Bàn tay nhẹ kéo áo choàng màu đen, mục quang Tiêu Viêm nhẹ nhàng nhìn lướt qua vẻ mặt cười gượng Mạc Thiên Hành, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Mạc tông chủ. Ngài không phải chướng mắt với Đấu Tông Đan của tại hạ sao?"
Nghe vậy, Mạc Thiên Hành không khỏi xấu hổ cười. Hắn biết đây là Tiêu Viêm đối với thái độ của hắn trong phòng đấu giá có chút canh cánh trong lòng, lập tức cười khổ nói: "Nham Kiêu tiên sinh, việc này lão phu cũng không biết phải làm sao a. Loại chuyện này, bình thường đều do trưởng lão trong tông thương thảo, bọn hắn khăng khăng cảm thấy vật của Ưng Sơn lão nhân thích hợp với Hắc Hoàng Tông ta, lão phu cũng không thể khư khư cố chấp a."
Đối với lí do thoái thác của Mạc Thiên Hành lần này, Tiêu Viêm cũng từ chối cho ý kiến, đối với địa vị của người trước mặt này tại Hắc Hoàng tông cơ hồ là nhất ngôn cửu đỉnh (một lời nặng như chín núi), thì lời nói của đông đảo trưởng lão cũng không thể so với hắn, cho nên lời này quả thực là không có nửa điểm có thể tin.
Đương nhiên, bất kể là có hay không tin, Tiêu Viêm cũng không cần phải dây dưa. Nếu hắn có hứng thú đối với Phá Tông Đan, tự nhiên là không có vấn đề, chỉ cần có thể xuất ra thứ có thể làm cho hắn tâm động, hắn cũng không có nửa điểm ý kiến.
"Chẳng lẽ Mạc tông chủ còn có thể xuất ra phần Bồ Đề Hóa Thể Tiên thứ hai sao? " Tiêu Viêm cười nhạt nói.
Nghe được lời này, khuôn mặt đang tươi cười của Mạc Thiên Hành nhất thời cứng đờ, chợt bất đắc dĩ nói: "Nham Kiêu tiên sinh nói chuyện này, Bồ Đề Hóa Thể Tiên Hắc Hoàng Tông ta cũng chỉ có một phần, hơn nữa một phần đó cũng đã thuộc về Ưng Sơn lão nhân rồi."
"Tại hạ hiện tại chỉ có hứng thú đối với Bồ Đề Hóa Thể Tiên, về phần các vật khác..." Tiêu Viêm ngữ khí bình thản lắc đầu.
"Nham Kiêu tiên sinh, sự tình có thể hảo hảo thương lượng, nếu không Hắc Hoàng Tông ta sẽ cung cấp dược liệu để tiên sinh luyện chế Phá Tông Đan, mặc kệ ngươi có thể luyện chế thành công bao nhiêu, chỉ cần cho Hắc Hoàng Tông ta một khỏa là được, còn lại toàn bộ thuộc về ngươi, như thế nào? " Mạc Thiên Hành vội vàng nói.
"Quên đi, tại hạ không có thời gian nhàn rỗi ở lại Hắc Hoàng Tông để luyện đan. " Nghe được lời này, khẩu khí Tiêu Viêm nhất thời lạnh xuống, cũng không nói nhiều cùng lão gia hỏa không thành tín này, lập tức chắp tay, sau đó trực tiếp mang theo hai người Tiểu Y Tiên chuyển thân rời đi.
Sắc mặt Mạc Thiên Hành lúc xanh lúc trắng nhìn bóng lưng Tiêu Viêm ba người đang rời khỏi, một lát sau trong ánh mắt mới xuất hiện một nét âm trầm, bàn tay mạnh mẽ nện lên mặt bàn, một cỗ kình phong hung mãnh trực tiếp đem chiếc bàn chắc chắn trước mặt chấn thành phấn vụn.
"Tông chủ, hắn không đáp ứng sao? " Nghe trong đại sảnh truyền đến nổ, hai đạo thân ảnh vội vàng từ sau phòng đi ra, đương nhiên đó là Tề Sơn cùng Mạc Nhai, giờ phút này hai người đều rất quan tâm hỏi.
