"Việc Tiêu gia tộc trưởng mất tích, đã truyền về gia tộc rồi." Lăng Ảnh nhìn Huân Nhi, cười khổ nói: "Bây giờ trong tộc hình như có chút rối loạn,Tiêu Chiến đã mất tích,nói không chừng mảnh “chìa khóa” tại Tiêu gia cũng mất tích theo luôn. Tiểu thư cũng biết cả gia tộc đối với vật đó coi trọng cỡ nào."
"Trong tộc đã phái người dò xét tung tích của Tiêu Chiến thúc thúc?" Huân Nhi nhíu chặt đôi mày ngài, một lát sau,đột nhiên hỏi.
"Đã bắt đầu tra xét, chẳng qua tạm thời vẫn chưa có tin tức, bí ẩn việc Tiêu Chiến mất tích, có lẽ chỉ có Vân lam Tông đại trưởng lão ngày đó truy giết hắn mới biết được, chẳng qua đáng tiếc rằng,dưới cơn phẫn nộ, Tiêu Viêm đã giết chết hắn." Lăng Ảnh lắc đầu, nói.
"Đối với Tiêu thúc thúc,Tiêu Viêm ca ca rất coi trọng, thế nên khi Tiêu thúc thúc bị Vân Lam Tông truy giết khiến cho mất tích, tự nhiên huynh ấy sẽ giận dữ mất đi lý trí." Huân Nhi thở dài một tiếng, ngay lập tức chuyển về chính đề: "Trước tiên nói về mệnh lệnh của phụ thân ta đi"
"Tộc trưởng đại nhân nói, nếu là tiểu thư vẫn không tìm được mảnh “chìa khóa”, phải ngay lập tức trở về, nếu chìa khóa đã mất tích cùng với Tiêu Chiến, vậy không cần tiếp tục lãng phí thời gian bên cạnh Tiêu Viêm thiếu gia. "Lăng Ảnh thấp giọng nói: "Tiểu thư. Ngài chậm chạp không chịu trở về, hơn nữa từ trước đến nay đều ở bên cạnh Tiêu Viêm thiếu gia, sợ rằng tộc trưởng cũng đã mơ hồ đoán được một chút, ngài ấy tựa hồ rất bất mãn với việc này. Một số trưởng lão trong tộc cũng có ý tứ như vậy, bọn họ cho rằng, Tiêu Viêm thiếu gia không xứng với tiểu thư."
Huân Nhi vẫn bình thản, gương mặt không thay đổi một chút nào, hồi lâu sau, nàng mới nhàn nhạt nói: "Có xứng hay không, sau này bọn họ tự nhiên sẽ biết."
"Nhưng bây giờ không đợi được sau này, ban đầu,lúc Tiêu Viêm thiếu gia rời khỏi Ô Thản Thành,ngài liền đợi hắn trở về,nhưng một lần chính là ba năm, trong thời gian này, bất mãn trong tộc càng ngày càng nhiều.Dù sao tầm quan trọng của tiểu thư đối với gia tộc cũng không phải các thiếu gia tiểu thư khác có thể so sánh. "Lăng Ảnh nhẹ giọng nói: " Thế nên lúc này, tộc trưởng đã hạ quyết định cuối cùng, nếu một tháng sau mà tiểu thư không về, gia tộc sẽ phái người đến.Chẳng lẽ tiểu thư định cho Tiêu Viêm thiếu gia ngay bây giờ tiếp xúc với gia tộc hay sao? Tiểu thư cũng biết, thực lực của Tiêu Viêm thiếu gia bây giờ,căn bản không đáng cho gia tộc để vào mắt."
Hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, Huân Nhi nắm chặt tay, quay về sau, hơi hơi gật đầu: "Ân, ta biết rồi."
Mặc dù nàng đã biết bộ phận “chìa khóa” của Tiêu gia nằm ở đâu, thế nhưng nàng cũng không nói ra,bởi vì nàng biết,nếu tin tức này truyền về gia tộc,Tiêu Viêm chắc chắn sẽ gặp họa sát thân.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà bình thản như nước của Huân Nhi, Lăng Ảnh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thân thể hơi động , liền hóa thành bóng đen, dung hợp vào trong hắc ám, cuối cùng hơi hơi nhúc nhích , rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Một lúc lâu sau khi Lăng Ảnh biến mất, Huân Nhi mới chậm rãi bước đến trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm vô tận, gương mặt bỗng hiện lên một chút khổ sở, nàng đối với tiềm lực củaTiêu Viêm, chưa từng có một chút hoài nghi, cho dù năm đó hắn từ thiên tài rơi xưống thành phế vật vẫn chưa gượng dậy nổi thì nàng vẫn như cũ tin tưởng hắn sớm muộn sẽ lại đứng trên đầu những kẻ khác, nhưng mà, thiên tài đối với thế lực khổng lồ làm kẻ khác luôn kinh sợ kia, vẫn như cũ chỉ là một giọt nước trong đại dương mênh mông, không thể làm bọn họ chú ý chút nào. Vô số năm truyền thừa, cỗ thế lực kia đã chứng kiến không biết bao nhiêu thiên tài vẫn lạc,thứ mà bọn họ quan tâm,chỉ là thành tựu hiện nay của ngươi ra sao mà thôi!
Tiêu Viêm,bây giờ là một gã đấu linh. Mặc dù hắn chưa đến hai mươi tuổi,nhưng điều này cũng không nói lên quá nhiều điều, dù sao trên con đường tu luyện, nguy hiểm trùng trùng, ai cũng không khẳng định cùng tin tưởng, Tiêu Viêm có thể chân chính trên con đường tu luyện, một đường thẳng tắp tới đỉnh phong, ngạo thị quần hùng. Thế lực cổ xưa kia quá mức khổng lồ, bởi vậy, trừ phi hắn đạt tới đỉnh phong, nếu không nói, thủy chung cũng chỉ là năm mươi bước cùng trăm bước, vẫn không có khác biệt gì quá lớn.
"Bọn họ không tin …" Khóe miệng nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng, Huân Nhi thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ta tin tưởng là được rồi."
Hôm sau, trải qua một đêm nghỉ ngơi , tinh thần của Tiêu Viêm lại trở nên hăng hái, chỉ dùng nửa giờ liền có thể luyện chế cho “Hắc Hỏa Linh Căn” cho Tử Nghiên, còn về Long Lực Đan của Lưu trưởng lão,cũng không có nói rõ thời gian, thế nên hắn tạm bỏ qua một bên.
Đi ra khỏi phòng, vừa mới tới đại sảnh, thân ảnh của Tử Nghiên tựa như quỷ mỵ xuất hiện ngay trước mặt,đem đôi mắt đen huyền ngước nhìn Tiêu Viêm.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, Tiêu Viêm dở khóc dở cười,đem bình ngọc trong tay đưa cho nàng.Nhìn bộ dáng mừng rỡ của nàng, hắn không khỏi cười khổ một tiếng ,tiểu cô nương này ,thực lực thì rất mạnh,nhưng tâm tính thì không có sai biệt với tuổi tác chút nào.
Nhận được đan hoàn nồng đậm năng lượng, Tử Nghiên cuối cùng cũng không có quấn lấy Tiêu Viêm nữa, chỉ là khi cầm lấy bình ngọc, thì cũng có chút ngượng ngùng lập tức rời đi, ngoan ngoãn ngồi yên một bên, bộ dáng khả ái ấy, làm cho Hổ Gia bên cạnh hận không thể đi tới cấu véo vài cái.
Trong đại sảnh lúc này, Huân Nhi, Hổ Gia, Ngô Hạo ba người đều có mặt, hôm nay Ngô Hạo cũng không vội vã đến cạnh kỹ tràng, đối với tính hiếu chiến của Ngô Hạo, cho dù là mấy người Tiêu Viêm cũng cảm thấy có chút đáng sợ.
Trong khi ăn bữa sáng, cùng mấy người Huân Nhi bàn bạc về tình hình của bàn môn, sau khi xác định hết thảy đều ổn thỏa, Tiêu Viêm lúc này mới thở dài một hơi, bất kể nói như thế nào, hắn thủy chung cũng là thủ lĩnh bàn môn , mặc dù hắn chưa từng phụ trách công việc, nhưng cũng chưa bao giờ phủ nhận thân phận chính mình.
Ăn xong bữa sáng, Tiêu Viêm vừa muốn đứng dậy, thì cửa phòng đã đóng đột ngột
mở ra, hóa ra là Lâm Diễm, người chưa vào mà tiếng đã vang trong đại sảnh.
"Tiêu Viêm, nghe nói ngươi đã trở về rồi? Ha ha, hôm nay có thời gian thì đến luận bàn một chút a? Mấy ngày nay tại cạnh kỹ tràng đánh mấy trận, chẳng đã tay tí nào, đám gan thỏ này, nhìn thấy ta đã bỏ chạy."Lâm Diễm,thân mặc trường bào, nghênh ngang đi vào, cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt bất đắc dĩ của mấy người Tiêu Viêm. Hắn đi thẳng tới bên bàn, tiện tay lấy cái bánh bao cắn một miếng, hồ hởi nói.
"Di, tiểu nha đầu này là ai … Phụt! …"Đang nhai bánh bao,Lâm Diễm cũng không để ý tới Tiêu Viêm mấy người, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng sang Tử Nghiên bên cạnh, vừa mới cười hỏi một tiếng, ngay lập tức, dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người Huân Nhi, khuôn mặt liền cứng lại, bánh bao trong miệng phụt thẳng ra. Một lát sau, giống như bị điện giật vậy, hắn liền vội vàng lui về sau với vẻ mặt kinh hãi.
"Ngươi … ngươi như thế nào ở chỗ này?"Âm thanh bén nhọn đủ để giết người truyền ra từ miệng Lâm Diễm.
Nhìn được biến hóa đột ngột của Lâm Diễm; Huân Nhi, Hổ Gia, Ngô Hạo ba người đều có chút không minh bạch, chỉ có Tiêu Viêm rõ ràng, người này chắc cũng nhận ra được Tử Nghiên.
"Việc gì ngươi phải hô to thế chứ?" Ôm chặt lỗ tai,Tử Nghiên quay sang bộ mặt kinh hãi của Lâm Diễm, cực kỳ bất mãn nói lại. Nuốt một ngụm nước miếng, Lâm Diễm nhìn thấy Tử Nghiên không có gì cử động nào đặc biệt, lúc này mới hơi yên tâm một chút, tránh xa bàn lớn giữa đại sảnh, nhẹ nhàng cẩn thận đi tới phía sau mấy người Tiêu Viêm, thấp giọng hỏi: "Cho ta biết, người này như thế nào lại ở chỗ này? Các ngươi không có việc gì chứ?"
"Rất tốt." Tiêu Viêm xoa tay, cười nói.
Nhìn Tiêu Viêm bình thản, Lâm Diễm không nhịn được trợn ngược hai mắt: "Ngươi biết thân phận của nàng sao?"
"Ân." Tiêu Viêm cười cười, đi tới bên cạnh Tử Nghiên, xoa nhẹ đầu nàng, cười nói: "Một tiểu cô nương rất đáng yêu."
"Đáng yêu …" Khóe miệng co quắp lại, Lâm Diễm thầm nghĩ nếu ngươi có thể nhìn thấy cường bảng đại tái lần trước, tất cả người đối đầu với ma nữ này đều có một kết quả thê thảm, thì có lẽ ngươi sẽ không như bây giờ đâu.
“Ta ăn xong rồi, hừ, đi đây.”Đem bữa sáng trong tay nhét hết vào miệng , Tử Nghiên nghoe nguẩy cái đầu, đem cái tay của Tiêu Viêm hạ xuống, quay về Lâm Diễm hừ một tiếng, lúc này mới quay ra cửa lớn bước đi, lúc ra đến cửa, còn quay đầu lại nói với Tiêu Viêm: "Nhớ kỹ giao dịch của chúng ta nha, còn nữa, ta nhìn ngươi thấy thuận mắt, có ai khi dễ ngươi, cứ tới tìm ta, giống như kẻ bên cạnh ngươi, ta một quyền một tên."
Nói xong, tiểu cô nương đắc ý giơ lên nắm tay nhỏ, sau đó lắc lắc đuôi tóc,nháy măt biến mất trong tầm mắt của mấy người Tiêu Viêm.
"Ta kháo, Tiêu Viêm ngươi khi nào lại biết được tên man lực vương này vậy?"Đến khi Tử Nghiên biến mất, Lâm Diễm mới hoàn hồn, một quyền nện ở trên vai Tiêu Viêm, kinh ngạc nói.
"Không nghĩ tới 'Cường Bảng' đệ nhất khủng bố theo lời ngươi, dĩ nhiên sẽ là một tiểu cô nương như vậy." Tiêu Viêm cười lắc đầu, hài hước nói. Bị Tiêu Viêm cười nhạo môt trận, khuôn mặt Lâm Diễm có chút ửng đỏ, hừ hừ một tiếng nói: "Có quái vật này bảo vệ ngươi, ngươi còn sợ gì Liễu Kình nữa, cái tên kia nhìn thấy nàng, cũng chỉ có thể đi đường vòng thôi."
"Ta lại cần đến một tiểu cô nương chống đỡ sao?" Tiêu Viêm cười lắc đầu, hắn là một đại nam nhân, hoàn toàn không nghĩ tới dựa vào một tiểu cô nương mà diệu võ dương oai.
Cười cười vỗ vỗ vai Lâm Diễm, Tiêu Viêm vừa muốn nói tuêps, đột nhiên truyền tới mấy tiếng gõ cửa dồn dập, ngay khi Huân Nhi vừa cất tiếng, liền vội vã xông vào.
"A Thái? Làm sao vậy?" Nhìn nam tử vừa đến đang thở hồng hộc, Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên cất tiếng hỏi.
"Hắc hắc, thủ lĩnh,có chuyện của ngươi." A Thái gãi đầu, nói: "Ngày hôm qua người của ta đi ngoại viện một chuyến, bỗng nghe nói có người đang vội vã tìm kiếm ngươi."
"Ồ? Ai vậy?" Nao nao, Tiêu Viêm nhíu mày hỏi .
"Hình như người đó gọi là Tiêu Ngọc, nàng còn nói nàng là tỷ tỷ của ngươi." A Thái nói: "Nhìn sắc mặt của nàng hình như đúng là có việc gấp, nội viện không cho phép ngoại viện đệ tử tiến vào, vì vậy nàng xin ta đến thông báo một tiếng, cho ngươi biết rằng: “bất luận như thế nào, ngươi nhất định phải đi ngoại viện một chuyến."
Sắc mặt hơi đổi, đối với Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm hiểu rất rõ, nếu thực không có đại sự, nàng sẽ không lo lắng như vậy, nhưng ở trong ngoại viện, có thể xảy ra chuyện gì?
Đi qua đi lại mấy bước, Tiêu Viêm cuối cùng cũng không nhịn được, quay người đi thẳng ra cửa, trầm giọng nói: "Đi!"