Đấu Phá Thương Khung

Bạch Y Tiểu Cô Nương Thần Bí


trước sau



Rõ ràng là âm thanh non nớt cộng với dung mạo đáng yêu, thế nhưng ở tại tiểu cô nương này lại phát ra cỗ hơi thở quỷ di khiến cho thần kinh Tiêu Viêm căng thẳng hẳn lên.

Cùng cặp mắt đen to tròn đối nhãn một lúc lâu Tiêu Viêm cười khan nói:

- Tiểu muôi, vật này không ăn được đâu hay là trả lại cho ta đi.

- Đợi lớn lên ta sẽ ăn nó!

Tiểu cô nương bình tĩnh nói.

- Muốn lớn lên thì cần phải có thời gian, mà thời gian dài thì dược tính sẽ bị mất đi, ăn vào cũng không được điểm tốt gì.

Sắc mặt Tiêu Viêm nghiêm lại.. Hiện giờ trong lòng hắn đang sôi trào, tiểu cô nương quỉ dị này đã ăn mất một gốc dược liêu quý hiếm, mà thuốc này nằm trong dược khố chỉ có hắn vừa mới mở ra, nếu Hách trưởng lão mà truy cứu chính mình chỉ sợ gặp không ít phiền toái.

- Thời gian không có tác dụng với ta!

Nghe Tiêu Viêm nói như thế tiểu cô dùng âm thanh non nớt của mình châm chọc nói.

"Ôi trời ơi!" Vô lực vỗ vỗ cái trán, Tiêu Viêm không khỏi có một trận đau đầu, không biết tiểu cô nương này là quái vật phương nào? Không những có lực lượng đáng sợ mà ngôn ngữ còn có chút quái dị, nếu nàng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, Tiêu Viêm cũng chấp nhận xấu mặt một phen cường hành đem băng hỏa long tu quả đoạt tới tay, nhưng khi nhân thấy lực lượng đáng sợ của tiểu cô nương, loại ý niệm này chỉ đành đem ở trong lòng chôn chặt , hắn rất rõ ràng, lúc trước tiểu cô nương chỉ dùng hai ngón tay đã khiến cho mình không thể động đậy, nếu mà đánh toàn lực chỉ sợ lúc này khoog còn mạng để đứng đây.

- Ngươi ở nơi này trộm dược liệu ăn, Hách trưởng lão biết được ngươi sẽ gặp phiền phức không nhỏ.

Tiêu Viêm cười khổ một tiếng.

- Ta việc gì phải sợ cái lão già kia, cho dù hắn có biết cũng không dám làm gì ta.

Mở to đôi mắt đáng yêu tiểu cô nương lầm bầm nói.

Nhãn tình nhảy dựng lên, trong lòng Tiêu Viêm náo loạn cả lên, tiểu nha đầu này cư nhiên không xem ai ra gì chẳng lẽ là tôn nữ của một vị cao tầng nào đó trong viện. Thế nhưng địa vị của số ít trưởng lão phần lớn giống nhau, cho dù tử tôn của mình có phạm lỗi cũng không dám hướng về các trưởng lão kHác nói như thế, không lẽ bạch y tiểu cô nương này là cháu gái của đại trưởng lão thần bí chưa bao giờ lộ diện kia hoặc cũng có thể là cháu gái của viện trưởng đại nhân.

- Tâm tình ta hôm này đang tốt nên sẽ không đánh ngươi, ngươi mau cút đi, đừng có quản đến ta.

Tiểu cô nương lại hướng xuống Kim Cương Bồ cắn một miếng, đem một ngụm chất lỏng màu vàng kim nuốt vào, hơi hơi nhíu mày lầm bầm nói:

- Thật khó ăn.

Đứng bên cạnh nghe nàng than thở, Tiêu Viêm không khỏi khó nói nên lời, nếu để cho các luyện dược sư nhìn thấy nàng hủy hoại dược liệu trân quý như vậy, hơn nữa còn than thở là khó ăn sợ rằng sẽ bị làm cho họ tức đến ói máu.

Bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng Tiêu Viêm khẽ động, khuôn mặt tươi cười nhu hòa ngồi xuống ôn nhu nói:

- Tiểu muội muội dược liệu này ăn vào cũng không tốt đâu?

Nói ra những lời này trong lòng Tiêu Viêm âm thần khinh bỉ mình, dược liệu này mặc dù chứa dươc lực cực kỳ tinh thuần, thế nhưng nếu trực tiếp ăn vào như lời nói thì chưa chắc vị của nó không ngon.

- Nếu đã khó ăn, cái quả kia ngươi đưa cho ca ca được không? Ta sẽ cho ngươi ăn rất nhiều thứ ngon.

Tiêu Viêm tủm tỉm cười nói, khuôn mặt tươi cười giống như quái thúc thúc đang dụ dỗ trẻ con vậy.

- Không được! mặc dù có hơi chút khó ăn, nhưng những thứ mà ngươi mời ta ăn năng lượng chắc gì đã mạnh hơn?

Nghe được ý tứ trong lời nói của Tiêu Viêm muốn nàng giao ra Băng tu long hỏa quả, tiểu cô nương liền cảnh giác lắc đầu nói.

Tiêu Viêm liền ngừng cười, những dược liệu này đều là tại những nơi năng lượng tụ hợp mà mọc lên, những đồ vật tầm thường khác sao có thể nào ẩn chứa năng lượng khủng bố như vậy được? Bất quá nghe trong ý tứ của nàng, tựa hồ việc ăn các loại dược liệu quý hiếm này là vì dược lực tinh thuần ẩn chưa trong đó, nhưng là làm cho Tiêu Viêm khó có thể tin được là, những dược liệu chưa qua luyện chế này dược lực mặc dù tinh thuần nhưng so với dược lực của đan dược lại cuồng dã hơn một ít. Vậy mà thân thể của tiểu cô nương này lại có thể tiếp nhận áp lực từ loại năng lượng như vậy mang lại? Trong lòng thoáng có chút nghi hoặc bất quá trước giờ hành đông của nàng luôn rất quỉ dị, tiểu cô nương nay sợ rằng không phải là người bình thường.

Lo lắng suy nghĩ một lúc lâu,Tiêu Viêm thử nói :

- Nếu không ta giúp muội đem những đan dược này luyện chế qua một chút, làm cho mùi vị nó dễ ăn hơn một chút, thế nào?

- Luyện chế?

Miệng đang nhai liền ngừng lại, tiểu cô nương mở to mắt ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi là luyện dược sư?

Nhìn thấy biểu tình của tiểu cô nương, Tiêu Viêm vội vàng gật đầu tiếp tục dụ hoặc :

- Chỉ cần ngươi đem Băng Hỏa Long Tu quả này trả lại cho ta, ta sẽ giúp ngươi đem mấy cái dược liệu mà ngươi muốn ăn luyện chế lại một chút khiến mùi vị của nó sẽ tuyệt hơn rất nhiều, thế nào đồng ý không tiểu muội muội?

Việc luyện chế đan dược thật ra rất rườm rà và phức tạp, nhưng nếu vẻn vẹn chỉ đem mấy loại đan dược luyện chế sẵn, trong đó bỏ thêm một chút hương vị thì cũng không mất quá nhiều công sức.

Thế nhưng dược hoàn này vẻn vẹn là chỉ dùng một loại dược liệu luyện chế, cho nên dược lực cuồng dã cũng chưa vơi bớt bao nhiêu. Hơn nữa dược lực của nó cũng không có tác dụng quá lớn, bởi vậy chỉ dùng một loại dược liệu mà đem luyện chế thành đan dược thì quả có chút lãng phí.

