Âm thanh bình thản đó vang vọng quanh quẩn hồi lâu trên giáo trường rồi mới tắt hẳn. Những tiếng la hét ồn ã cũng im ắng hoàn toàn, mọi người vội vàng đảo mắt nhìn khắp xung quanh, tâm tình ai nấy đều loạn động cả lên.
Lúc âm thanh kia vừa vang lên, sắc mặt Hách gia chủ đã khẽ biến đổi, giọng điệu của đối phương không một chút khách khí khiến lão hừ lạnh một tiếng, nhưng bàn chân vẫn không dẫm xuống mà chầm chậm thu về, trầm giọng: "Không biết là vị bằng hữu nào đến đây, có điều đây là việc của Hách gia, xin các hạ vui lòng không nhúng tay vào!"
Lão vừa nói, cũng vừa quét mắt một lượt xung quanh, nhưng khiến cho lòng hắn thót một cái vì hắn đã để tâm tìm kiếm vẫn không thấy bóng dáng một ai khác lạ cả.
"Lão tìm ta à?" trong lúc Hách gia gia chủ còn đang ngơ ngẩn nhìn quanh, thì bỗng một đạo âm thanh như sấm xuân vang rền xa xa từ chân trời truyền lại, đồng thời một bóng hắc ảnh nhanh như quỉ mị đột nhiên hiện lên tại giáo trường, cười nhạt nhìn lão.
Sự xuất hiện quỉ dỉ bất ngờ như vậy đủ khiến cho đồng tử của Hách gia gia chủ co rút lại. Tốc độ như vậy… Ánh mắt lão từ từ chuyển động dời lên trên khuôn mặt của người mới tới, nhất thời ngẩn ra. Niên kỉ quá trẻ, ngoài dự liệu của hắn rồi.
Ngỡ ngàng nhìn người vận hắc bào đó mà trong lòng Tạp Cương mừng như điên dại, sắc mặt trắng bệch thoáng chút hồng hào, cố gắng chống tay định đứng dậy, nhưng vì thương thế quá nặng không thể làm gì hơn.
Tạp Cương khẽ động đậy lại khiến cho đám người Huyết Chiến dong binh đoàn tiếp tục xao động, đồng thời đưa mắt đầy hiếu kỳ nhìn hắc bào nhân, đa số bọn họ đều nghe được, trận chiến lần trước, dong binh đoàn sở dĩ còn tồn tại đến giờ, chính là nhờ sự hỗ trợ của vị trẻ tuổi thần bí này.
"Hắn đó là vị Tiêu Viêm tiên sinh thần bí mà ngươi nói a?" gã trung niên nhân khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt đầy vẻ kinh dị nhìn tới bóng lưng hắc bào nhân kia, nói khẽ với Linh Nhi lúc này mặt mày hớn hở vui sướng vô cùng.
"Vâng!" Linh Nhi gật đầu lia lịa, nhìn không chớp mắt vào bóng áo đen nọ, từ khi y xuất hiện, sinh cơ tưởng chừng như đã tuyệt bỗng lại le lói trong lòng cô bé. Cũng không hiểu tại sao, với người thanh niên vốn chẳng quen biết nhiều này, lòng cô lại tràn đầy tin tưởng.
"Quả thật trẻ tuổi a!" gã trung niên nhìn thấy một bên mặt của Tiêu Viêm, không khỏi hạ giọng thì thào.
"Người ta còn trẻ thì dĩ nhiên tuổi phải trẻ rồi. Có liên quan gì thực lực mạnh yếu chứ!" Linh Nhi bĩu môi, rõ ràng bất mãn với gã trung niên về chuyện đi so niên kỷ với thực lực.
Gã trung niên đành cười khổ, hắn dĩ nhiên hi vọng hắc bào thanh niên này thực lực càng mạnh càng tốt, nhưng mà gì cũng phải nhìn vào thực tế mà nói, như Hách gia gia chủ có thể đạt thực lực bây giờ không biết phải tu luyện mất bao nhiêu năm, mà xem người thanh niên này, có tính gian thêm cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, thời gian tu luyện như thế ..ôi..!
Không để ý tới đám người Huyết Chiến dong binh đoàn đang xì xào to nhỏ kia, vị Hách gia gia chủ từ khi Tiêu Viêm sau khi xuất hiện, đã âm thầm dò xét hắn, nhưng nhìn thế nào cũng không ra thực lực nông sâu, có điều với tốc độ như vừa rồi, đã khiến hắn có chút kiêng kị, nếu không, đã lập tức động thủ đập chết hắn rồi!
Mặc Hách gia gia chủ ý niệm trong đầu thay đổi liên tục, Tiêu Viêm sắc mặt như cũ vẫn không hề bận tâm, cúi người xuống nâng Tạp Cương dậy, đem một viên đan dược nhét vào mồm y, cau mày cười nhạt, lão già này hạ thủ không chút nương tay a...