Sắc mặt Mạc Thiên Hành âm trầm gật gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Tên gia hỏa này cũng thật sự là quá kiêu ngạo. Hắc Hoàng Tông ta cung cấp dược liệu cho hắn tùy ý luyện chế. Hơn nữa chỉ lấy một khỏa Phá Tông Đan, hắn cũng quá chiếm tiện nghi đi, vậy mà vẫn không hài lòng."
"Có chút điểm bổn sự, thanh niên đều như vậy, tâm khí cao ngạo a." Tề Sơn cười lạnh nói.
"Phụ thân, hiện tại ngài định làm như thế nào? Phá Tông Đan kia chẳng lẽ phải từ bỏ sao?" Mạc Nhai khẽ cau mày, hơi có chút nóng vội nói. Hắn biết, nếu có Phá Tông Đan này, vậy đối với hắn mà nói là có thêm rất nhiều ưu đãi, nói không chừng ngày sau đột phá Đấu Hoàng toàn bộ phải trông cậy vào thứ này, bởi vậy hiện giờ vừa thấy đàm phán không thành, nhất thời có chút nóng nảy.
"Gấp cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn trực tiếp cường ngạnh cướp đoạt hay sao? Nữ tử áo trắng bên cạnh tên kia cũng không phải dễ chọc, ngay cả ta cũng không tuyệt đối nắm chắc có thể bắt nàng." Mạc Thiên Hành khiển trách nói.
Bị Mạc Thiên Hành khiển trách, Mạc Nhai cũng không dám nói thêm nữa câu nữa, nhưng gấp gáp trong lòng vẫn như cũ không có giảm bớt.
"Vậy ý của Tông chủ là... ? " Tề Sơn ở một bên thấp giọng nói.
"Chờ xem tình huống trước mắt một chút, mục tiêu của bọn họ rõ ràng cũng là Bồ Đề Hóa Thể Tiên, mà Ưng Sơn Lão nhân cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, muốn cướp đồ vật từ trong tay hắn cũng không phải là chuyện đơn giản, nếu đến lúc đó nữ tử áo trắng kia cùng với Ưng Sơn lão nhân lưỡng bại câu thương, ta có lẽ có thể âm thầm ra tay...." Trong đồng tử Mạc Thiên Hành xẹt qua một nét âm hàn, chậm rãi nói: "Nếu tiểu tử này rượu mời không uống, cũng đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt."
Nghe vậy, trong lòng Mạc Nhai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu lên, mục quang nhìn về hướng Tiêu Viêm ba người biến mất, trong mắt cũng thoáng hiện lên một tia lành lạnh cùng ghen tỵ.
Ra đến ngoài đại sảnh Hắc Hoàng Tông, khóe miệng Tiêu Viêm lờ mờ hiện lên một chút trào phúng, lão gia hỏa này lại muốn hắn luyện chế Phá Tông Đan. Ý tưởng này thật đúng là hợp với những người khờ khạo.
Nguyên bản Tiêu Viêm đối với việc lão gia hỏa này lựa chọn Ưng Sơn lão nhân có chút canh cánh trong lòng. Làm sao có thể nghĩ đến hắn lại đưa ra loại phương pháp này để lấy được Phá Tông Đan trong tay Tiêu Viêm. Dược liệu luyện chế Phá Tông Đan đối với Tiêu Viêm mà nói thực sự không phải là cần gấp, cho nên hắn cũng không cần phải lưu lại làm cu li cho bọn chúng.
Hơn nữa đối với cái gọi là chuẩn bị tài liệu này, Tiêu Viêm cũng không phải thực sự coi trọng, có năng lực cảm ứng dược liệu đặc thù của Tử Nghiên, tìm kiếm dược liệu đối với hắn mà nói thực sự không phải là chuyện quá khó khăn.
"Phá Tông Đan dù sao cũng quá mức trân quý, lão gia hỏa kia trong lòng cũng rõ ràng, nếu muốn dùng đồ vật khác để đổi, một ít đồ vật tầm thường cũng không thể đem ra đổi, mà một vài thứ quá mức trân quý lại luyến tiếc không dám lấy ra, cho nên chỉ có thể chọn biện pháp như vậy. Có lẽ khi hắn đưa ra biện pháp đó còn cho rằng ngươi đã chiếm được không ít tiện nghi a." Dường như cảm nhận được lửa giận của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên mỉm cười nói.
"Thật không ngờ một gã cường giả Đấu Tông lại có thể keo kiệt như vậy. " Tử Nghiên hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, rất là khinh bỉ nói. Dược liệu, đối với nàng mà nói cơ hồ là thứ không đáng tiền nhất.
Chỉ cần nàng chui vào trong một thâm sơn lâu đời, tự nhiên có thể tìm kiếm được một ít dược liệu ẩn chứa năng lượng nồng đậm. Mà lão gia hỏa này lại muốn dùng biện pháp rẻ tiền nhất trong mắt nàng để đổi lấy Phá Tông Đan, cũng khó trách nàng
lại khinh bỉ hắn như thế.
Tiêu Viêm nhẹ nhàng thở ra một hơi, chợt hung tợn chửi bới nói: "Lão vương bát đản, đem Bồ Đề Hóa Thể Tiên đổi cho ta, không phải việc gì cũng ổn rồi sao, lại còn cố tình làm ra bộ dạng này."
Nghe Tiêu Viêm chửi rủa, Tiểu Y Tiên khẽ mỉm cười, xem ra Tiêu Viêm đối với việc Mạc Thiên Hành ở trong phòng đấu giá không lựa chọn Phá Tông Đan khiến hắn oán khí rất lớn a. Bất quá ngẫm lại, hiện giờ Bồ Đề Hóa Thể Tiên đã là vật của Ưng Sơn lão nhân, muốn đoạt đồ vật từ trong tay một gã cường giả Đấu Tông khó khăn cũng rất lớn.
"Không cần quá lo lắng, dù sao người có chủ ý với Bồ Đề Hóa Thể Tiên không phải chỉ có chúng ta, chúng ta cứ chờ người khác động thủ trước, đến lúc đó làm ngư ông đắc lợi là được." Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói: "Bất quá hôm nay ngươi trực tiếp cự tuyệt Mạc Thiên Hành, lão gia hỏa kia trong lòng cũng sẽ có chút vướng mắc, cho nên cũng phải cẩn thận một chút đối với bọn chúng."
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, cước bộ vừa mới bước ra khỏi đại môn của Hắc Hoàng Tông, chợt thân ảnh một lão giả đang đi tới trước mặt làm cho đồng tử hắn hơi rụt lại, người này lại chính là Ưng Sơn lão nhân kia!
Ưng Sơn lão nhân vẫn như cũ mặt không chút biểu tình, đụng mặt Tiêu Viêm, mục quang cũng chỉ tùy ý thoáng nhìn. Chợt mục quang mơ hồ chứa đựng hung lệ lướt qua trên người Tiểu Y Tiên, thân hình vừa động đã hóa thành một luồng khói, quỷ dị biến vào trong Hắc Hoàng Tông.
Theo thân hình Ưng Sơn lão nhân biến mất, Tiêu Viêm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Ưng Sơn lão nhân này hẳn là tới lấy Bồ Đề Hóa Thể Tiên a? "
Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu.
Bàn tay trắng nõn của Tiêu Viêm đem áo choàng đen trước mặt kéo nhẹ, thanh âm trầm thấp nói: "Xem ra hắn tính muốn ly khai a."
"Hắn vừa ra khỏi Hắc Hoàng Thành, đông đảo thế lực đang nhìn chằm chằm vào lão sẽ lập tức xuất thủ." Hai tròng mắt nâu tím của Tiểu Y Tiên chậm rãi đảo qua chung, nàng biết, bên ngoài Hắc Hoàng Tông tất nhiên có vô số người đang ngầm nhìn vào bên trong. Chỉ cần thời gian không lâu, tin tức Ưng Sơn lão nhân tới Hắc Hoàng Tông sẽ truyền đến tai các thế lực."
Tiêu Viêm khẽ gật đầu một cái.
"Làm sao bây giờ? " Tiểu Y Tiên thấp giọng hỏi.