Nghe vậy tiểu cô nương thoáng chần chờ một chút, nhìn miếng băng hỏa long tu quả thơm ngon này do dự một lúc lâu sau mới có chút luyến tiếc gật gật đầu, đem nó đưa cho Tiêu Viêm, nhếch miệng nói:

- Nếu như ngươi luyện chế ra đan dược khó ăn ta không chỉ đem thứ này cướp về mà cả ngươi ta cũng đem ăn nốt.

- Chỉ bằng cái miệng nhỏ xíu của ngươi mà muốn ăn ta sao?

Trong lòng có chút buồn cười, Tiêu Viêm rất nhanh tiếp nhận Băng Hỏa Long Tu quả đưa vào trong nạp giới như sợ tiểu cô nương thần bí lại đổi ý.

- Cái thứ này ngươi cũng cầm đi rồi nhanh chóng luyện chế cho ta.

Cầm Kim Cương Bồ đã bị cắn mất hai miếng đưa về phía Tiêu Viêm tiểu cô nương vui vẻ nói.

- Hắc hắc, không vội, chúng ta bây giờ đi ra ngoài trước , ta còn muốn gặp Hách trưởng lão một chút để trao đổi Băng Hỏa Long Tu quả này.

Tiêu Viêm cười tủm tỉm nói, sau đó dẫn đầu quay ra ngoài
dược khố. Thật ra hắn muốn đem tiểu cô nương quỷ dị này đưa đến trước mặt Hác trưởng lão để giải thích về sự việc đã diễn ra, nêu không mà nói cái lão gia hỏa kia đem cái Kim Cương Bồ bị cắn mất vài miếng tính lên mình thì có mà chết phiền.

- Cùng với lão già kia nói chuyện có cái gì tốt chứ.

Lầm bầm một tiếng, không một điểm khiếp sợ, tiểu cô nương liền càm lấy Kim Cương Bồ đuổi theo Tiêu Viêm.

Nghe được tiếng bước chân phía sau, lúc này trong lòng Tiêu Viêm mới cảm thấy thật nhẹ nhõm, bước nhanh ra ngoài dược khố, đem bạch ngọc bài áp lên trên vách tường, cái lồng năng lượng một lần nữa hiện ra, nhất thời khuôn mặt có chút tươi cười như đã trút được gánh nặng.

- Cái lồng năng lượng bỏ đi này chẳng có nửa điểm hữu dụng, làm ra cái loại này chắc chỉ để trưng bày thôi.

Tiểu cô nương ở một bên bĩu môi nói, bàn tay nhỏ bé trắng nõn gần như trong suốt, trực tiếp đánh xuyên vào bên trong lồng năng lượng mà không gặp bất kì trở ngại nào.

Khẽ nhếch miệng nhìn tiểu cô nương cứ như vậy mà hành động, trong mắt Tiêu Viêm là một mảng mờ mịt, cái lồng năng lượng này thật sự chỉ là đồ trưng bày thôi sao? Nghĩ như vậy hắn liền thử vươn tay ra hướng về lồng năng lượng đâm qua, nhưng ngón tay vừa mới tiếp xúc với cái lồng ánh sáng kia thì cảm tưởng như đụng vào một loại sắt thép, ngón tay dùng để đâm vào không xuyên qua được nửa điểm mơ hồ có chút đau đớn. Phòng ngự kinh người bậc này vậy mà tiểu cô nương kia vì sao có thể như không có cái gì?

- Ha ha, đúng là đồ ngu ngốc!

Tiểu cô nương ở bên cạnh thấy hành động của Tiêu Viêm nhất thời phá lên cười, thanh âm non nớt trên hành lang vang vọng mãi không tiêu tan.

Xấu hổ thu hồi ngón tay lại, Tiêu Viêm đang định nói thì tiểu bạch y cô nương hừ lạnh một tiếng tiêu sái quay đầu lại bước ra ngoài hành lang để lại cho Tiêu Viêm một trận buồn bực.

"Tiểu cô nương này đến tột cùng là loại quái vật gì không biết?” Im lặng nhìn theo bóng lưng tiểu cô nương Tiêu Viêm nhịn không được bất lực thở dài.

