Đấu Phá Thương Khung

Bại


trước sau



Nghe được Tiêu Viêm nói thế, Cổ Hà nhất thời cười nhạt. Tử hỏa trường kiếm trong tay bị chặn lại dĩ nhiên cũng theo đó tiêu tán. Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm nói: “Ta ngược lại muốn nhìn xem trong vòng hai chiêu ngươi làm thế nào để có thể đánh bại ta.”

Tiêu Viêm cười, đấu khí trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, từng đợt từng đợt lực lượng hùng hồn tràn ngập mỗi một ngõ ngách trong thân thể. Loại trạng thái này hầu như khiến Tiêu Viêm trong lúc giở tay nhấc chân đó là có thể bộc phát lực lượng cực kỳ kinh khủng.

Đối với trong cơ thể Tiêu Viêm đột nhiên cuộn trào lên mãnh liệt đấu khí, Cổ Hà cũng phát hiện, lập tức sắc mặt hơi ngưng trọng. Đấu khí trong cơ thể cũng bắt đầu toàn lực khởi động. Tại đây, dưới sự chú ý của các cường giả đến từ bốn phương tám hướng ở Gia Mã đế quốc, nếu hôm nay hắn thật sự bại trong vòng mười chiêu với Tiêu Viêm thì khi đó danh vọng của hắn sẽ bị đả kích có chút nghiêm trọng. Hơn nữa quan trọng nhất chính là hắn sẽ mất hết mặt mũi ở trước mặt Vân Vận. Chuyện này đối với hắn mà nói tuyệt đối là không thể khoan nhượng được. Vì vậy, cho dù là đem hết toàn lực cũng nhất định phải đỡ được công kích tiếp theo của Tiêu Viêm.

Trong lòng quyết tâm, trong mắt Cổ Hà cũng là xẹt qua một đạo lệ mang. Năm ngón tay gấp lại hình thành một cái trảo hình kỳ dị, trong lòng bàn tay tử sắc hỏa diễm như ẩn như hiện tựa hồ như chuẩn bị cái gì.

Trên bầu trời hai người đột nhiên đều lâm vào yên lặng khiến cho toàn trường chú ý. Nhất là những người thực lực không kém đều có thể cảm thụ được cỗ đấu khí dâng trào càng thêm hùng hồn trong cơ thể hai người. Hiển nhiên có thể nhận thấy rõ ràng, một đợt giao tranh kế tiếp sợ rằng sẽ kịch liệt trước đó chưa từng có. Mà một lần này cũng sẽ làm sáng tỏ hôm nay, đến cuối cùng là Tiêu Viêm cuồng vọng vô tri hay là thực lực bản thân của Cổ Hà kém cỏi.

Cảm thụ được từng đợt chấn động hùng hồn dũng mãnh phát ra từ hai người trên bầu trời kia, không ít người đều trở nên yên lặng, sắc mặt cũng một mảnh ngưng trọng chờ đợi. Đấu Hoàng cường giả mạnh mẽ va chạm như thế này tại Gia Mã đế quốc cũng khó có thể nhìn thấy !

Phía trên Hỷ đài, Vân Sơn yên ổn ngồi trên thủ tọa, ngón tay khô héo nhẹ nhàng gõ vào lưng ghế dựa. Con ngươi híp lại cũng tập trung vào hai ngươi trên bầu trời. Lấy nhãn lực phong phú của hắn tự nhiên là có thể từ sự giao phong như như chớp lúc trước của hai người mà nhìn được ra đẳng cấp Tiêu Viêm kỳ thực vẫn còn chưa chân chính đột phá tới Đấu Hoàng.

Có thể bởi vì công pháp cùng với những nguyên do khác mà sức chiến đấu của hắn lại đủ để có thể so với Đấu Hoàng cường giả. Nhưng mà chỉ bằng vào điều này mà muốn trong vòng mười chiêu đánh bại Cổ Hà không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Lúc đầu ở đế đô có thể đánh chết nhiều cường giả của Vân Lam Tông như vậy hẳn là có thêm sự trợ giúp của cái linh hồn thể gọi là Dược Trần trong cơ thể hắn.

Còn tưởng sau một năm có thể có bao nhiêu tiến bộ, hóa ra vẫn chỉ có thể mượn lực lượng của người khác. Thật đúng là đã đánh giá cao hắn rồi! Khóe miệng nhếch lên một mạt âm lãnh cùng khinh thường. Trong mắt Vân Sơn hiện lên sự lạnh lẽo, thấp giọng nói: “Nếu như bản lĩnh của ngươi chỉ có như thế này. Bản tông không thể không nói cho ngươi. Kết cục lúc này đây của ngươi sẽ so với ba năm trước càng thêm thê thảm."

Đối với lời nói nhỏ của Vân Sơn, Tiêu Viêm tất nhiên là không nghe thấy. Vào lúc đấu khí trong cơ thể càng thêm dâng trào, hắn cũng chậm rãi mở đôi mắt đang khép hờ, ánh mắt nhìn về phía Cổ Hà nghiêm chỉnh chờ đợi cách đó không xa, nhàn nhạt cười. Phía trên lòng bàn chân đột nhiên hiện lên một tầng ánh sáng bạc rực rỡ.

Theo ánh sáng bạc hiện lên, thân ảnh của Tiêu Viêm trong nháy mắt rung lên, quỷ dị biến mất trong một tiếng sấm trầm thấp.

Thân ảnh Tiêu Viêm đột ngột tiêu thất làm cho toàn trường kinh hô. Vẻ mặt của đông đảo cường giả đều khiếp sợ. Bọn họ đều phát hiện thân ảnh Tiêu Viêm biến mất mà bọn họ dĩ nhiên không có một chút cảm ứng nào cả. Tốc độ như vậy quả thực đáng sợ giống như quỷ mị khó lòng phòng bị.

Cũng trong lúc này, lông mày của Vân Sơn cũng hơi giật giật. Tốc độ mà Tiêu Viêm bày ra làm cho hắn giật mình.

Đối với Tiêu Viêm đột nhiên biến mất, khẩn trương nhất tự nhiên là Cổ Hà. Bất quá kinh nghiệm chiến đấu của hắn không ít, bởi vậy sau một thoáng cả kinh thì linh hồn lực lượng cũng nhanh chóng từ mi tâm khuếch tán ra. Linh hồn nhận biết lực giống như mạng nhện giăng đầy một vùng trời.

“Đi ra cho ta!”

Linh hồn nhận biết vừa sử dụng ra, Cổ Hà cười nhạt một tiếng. Đôi cánh tử hỏa ở phía sau rung lên, thân mình nhanh như chớp bắn mạnh về một nơi cách đó không xa ở phía trước người. Kình phong bén nhọn trên đôi tay gấp lại thành trảo mơ hồ đợi phát

Song trảo sắc bén hung hăng chụp vào một nơi nào đó trong không gian. Nhưng mà trảo phong còn chưa tới, không gian đã hơi ba động. Một thânhắc bào quỷ dị xuất hiện.

Hắc bào vừa hiện lên, hai tay đã kết ra một đạo Thủ ấn kỳ dị, mồm miệng cũng như ếch xanh phùng má. Hình dạng như thế khiến cho Cổ Hà lộ vẻ sợ hãi cả kinh, muốn lắc mình tránh lui. Trong mắt Tiêu Viêm xẹt qua một đạo lãnh ý, một cỗ đấu khí hùng hồn tụ tại yết hầu bỗng nhiên chợt hét ra.

Sư tử hổ báo toái kim ngâm!

“Hống!”

Thanh âm hổ rống giống như kinh thiên phích lịch bỗng nhiên vang vọng trên bầu trời. Trong giây lát bạo phát ra sóng âm kinh khủng khiến cho vô số cường giả không kịp phòng ngự, hai tai choáng váng.

Mà những đệ tử thực lực yếu kém của Vân Lam Tông thì đầu óc mê muội, có người còn trực tiếp bị chấn đến hôn mê bất tỉnh. Tại thời điểm sóng âm cuồng mãnh bất thình lình nổ vang, Cổ Hà ở gần trong gang tấc bị ảnh hưởng mạnh nhất. Bởi vậy, mặc dù hắn có thực lực mạnh mẽ nhưng thời khắc này cũng có chút thất thần.

Thất thần chỉ trong chốc lát cũng đủ làm cho đấu khí trong cơ thể bị lâm vào kiềm hãm.

Loại
thất thần này chỉ duy trì khoảng một cái hô hấp thì Cổ Hà đã nhanh chóng hòan hồn. Ngay sau khi hòan hồn, chuyện thứ nhất Cổ Hà làm đó là điên cuồng thôi động đấu khí trong cơ thể sau đó dũng mãnh như thủy triều hướng đến song trảo. Hắn rất rõ ràng trong lúc cường giả giao tranh, chỉ thất thần chốc lát cũng sẽ dẫn đến kết quả thắng bại.

Mà lấy nhãn lực cùng tâm kế của Tiêu Viêm tất nhiên là không có khả năng tùy tiện buông tha cho loại sơ hở này. Vì thế chuyện đầu tiên hắn làm sau khi hoàn hồn là liều mạng một phen.

Bởi vì từ trước đã sớm có sự chuẩn bị nên lúc này đây triệu hoán đấu khí gần như là ngay lập tức. Ngay lập tức song trảo của Cổ Hà đã được bao phủ một lớp tử sắc hỏa diễm cực kỳ dày đặc. Hỏa diễm bốc lên, cuối cùng hội tụ thành một con ưng tím cực kỳ to lớn, mơ hồ trong đó còn có tiếng ưng kêu truyền ra.

Tại lúc tử sắc hỏa diễm trong lòng bàn tay Cổ Hà ngưng tụ thành hình thì một kích cuối cùng của Tiêu Viêm cũng nhanh chóng hoàn thành. Lục sắc hỏa diễm bao quanh trên song quyền cùng thân thể, hừng hực thiêu đốt. Lực lượng của Lưu ly liên tâm hỏa tại giờ phút này hoàn toàn hiện ra.

“Tử ưng phần !”