Đôi mắt Tiêu Viêm lóe ra chút quang mang, một lát sau, hắn hít nhẹ một hơi, trầm giọng nói: "Trước tiên tìm nhị ca cùng đại trưởng lão Tô Thiên, lần này động thủ nếu có bọn họ tương trợ tất nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." Vừa nói xong, Tiêu Viêm cũng không hề có chút chần chờ, cước bộ vừa chuyển, liền hướng nơi Tiêu Môn đang dừng chân nhanh chóng đi tới.
Ở một đại viện tại phía nam thành, trong phòng khách hơn mười đạo nhân ảnh ngồi trong đó, nhìn dung mạo bọn họ, đương nhiên chính là đoàn người Tiêu Lệ, đại trưởng lão Tô Thiên. Bọn họ không cư trú trong Hoàng các, mà tùy ý bao một biệt viện nhỏ ở phía nam thành làm nơi nghỉ ngời tạm thời.
"Có tin tức của đám Ma Viêm Cốc rồi sao? " Tiêu Lệ ngồi ở trên, khẽ cau mày, trầm giọng hỏi một gã trưởng lão Tiêu Môn.
"Bẩm môn chủ, nhân thủ Ma Viêm Cốc, đã ra khỏi Hắc Hoàng Thành, bất quá chưa rời đi xa mà đang hạ trại ở ngoài thành, xem động thái của bọn chúng, rõ ràng đang chờ Ưng Sơn lão nhân kia." Một gã lão giả áo bào xám cung kính trả lời.
"Hắc, bọn chúng quả nhiên cũng có chủ ý đối với Bồ Đề Hóa Thể Tiên!" Nghe vậy, Tiêu Lệ nhất thời cười lạnh một tiếng, vừa muốn hỏi đại trưởng lão Tô Thiên bên cạnh, sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi. Tô Thiên đứng bật dậy lớn tiếng quát: "Là ai?"
Thấy cử động của Tô Thiên, mọi người ngẩn ra, nhưng mà đợi đến bọn hắn phục hồi tinh thần thì nơi cửa ba đạo nhân ảnh đã quỷ dị hiện ra.
Trong ba người, hai người kia có vẻ như lấy người áo đen ở giữa làm chủ. Chỉ có một người duy nhất lộ ra dung mạo, chính là nữ tử áo trắng kia.
Nhìn thấy ba người này đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Tiêu Lệ nháy mắt liền đại biến, hắn biết ở trong phòng đấu giá vì cuốn địa giai trung cấp đấu kĩ thước pháp, bọn hắn đã đắc tội với ba người trước mặt, lúc này xem bộ dáng như vậy, tựa hồ tìm tới để gây phiền toái a.
Trong đại sảnh, người của Tiêu Môn cùng cường giả của Già Nam Học Viện, đồng dạng bởi vì sự xuất hiện của ba người mà có chút bối rối, trong lúc nhất thời mọi người thân hình chớp động, trở về phía sau Tô Thiên. Bọn hắn cũng rõ ràng, đối với một gã Đấu Tông cường giả, bọn hắn tiến lên trừ việc chịu chết thì cũng không có nửa điểm tác dụng.
"Vị bằng hữu kia, bên trong phòng đấu giá nên dựa vào bổn sự, tựa hồ không tính gây ra ân oan đi? Lão phu là đại trưởng lão Già Nam Học Viện, kính xin ba vị nể mặt lão phu bỏ qua việc này." Nét mặt đại trưởng lão Tô Thiên cũng thoáng hiện lên một tia ngưng trọng, ôm quyền trầm giọng nói. Đối với một gã luyện dược sư có thể luyện chế lục phẩm thượng phẩm đan dược cùng với một gã Đấu Tông cường giả, mặc dù là hắn cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Nghe được lời này, người áo đen tựa hồ ngẩn người, chợt dở khóc dở cười thán một tiếng, bàn tay chậm rãi kéo áo choàng xuống, khuôn mặt quen thuộc lộ ra đang hiện lên vẻ bất đắc dĩ, làm cho đám người Tiêu Lệ trợn mắt há hốc mồm.
"Đại trưởng lão, lời này đúng là có chút nghiêm trọng a... "