Trong căn phòng an tĩnh, Hách trưởng lão vẫn như cũ đang vùi đầu vào đống văn kiện trên bàn thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không ngẩng đầu lên mà cười nói:

- Thế nào rồi Tiêu Viêm? Tìm được dược liệu mà ngươi muốn chưa?

Vừa dứt lời cảm thấy không khí có chút không đúng, lập tức ngẩng đầu lên là khuôn mặt bất đắc dĩ cuả Tiêu Viêm, lại dời ánh mắt đi chỗ khác cuối cùng phát hiện ra bạch y tiểu cô nương với mái tóc bím màu tím.

Chớp mắt liên hồi nhìn bạch y tiểu cô nương, một lát sau từ tinh thần thanh tĩnh lại nhất thời nhảy dựng lên trên ghế tức giận nói:

- Ngươi tại sao lại đến đây?

Đặc biệt hơn nữa là khi hắn bắt gặp thứ đang được cầm trong tay tiểu cô nương.

- Ta đâu ngu ngốc đi tìm phiền toái, nơi này thức ăn có sẵn, dại gì mà không ăn? Cái lão già nhà ngươi nói nhảm nhiều quá, cẩn thận không ta đánh ngươi cho coi.

Há miệng thật to hung hăng cắn vào Kim Cương Bồ một cái như là một loại thị uy của tiểu cô nương hướng về Hách trưởng lão.

Bị bộ dáng kiêu ngạo của tiểu cô nương làm cho tức giận, vị trưởng lão luôn được các học viên tôn kính này cũng chỉ biết trợn mắt, nghiến răng. Nhìn biểu hiện này của ông ta coi bộ rất kiêng kị đối với tiểu cô nương.

- Ngươi nhanh lên một chút, ta còn muốn đem mấy đồ vật kia luyện chế, nếu còn trì hoãn nữa ta liền một hơi ăn ngươi.

Ánh mắt hướng về Tiêu Viêm , tiểu cô nương thanh âm có chút thúc giục nói.

Nhìn cái cách hai người nói chuyện với nhau, Tiêu Viêm đối với thân phận tiểu cô nương này càng trở nên mờ mịt, cười khổ một tiếng nói:

- Hách trưởng lão, đồ vật nọ ta đã lấy được, ông có thể kiểm tra một chút rồi đưa cho ta hai phần dược tài Long Lực đan ta sẽ giúp ông luyện chế.

Chậm rãi nghe Tiêu Viêm nói, sắc mặt Hách trưởng lão có hơi chút khẩn trương, từ trong nạp giới lấy ra số lượng lớn dược tài đặt lên bàn, thấp giọng nói:

- Ngươi như thế nào lại gặp phải nàng? Có bị sao không?

Nghe ngữ khí của hắn tựa hồ tiểu cô nương này không khác gì một loại ác ma ăn thịt người, mặc dù thật sự nàng ta cũng thường xuyên lấy khẩu khí ăn người để uy hiếp người khác. .

- Ta cũng không biết nữa.

Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu đem dược liệu trên bàn cất kĩ, rồi đem chuyện xảy ra lúc trước kể sơ qua một lược.

- Ách, ngươi thật đúng không may, ôi chao ta nói trước cho ngươi biết mà chăm sóc tiểu bà cô này cho tốt, đừng làm cho nàng tức giận, bằng không hậu quả rất đáng sợ đó.

Hách trưởng lão vỗ vỗ vai Tiêu Viêm có chút cảm khái nói.

Bị cử chỉ của Hách trưởng lão làm cho có chút mất tự nhiên, Tiêu Viêm nhịn không được nói:

- Nàng đến tột cùng là thứ người gì?

- Người? Ta có nói nàng là con người sao?

Đảo cặp mắt trắng dã, Hách trưởng lão bĩu môi nói.

- Nàng ta… không phải là người?

Trống ngực đập mạnh, mồ hôi lạnh trên trán Tiêu Viêm không biết chảy ra từ lúc nào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện