chạm lách cách vang lên, vang vọng trong phòng tu luyện.
Theo thanh âm lách cách vang lên, Tiêu Viêm có cảm giác tràn đầy thoải mái từ bên trong cơ thể truyền ra, bế quan hơn hai mươi ngày, rốt cục đã đột phá tới bát tinh Đại Đấu Sư như sở nguyện, thành quả to lớn như vậy, không uổng công hơn hai mươi ngày ru rú trong nhà khổ tu!
"Bát tinh. Xem ra khoảng cách tới cấp bậc Đấu Linh... Không xa . . ." Khẽ mỉm cười, Tiêu Viêm cúi đầu nhìn Thất Thải Thôn Thiên Mãng mang theo cảm giác lạnh lẽo nằm trên cánh tay, không khỏi cười khổ nói:
- Tiểu tử này càng ngày càng tham ngủ, động tĩnh lớn như vậy cũng không thèm tỉnh dậy.
Mặc dù ngoài miệng cười mắng như vậy nhưng trong lòng Tiêu Viêm lại thoáng trĩu nặng, Thôn Thiên Mãng ngủ say trong đoạn thời gian này, rõ ràng rất bất hợp lý. Dựa theo lẽ thường, khi đang trong quá trình phát triển, lẽ ra Thôn Thiên Mãng phải cực kỳ hoạt bát mới đúng. Đằng này, nó suốt ngày buồn ngủ, không có chút tinh thần nào. Đối với dị trạng này, trong lòng Tiêu Viêm mơ hồ đoán được một ít manh mối, lập tức tâm trạng không tránh khỏi có chút lo lắng.
- Xem ra linh hồn Thôn Thiên Mãng đã bắt đầu bị Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương áp chế , a. . . Dựa theo tình huống này, chỉ sợ trong thời gian không đến một năm, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương sẽ thành công chiếm cứ thân thể Thôn Thiên Mãng, đến lúc đó, khi linh hồn cùng thân thể hoàn mỹ dung hợp, nàng cũng nghiễm nhiên trở thành cấp bậc siêu cấp cường giả Đấu Tông. . . Dựa theo sự tàn nhẫn của nữ nhân này, sau khi khống chế được thân thể, việc đầu tiên chính là là đem ta ra tế đao. . .
Bàn tay vuốt ve thân thể Thôn Thiên Mãng có chút lạnh lẽo, chân mày Tiêu Viêm nhíu chặt, thấp giọng lẩm bẩm nói.
- Yên tâm đi, khi nàng chưa có được Dung Linh đan, sẽ không ra tay đối phó ngươi, muốn linh hồn cùng thân thể kết hợp, nào có thể dễ dàng như vậy? Nàng phải mượn dược lực của Dung Linh đan để cắn nuốt linh hồn Thôn Thiên Mãng, tiếp đó mới có thể dung hợp thân thể với Thôn Thiên Mãng, nếu không khống chế được hoàn toàn thân thể Thôn Thiên Mãng, cũng chính là bản thân nàng bị trói buộc vĩnh viễn
Tiếng cười già nua từ trong lòng Tiêu Viêm truyền ra, trấn an hắn.
- Lão sư!
Nghe được âm thanh trong lòng, sắc mặt Tiêu Viêm dần vui vẻ. Nghe xong câu nói của Dược Lão, hắn mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, gật gật đầu cười, trong lòng nói :
- Như thế là tốt rồi, một khi nàng còn cần Dung Linh đan, lúc đó vẫn có thể cùng nàng đàm phán điều kiện, một cường giả Đấu Tông, nếu có thể mượn sức, tự nhiên là vô cùng tốt.
- Ân, đột phá giới hạn Đấu Hoàng, đích xác tiềm lực của Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương là vô hạn, năm đó Đấu Khí đại lục cũng đã xuất hiện một gã thành danh sau Mỹ Đỗ Toa, nhưng khác nàng ở chỗ bản thể không phải là thất thải thôn thiên mãng, mà là một loại viễn cổ mãnh thú khác: Thất Dực Tử Kim Xà, mặc dù so với Thôn Thiên Mãng yếu nhược hơn nhưng lúc trước, vì muốn tiêu diệt nàng, phải cần ba gã cường giả Đấu Tôn liên thủ mới thành công.
Dược Lão cười cười, trong thanh âm có chút hương vị hoài niệm.
- Ba gã Đấu Tôn?
Khóe miệng há hốc, danh hiệu này ẩn chứa áp lực thật lớn, làm cho Tiêu Viêm không thể nói câu nào, sửng sốt mất nửa ngày, đem ánh mắt chuyển hướng lên Thôn Thiên Mãng trên cánh tay, cười khổ lẩm bẩm nói:
- Bà cô này chẳng lẻ sau này cũng sẽ bưu hãn như vậy sao? Ta đây chẳng phải là gặp chuyện không hay rồi sao? Ai. . . Thôn Thiên Mãng a, ngươi cần phải duy trì tốt a, ngàn vạn lần chớ bị nữ nhân kia thôn phệ, bằng không chúng ta liền không dễ chịu. . .
Nhớ tới mỗi lần Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương đi ra đều biểu hiện sát ý lãnh đạm đối với mình, trong lòng Tiêu Viêm liền hung hăng rùng mình một cái, bị nữ nhân khủng bố bực này nhìn chăm chú vào mình, thật sự là không có cái gì là tốt đẹp...