Nuốt xuống đan dược kia, nét hồng trên mặt bây giờ vì kích động mà đậm hơn. Tay hắn nắm chặt áo bào của Tiêu Viêm, môi nhợt nhạt run rẩy, như quá khẩn trương mà một lời nói hoàn chỉnh cũng không thốt ra được.
Tiêu Viêm phất phất tay, hướng về phía Tạp Cương mỉm cười, nhẹ giọng: "Tạp Cương đại thúc, yên tâm đi, từ lúc này Huyết Chiến dong binh đoàn trời có sập cũng chẳng thêm chút thương vong nào nữa đâu."
"Hắc, khẩu khí thật rất lớn a! Các hạ cuối cùng là thần thánh phương nào? Việc hôm nay không nhúng tay vào không được hay sao?" nghe vậy, Hách gia gia chủ đứng một bên cười nhạt, đồng thời bọn hộ vệ Hách gia bắt đầu lăm lăm vũ khí cầm tay, sát ý nồng đậm dâng lên.
Cảm nhận bầu không khí xung quanh có chút nặng nề, Huyết Chiến dong binh đoàn ai nấy đều vô cùng căng thẳng. Uy danh của Hách gia gia chủ quá lớn, trấn áp bọn họ không ít, thậm chí thấy lão giận dữ, một số người không rét mà run.
Nhưng cục diện đã đến mức này, bọn họ trong lòng chỉ thầm cầu nguyện, mong sao vị thanh niên thần bí này có đủ thực thực chống đỡ lại Hách gia gia chủ, nói cách khác, họ đều sợ rằng, hôm nay không riêng gì Huyết Chiến dong binh đoàn gà chó không còn, mà chính thanh niên kia cũng phải chịu liên lụy rồi.
"Ngươi đối với Hỏa Liên Bình do ta chế tạo này cảm thấy hứng thú à?" Cũng không để ý những ánh mắt lạnh lẽo xung quanh, Tiêu Viêm chỉ liếc mắt nhìn cái hố toang hoác đằng kia, cười khẽ.
Vừa nghe, Hách gia gia chủ sắc mặt liền biến đổi. nhịn không được mà thất thanh: "Vật đó do ngươi tạo ra sao?"
Tiêu Viêm gật nhẹ.
Thấy vậy, Hách gia gia chủ cũng không giấu diếm vẻ tham lam, chỉ vào đám người đang quì dưới giáo trường cười cười âm hiểm: "Ngươi muốn cứu bọn họ không?"
Tiêu Viêm cũng cười, thoáng lướt nhìn đám Huyết Chiến dong binh đoàn lúc này đều tỏ vẻ tha thiết cầu khẩn tới hắn, lại gật đầu.
"Vậy ngươi có thể cứ một mạng kia đổi lấy một cái gọi là Hỏa Liên Bình hay không?" Hách gia gia chủ nhếch mép xuất ra một điệu cười đầy vẻ con buôn, chậm rãi từng từ một.
Lúc nãy nhìn qua, Tiêu Viêm cũng ước chừng số tù nhân Huyết Chiến dong binh đoàn cùng gia quyến này phải hơn bốn năm trăm người, như vậy phải xuất ra hơn bốn năm trăm Hỏa Liên Bình a, hắn khẽ tấm tắc, lão gia hỏa này, khẩu vị cũng quá lớn nha...
"Thế nào hả?" Nhìn thấy động tác
của Tiêu Viêm, Hách gia gia chủ mặt cười nhưng tâm dần lạnh lẽo lại.
"Không ổn cho lắm." Tiêu Viêm mỉm mỉm, bật ra một câu, làm cho sắc mặt Hách gia gia chủ chợt cứng lại, mà đám người Huyết Chiến dong binh đoàn thì xám xịt hẳn, kỳ vọng trong lòng bỗng biến mất tăm.
"Đã thế, mời các hạ đi cho. Tuy lão phu biết ngươi không tầm thường, nhưng Hách gia bọn ta, cũng không phải không có tên tuổi, còn muốn đối địch với bọn ta, sợ rằng ngươi lành ít dữ nhiều đó nha." Hách gia gia chủ lạnh nhạt cười, nếu không phải hắn có chút cố kỵ với gã thanh niên bí ẩn này, có lẽ đã sớm mạnh mẽ động thủ đem gã bắt lại, giam vào trọng địa gia tộc mà từ từ khai thác cho ra phương pháp chế tạo Hỏa Liên Bình rồi.
"Bây giờ ta đếm mười tiếng, cút khỏi Thanh Sơn trấn, có khi ta xem như không có chuyện gì xảy ra." Không thèm nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hách gia gia chủ, Tiêu Viêm cực kỳ chậm rãi đếm.
Nghe vậy, không riêng Hách gia gia chủ cười khan một trận, mà bọn hộ vệ Hách gia bên cạnh cũng ha hả rộ lên, tên tiểu tử này, đừng nói là kẻ ngu ngốc đến điên khùng chứ? Dám dùng ngôn ngữ cuồng vọng đến thế trước mặt một Đấu Vương cường giả sao!"
"Nhiều năm lắm rồi, ngươi là người thứ nhất dám nói chuyện như vậy với Hách gia ta đó. Quả thật thiếu niên bây giờ hậu sanh khả úy nha!" Hách gia gia chủ chậm rãi thu liễm giọng cười, hung quang lóe sáng trong mắt không hề giấu diếm.
Thấy thế, Tiêu Viêm chỉ còn biết than nhẹ, chậm rãi lắc đầu, "Hảo nhân" như lão này, trên thế giới này sao mà nhiều vậy...
Bàn tay hắn từ từ nâng lên, thẳng đến hướng khóe miệng còn lưu lại vẻ cười khẩy của Hách gia gia chủ, đôi mắt Tiêu Viêm hơi híp lại, áo choàng không gió mà lay động, đấu khí ào ạt dũng động dâng trào trong cơ thể không thèm che giấu nữa, từng đạo đấu khí như vòi rồng lấy Tiêu Viêm làm trung tâm như mạng nhện lan tỏa khắp giáo trường.
Tiêu Viêm hôm nay, đã trong giai đoạn đột phá Đấu Vương đỉnh phong, nên thời khắc này, ba động đấu khí trong cơ thể của hắn là cuồng loạn kịch liệt nhất, tâm tình hắn vừa chuyển đổi, đấu khí bên trong liền hùng hồn bức bách phá thể chui ra, không thua kém gì đấu khí của một Đấu Hoàng cường giả.
Cỗ đấu khí này vừa xuất đã bàng bạc bao phủ toàn bộ giáo trường, kể cả Hách gia gia chủ lúc này, và mọi người ở đây, khuôn mặt đều bị Tiêu Viêm làm cho kinh hãi mà chấn động... khí thế… vậy, đừng nói là đã vượt xa Đấu Vương chứ!
Thân thể Hách gia gia chủ bị luồng đấu khí cuồn cuộn này chấn lui liên tiếp mấy chục bước chân mới miễn cưỡng trụ lại được, mặt mày trắng bệch ra, nét cười trên miệng biến đâu mất tiêu. Lão nghĩ cũng nghĩ không ra, gã thanh niên tuổi không quá đôi mươi này, thế nào lại là một cường giả cấp bậc Đấu Hoàng cơ chứ!
Yết hầu nuốt xuống một ngụm nước bọt, Hách gia gia chủ trong lòng âm thầm phát lãnh, không ngờ chỉ đi kiếm một cái dong binh đoàn nho nhỏ gây sự, lại đụng đến nhân vật khủng bố tầm cỡ thế này.
Đám Tạp Cương, Linh Nhi lúc này há hốc mồm miệng, nhìn hắc y thiếu niên áo choàng không gió mà phần phật bay đứng cách đó không xa, dưới áp lực của hắn đấu khí bọn họ giống như đã tắc nghẽn không thể lưu thông.
Hách gia gia chủ kinh hãi một, bọn họ kinh dị mười, bởi bọn họ cũng đều biết, mới vài năm trước thôi, gã hắc bào thanh niên này cũng chỉ là một Đấu sư, Đấu giả nho nhỏ mà thôi, nhưng mà hôm nay... lại có thể đứng ngang hàng cùng với những cường giả đỉnh cấp trong đế quốc mà phân cao thấp, tốc độ tu luyện như thế có quỉ mới tin, hắn chẳng lẽ... không phải là người sao!
Mà gã trung niên của Huyết Chiến dong binh đoàn cũng đồng dạng ngây ngốc trợn mắt mà nhìn hắc y nhân sừng sững trước mắt, phải một lúc sau mới kịp mừng như điên dại, Huyết Chiến dong binh đoàn a, được cứu rồi!
Hách gia gia chủ đấu khí trong cơ thể liên tục tuôn ra, nỗ lực chống chọi lại áp bách đến từ Tiêu Viêm, ánh mắt chằm chằm nhìn không lìa khỏi khuôn mặt trẻ trung đầy vẻ thản nhiên kia, mà trong lòng như đại dương nổi bão tố phong ba. Đế Quốc này, từ bao giờ lại xuất hiện ra một tên Đấu Hoàng măng tơ như vậy?
Ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, thân thể lão chợt cuồng biến, chấn động kịch liệt, lão nhớ tới một sự kiện vang dội trước đó không lâu, trận đại chiến thảm liệt kinh hoàng thay đổi thế cuộc trên Đế quốc ai nấy đều biết, mà nhân vật trung tâm gây nên toàn bộ biến động đó, là một gã hắc bào thanh niên vô cùng trẻ tuổi....
Nghĩ đến đây, đồng tử lão co rụt lại, tay chân toát mồ hôi lạnh, âm thanh líu nhíu bởi vì kinh hãi dị thường sắc nhọn, the thé:
"Người là Viêm Minh minh chủ, Tiêu Viêm!?"
Âm thanh hớt hãi léo nhéo của Hách gia gia chủ tuyệt đối không nghi ngờ gì giống như sấm động giữa trời quang, khiến toàn bộ những người có mặt trên giáo trường bị chấn kinh, ánh mắt đều mơ hồ, đờ dại...