Cảm thụ được năng lượng kinh khủng ngưng tụ phía trên nắm tay của Tiêu Viêm, Cổ Hà quát ra một tiếng chói tai. Tử ưng phí trên song trảo trong nháy mắt bành trường, hóa thành một thân ảnh khổng lồ bao trùm thân ảnh của Cổ Hà. Chợt tiếng ưng đề vang lên, đôi cánh to lớn rung lên, Cổ Hà một trảo hung hăng đánh tới Tiêu Viêm phía xa xa.

Song trảo đi qua, không gian kịch liệt chấn động, giống như gợn nướckhông ngừng khuếch tán.

Trong mắt Tiêu Viêm hỏa ưng to lớn nhanh chóng phóng đại. Sau nháy mắt, thân hình Tiêu Viêm cuối cùng cũng có hành động. Dưới sự công kích cường hãn đến trước mặt, hắn lui lại nửa bước, cổ chân hơi nhích, lục sắc hỏa diễm phía trên song quyền đột nhiên bắt đầu áp súc một cách nhanh chóng.

Chỉ trong mấy cái hô hấp, bích lục hỏa diễm vốn cực kỳ sáng ngời đã bị áp súc thành một tầng giống như niêm dịch, thậm chí có điểm còn như rắn lại. Tầng vật chất kỳ dị này cũng giống như niêm dịch bích lục bao quanh nắm tay của Tiêu Viêm.

Liếc mắt nhìn niêm dịch dị dạng xuất hiện do Lưu Ly liên tâm hỏa cực độ áp súc, Tiêu Viêm hít sâu một hơi. Đây là hắn ngẫu nhiên mới phát hiện loại đặc thù vật chất này. Loại vật chất do Lưu Ly liên tâm hỏa áp súc ra có thể ở trong nháy mắt đem lực lượng của nó bạo phát hoàn toàn.

Bất quá loại này áp súc cũng không dễ dàng. Lấy năng lực hiện giờ của Tiêu Viêm cũng chỉ có thể miễn cường đem nắm tay của mình bao trùm. Nếu là muốn bao trùm toàn thân thì không biết là cần đạt tới mức độ nào. Nếu thật sự có thể làm được như thế sợ rằng Tiêu Viêm tùy ý xông tới cũng đều mang theo lực phá hoại đáng sợ.

Ngẩng đầu nhìn tử ưng khổng lồ kia đã gần trong gang tấc, Tiêu Viêm cười cười nhìn về phía Cổ Hà sắc mặt lạnh lùng đang ở trong tử ưng. Chợt năm ngón tay nắm chặt, nắm tay được bao phủ bởi niêm dịch xanh biếc không hề hoa lệ ngay lập tức đập tới tử ưng khổng lồ kia.

Một quyền này không có nửa phần kỹ xảo đáng nói. Dưới con mắt nhìn chằm chằm của vô số người, cái này cứ như là Tiêu Viêm giơ lên nắm đấm, lấy một loại tư thái không sợ chết chính diện va chạm cùng tử ưng khổng lồ do Cổ Hà biến ra.

Loại va chạm trực tiếp không hề cân sức làm vô số ngươi âm thầm lắc đầu. Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, quá mức hấp tấp.

Mà đối với loại va chạm này, ngay cả Vân Vận cũng nhịn không được cắn chặt môi đỏ mọng, cánh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng rung lên trong tay áo. Một kích này của Cổ Hà ngay cả nàng cũng cảm thấy một loại áp bách khó có thể nói rõ.

Khác với ánh mắt tiếc nuối của toàn trường, từ đầu đến cuối Vân Sơn vẫn cười nhạt, ánh mắt nhìn đến tầng niêm dịch hơi mỏng màu bích lục bao quanh nắm tay của Tiêu Viêm liền hiện lên một chút ngưng trọng.

Hắn không ngờ rằng thực lực của Tiêu Viêm ngay cả Đấu Hoàng cũng không đến cư nhiên có thể mang năng lượng áp súc đến mức độ như thế này. Dưới sự chú ý của những ánh mắt xung quanh, nắm tay không được tính là cường tráng của Tiêu Viêm rốt cục cũng va chạm với cự ưng do Cổ Hà biến ra. Giây lát, khắp nơi đều lâm vào yên tĩnh.

“Một chiêu cuối cùng!”

Tại lúc quyền trảo va chạm, Cổ Hà thấy Tiêu Viêm mở miệng cùng với một tia cười lạnh trên khóe miệng. Mơ hồ trong lúc đó hắn nghe thấy được lời nói từ trong miệng, truyền ra lời nói.

Lời nói vừa hạ xuống, Cổ Hà còn không kịp có một chút phản ứng. Trong giây lát, một cỗ năng lượng kinh khủng uy áp linh hồn dũng mãnh như thủy triều từ trong nắm tay của Tiêu Viêm toát ra.

Cỗ lực lượng đáng sợ này cho dù lấy năng lực của Cổ hà cũng đột nhiên lui lại.

“Oành!”

Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa như sấm kêu vang vọng trên bầu trời. Cho dù là ở ngoài trăm dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện